Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 17



ảng đá nặng hàng trăm cân đè lên, đau nhức khó chịu.

Không còn buồn ngủ, cô nằm trên giường thả lỏng, tìm điện thoại đặt trên tủ đầu giường xem thời gian.

Màn hình di động sáng lên, Nguyễn Ngôn Ninh theo bản năng che mắt lại, thích ứng với ánh sáng mới híp mắt nhìn thời gian hiển thị.

Còn chưa đến sáu giờ sáng.

Một tin nhắn được gửi vào sáng sớm lẳng lặng hiện trong phần thông báo.

Là Đường Đậu gửi, hỏi cô sau khi về nhà Giang Hàn có tức giận không.

Đọc tin nhắn này xong, Nguyễn Ngôn Ninh đột ngột ngồi dậy trên giường, cơ bắp đau nhức bị kéo căng bởi động tác quá sức, cảm giác khó chịu đột ngột đến khiến cô hít thở không thông.

Nhưng lúc này Nguyễn Ngôn Ninh không quan tâm đến sự khó chịu của cơ thể, cắn chặt môi bắt đầu suy nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua.

Nhưng dù có vò đầu bứt tai, cô cũng chỉ nhớ rằng cô đã đến quán bar Thanh Hà uống rượu cùng Đường Đậu và Cố Khả Diêu. Uống rượu nhiều khiến cô cảm thấy không thoải mái. Còn chuyện xảy ra sau đó, Nguyễn Ngôn Ninh thật sự không nhớ gì. 

Chỉ là khi Đường Đậu hỏi những lời này thì Giang Hàn chắc đã thấy bộ dạng say khướt của cô.

Người xưa nói không sai, uống rượu hỏng việc.

Nguyễn Ngôn Ninh nghĩ mà thấy sợ, Giang Hàn không thích con gái ở bên ngoài uống say.

Cô nhớ rõ năm đó, Giang Nam em gái Giang Hàn lần đầu dấu người nhà đi vào quán bar uống rượu bị phát hiện. Mặt Giang Hàn tối đen, nhìn cực kỳ tức giận. Nghĩ đến bản mặt đó mà khi lên đại học, mỗi lần vào quán bar với Cố Khả Diêu cô đều không dám nói cho người nhà.

Ngồi trên giường một lát, Nguyễn Ngôn Ninh bị mùi rượu trên người làm cho khó chịu, buồn rầu đứng dậy vào phòng tắm.

6h15 cô đã tắm rửa vệ sinh xong xuôi.

Nguyễn Ngôn Ninh nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng ngủ, phòng khách còn tối có lẽ Giang Hàn chưa rời giường.

Cô quyết định làm bữa sáng trước khi anh thức dậy như vậy Giang Hàn có thể bỏ qua cho cô lần này.

Chỉ là Nguyễn Ngôn Ninh không đoán được, kế hoạch này chưa kịp bắt đầu đã bị bóp chết ngay trong trứng.

“Em lén lút ở đây làm gì?”

Giọng nói đột ngột xuất hiện khiến cô phát hoảng, Nguyễn Ngôn Ninh quay đầu lại thấy Giang Hàn mặc bộ đồ ở nhà màu xám đen, khoanh tay trước ngực nhìn mình.

Nguyễn Ngôn Ninh chột dạ nuốt nước miếng, giống học sinh tiểu học chắp tay sau lưng, “Anh dậy sớm vậy?”

“Không sớm lắm, dù sao người say không biết trời đất là gì cũng đã dậy.” Giang Hàn nói xong mặt không cảm xúc đi đến bếp.

Quả nhiên cô trốn không nổi.

Nguyễn Ngôn Ninh nghẹn lời, làm cái đuôi nhỏ đi theo anh.

Cô ở bên cạnh quan sát sắc mặt Giang Hàn, mở miệng dò hỏi, “Tối qua em uống hơi nhiều, có phải đã gây phiền phức cho anh không?”

Động tác trong tay anh hơi ngừng lại, “Không nhớ rõ?”

Nguyễn Ngôn Ninh lo lắng, ý tứ này là hôm qua cô đã làm ra loại chuyện gì?

Cô ngượng ngùng sờ chóp mũi, “Chắc không làm chuyện phạm pháp đúng không anh?”

Trong lúc hai người nói chuyện, Giang Hàn đã pha xong ly nước mật ong ấm đưa cho cô.

Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, anh không nói nên lời, không biết bản thân có cảm giác gì.

Cô gái nhỏ đứng trên rìa giàn hoa mềm mại nói, “Hôn xong, không được nổi giận.” thì anh vẫn luôn khó chịu, không biết có phải cô lại coi anh thành người khác hay không.

Lúc ấy Giang Hàn kéo Nguyễn Ngôn Ninh xuống, trầm giọng hỏi, “Biết anh là ai không?”

Cô gái nhỏ không vội trả lời, cẩn thận ôm mặt anh nhìn kỹ, một lúc sau mới ngơ ngác gật đầu.

Giang Hàn muốn cô nói ra cái tên mà cô đang nghĩ đến, nhưng trước khi anh mở miệng, Nguyễn Ngôn Ninh đã cúi đầu hôn lên chóp mũi anh, mãn nguyện nói, “Thật ngọt ngào”.

Uống rượu xong cô chính là tiểu lưu manh chiếm tiện nghi.

Giang Hàn nhéo cằm cô cảnh cáo không được nghịch ngợm.

Nào biết Nguyễn Ngôn Ninh không nhận ra bản thân bị cảnh cáo, nghiêng đầu tránh né tay anh, một giây sau nhảy lên người anh ôm chặt nói muốn anh ôm về nhà.

Giang Hàn chịu thua, đành ôm cô theo cách ôm em bé trở về nhà.

Cũng may trên đường trở về Nguyễn Ngôn Ninh mệt mỏi ngủ say nếu không tiểu tổ tông này sẽ liên tục nghịch ngợm làm loạn.

° ° ° 

Thấy Giang Hàn không nói chuyện, cô hỏi lại lần nữa, “Chẳng nhẽ em làm chuyện vi phạm luật pháp thật hả?”

“Cũng không đến mức làm trái pháp luật, loạn kỷ cương.” Giang Hàn lấy lại tinh thần, cười như không cười nhìn cô.

“Em đã làm gì thế?” Nguyễn Ngôn Ninh dùng hai tay xoa vào nhau cầu xin, “Mong anh nói cho em biết.”

Giang Hàn chống tay lên bàn, sắt mặt lại gần Nguyên Ngôn Ninh, “Chính là …”

“Là gì ạ?”

Giang Hàn không biết nói với Nguyễn Ngôn Ninh thế nào, dù sao trong điện thoại anh vẫn còn hình cô cùng nam sinh khác ôm nhau. Nếu Nguyễn Ngôn Ninh thật sự coi anh là người khác thì nói ra chỉ khiến cả hai bối rối.

Anh tùy ý bịa chuyện, “Chính là khi gặp người trên đường em đều nói với họ rằng anh rất đẹp trai, anh ngăn cản lại cũng không chịu dừng.”

Nguyễn Ngôn Ninh: “?”

Mặt cô hiện lên dòng chữ, “Sao em có thể làm ra chuyện này.” rồi hỏi Giang Hàn, “Anh không nói dối em chứ?”

“Anh lừa em làm gì?” Giang Hàn chế nhạo, “Em có biết hành vi của mình lúc đó cũng là quấy nhiễu người khác không?”

Nguyễn Ngôn Ninh lại bị anh thuyết phục rồi.

Nếu là cô gặp trường hợp đó sẽ xoay người bỏ chạy nhưng Giang Hàn vẫn tốt bụng đưa cô về nhà.

“Em xin lỗi.” Nguyễn Ngôn Ninh xấu hổ, “Em không biết tửu lượng của mình lại kém như thế.”

“Không biết tửu lượng ra sao mà vẫn dám ra ngoài uống rượu?” Giang Hàn thẳng người.

“Em cũng đầu phải đâm đầu uống rượu, em chỉ uống với mấy người bạn tốt của mình.”

“Vẫn cảm thấy mình làm vậy là đúng?”

Nguyễn Ngôn Ninh biết con gái không nên uống say khướt bên ngoài, cô không cùng Giang Hàn tranh luận nữa, thấp giọng nói, “Em sai rồi.”

Nghe thấy cô nhận lỗi, Giang Hàn nghiêng người liếc mắt nhìn cô gái nhỏ. Bỗng nhiên nhớ đến nụ hôn ngọt ngào khiến trái tim mình xao động kia.

Anh thu hồi ánh mắt, nghiêm khắc nhắc nhở, “Lần sau không được tùy tiện đi quán bar uống rượu, càng không được ở trước mặt con trai uống say.”

Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, xem như đồng ý.

Giang Hàn không nói thêm nữa, bảo Nguyễn Ngôn Ninh ra ngoài phòng khách đợi, anh chuẩn bị đồ ăn sáng xong sẽ gọi cô.

So với lần Giang Nam uống rượu, cách cư xử của anh thoải mái hơn, Nguyễn Ngôn Ninh không tự chủ được hỏi thêm, “Như vậy là xong rồi?”

Đoán được ý nghĩ trong đầu cô, Giang Hàn nhếch môi, cố tình nghiêm khắc nói, “Em mong anh mắng em không còn mặt mũi?”

Đương nhiên Nguyễn Ngôn Ninh không muốn vậy, cô sợ Giang Hàn thật sự mắng mình nên để lại câu, “Làm xong bữa sáng nhớ gọi em.” sau đó vội vàng trở về phòng.

Nấu bữa sáng không khó.

Ăn sáng sau, Nguyễn Ngôn Ninh đến sớm hơn giờ làm hẳn nửa tiếng.

Chỉ là cô không ngờ mới xuống xe Giang Hàn đã gặp phải Trần Tinh Nguyệt lái xe đến.

Trần Tinh Nguyệt cũng nhìn thấy Nguyễn Ngôn Ninh, không có ý định rời đi mà trực tiếp đến thẳng xe Giang Hàn.

Giang Hàn mới đóng cửa xe, Trần Tinh Nguyệt mỉm cười chào hỏi anh, “Anh đến bệnh viện sớm vậy?”

Kể từ bài kiểm tra kia, Nguyễn Ngôn Ninh càng không thích đàn chị này. Hơn nữa mặc dù chị ta chào hỏi Giang Hàn nhưng tầm mắt như có như không đặt trên người cô.

Nguyễn Ngôn Ninh nhíu mày, vừa định lấy cớ chuồn đi thì nghe thấy Giang Hàn bình tĩnh mở miệng, “Hôm nay vợ anh dậy sớm.”

Nghe thấy câu này, không chỉ Trần Tinh Nguyệt mà ngay cả Nguyễn Ngôn Ninh đều bất ngờ.

Giang Hàn bình tĩnh nắm lấy tay Nguyễn Ngôn Ninh, mặt không cảm xúc nhìn người đối diện, “Về sau em đừng dò xét anh nữa, Nguyễn Ngôn Ninh chính là vợ anh.”

“Hơn nữa.” Anh dừng lại, “Đừng hao tốn tâm tư trên người anh, anh không có ý định ly hôn với vợ mình.”

Trần Tinh Nguyệt không nghĩ Giang Hàn cứ vậy nói thẳng ra, không để cho chị ta mặt mũi.

Chị ta nào ngờ, một người ngoại trừ gương mặt đáng yêu thì năng lực lẫn gia cảnh đều không xứng có thể được làm Giang phu nhân.

Trần Tinh Nguyệt oán hận nhìn Nguyễn Ngôn Ninh.

Nguyễn Ngôn Ninh lúc bị này anh làm cho bất ngờ, quên cả phản ứng chỉ có thể để anh ôm lấy.

Giang Hàn bước lên ngăn cản ánh nhìn sắc bén của Trần Tinh Nguyệt, giọng nói lộ ra vài phần mất kiên nhẫn, “Mấy lời này không có ý gì, chỉ cảm thấy nên nói rõ ràng mọi chuyện dù sao anh cũng không có thói quen mập mờ với người khác.”

Trần Tinh Nguyệt kiêu ngạo quen rồi, chị ta không muốn tiếp tục mất mặt thêm. Dùng sức nắm chặt túi xách, chị ta thoải mái mỉm cười, “Bác sĩ Giang yên tâm, em hiểu ý của anh, về sau sẽ không làm phiền anh.”

Đợi Trần Tinh Nguyệt rời khỏi bãi đỗ xe, Nguyễn Ngôn Ninh mới hỏi anh, “Vì sao anh đột nhiên nói với đàn chị Tinh Nguyệt chúng ta kết hôn?”

“Có gì mà không thể nói.” Giang Hàn hỏi ngược lại.

Nguyễn Ngôn Ninh luôn cho rằng mối quan hệ giữa mình và anh là bí mật, dù sao đây chỉ là mối quan hệ hữu danh vô thực [1] ngoại trừ bạn bè tốt như Đường Đậu, Lâm Thâm biết thì không nên nói cho người khác, tránh về sau bị họ phát hiện ra sự thật thì người xấu hổ chính là cô và anh.

[1] Hữu danh vô thực: Ý nói một người có danh phận nhưng trên thực tế không phải vậy.

Cô nhún vai, “Em chỉ cảm thấy không cần thiết phải vậy.”

Cúi đầu nhìn người bên cạnh, Giang Hàn nhàn nhạt nói, “Chẳng nhẽ em muốn bản thân và bạn em bị Trần Tinh Nguyệt nghi ngờ, cố tình nhằm vào?”

Tuy rằng cuộc gặp hôm nay là ngoài ý muốn nhưng quyết định ngả bài nói thẳng ra của Giang Hàn là có tính toán.

Trước đây, Trần Tinh Nguyệt đối xử với mọi người đều bình đẳng, giống nhau nhưng Giang Hàn không muốn bản thân là nguyên nhân khiến Nguyễn Ngôn Ninh bị Trần Tinh Nguyệt nhằm vào nên anh quyết định nói rõ ràng với Trần Tinh Nguyệt.

“Nhỡ chị ấy phát tán chuyện này, mọi người sẽ bàn luận hoặc hiểu lầm thì sao đây?”

Lựa chọn nói ra, đương nhiên Giang Hàn đoán được loại người kiêu ngạo như Trần Tinh Nguyệt sẽ không nói cho người khắc. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ không muốn để người khác biết của Nguyễn Ngôn Ninh, trong lòng anh đột nhiên xuất hiện ngọn lửa tức giận vô hình.

“Quan hệ giữa chúng ta là quang minh chính đại, có sự công nhận của pháp luật.” Giang Hàn nghĩ đến nam sinh tối qua, giễu cợt cười, “Hay em sợ vấn đề này đến tai nam sinh uống rượu cùng mình?”

“Gì mà nam sinh uống rượu cùng em?”

Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu, hôm qua cô chỉ uống rượu cùng Đường Đậu và Cố Khả Diệu làm gì xuất hiện nam sinh nào? Hơn nữa Giang Hàn còn nói cô sợ vấn đề này đến tai nam sinh đó?

Giang Hàn không có ý định nói thêm, anh để lại Nguyễn Ngôn Ninh một mình bước vào bệnh viện.

Không muốn chen chúc trong thang máy nên Nguyễn Ngôn Ninh quyết định đi bộ, khi cô đi đến tầng 15 thời gian đã trôi qua.

Nghe xong cuộc họp tẻ nhạt vào buổi sáng, cô định đi xem tình hình bệnh nhân thì Đường Đậu gọi lại.

“Giáo sư Giang trách mắng cậu vì hôm qua uống rượu?”

Nguyễn Ngôn Ninh lắc đầu, “Anh ấy không mắng, chỉ nhắc nhở mình vài câu.”

“Thế sao sắc mặt sáng này của anh ấy xám xịt vậy? Hơn nữa hai người còn không đi làm cùng nhau.”

Nguyễn Ngôn Ninh lảng tránh giải thích, “Không có thời gian tập thể dục nên mình leo cầu thang rèn luyện sức khỏe.”

Đường Đậu đưa tay sờ chán Nguyễn Ngôn Ninh, “Cậu không bị bệnh chứ? Sáng sớm còn leo cầu thang 15 tầng.”

“Cậu mới có bệnh.” Nguyễn Ngôn Ninh hất tay Đường Đậu, “Đúng rồi, tối hôm qua chúng ta uống rượu có nam sinh nào đến uống cùng không?”

“Cậu uống tới mức lú lẫn à? Chị em chúng ta gặp nhau ai rảnh gọi thêm người tới chơi đâu.”

Nguyễn Ngôn Ninh càng nghi ngờ, Giang Hàn sao lại nói cô uống rượu cùng người khác phái?

“Hôm qua cậu gọi Giang Hàn đến đón mình?”

“Không phải.” Đường Đậu cảm thấy kỳ lạ, “Hôm qua Đại Diêu bị mẹ gọi về, cậu ấy vừa về thì giáo sư Giang xuất hiện.”

“Mình nghĩ giáo sư Giang ở nơi nào đó gần quán bar nên nhìn thấy chúng ta.” Đường Đậu đánh giá cả người Nguyễn Ngôn Ninh, “Hôm qua thấy giáo sư Giang tức giận, mình còn tưởng cậu sẽ bị bạo hành.”

“Ai bị bạo hành?”

Đường Đậu bị dọa giật mình, bất mãn trừng mắt nhìn Viên Hướng Vũ, người đi không phát ra tiếng động, “Anh là quỷ hả? Đi không có tiếng động.”

“Anh chỉ có lòng tốt đến nhắc nhở hai đứa đừng thì thầm to nhỏ ngoài hành lang. Hôm qua đàn chị Tinh Nguyệt xin nghỉ phép về nhà, hôm nay đi làm trên mặt viết rõ năm chữ ‘đừng động vào chị đây’ to đùng.” Viên Hướng Vũ nói xong còn cố tình lấy tay cộc đầu Đường Đậu.

Đường Đậu lườm anh ấy rồi nói, “Hôm nay là ngày quỷ gì vậy? Khiến cho tâm trạng ai cũng tệ.”

Viên Hướng Vũ phụ họa theo, “Khả năng cao hôm nay không phải ngày lành.”

Nguyễn Ngôn Ninh, người biết lý do vì sao mọi người tâm trạng không tốt chột dạ lảng tránh ánh mắt bọn họ.

Cả Viên Hướng Vũ lẫn Đường Đậu đều sợ Trần Tinh Nguyệt nên mới nói vài câu đã chuẩn bị giải tán. Viên Hướng Vũ định đi thì bị Đường Đậu gọi lại.

“Anh chờ một tý.” Đường Đậu chỉ vào tấm áp phích phim điện ảnh trong điện thoại, “Tối nay anh có thời gian không?”

“Sao nào? Muốn mời anh đi xem phim à?” Viên Hướng Vũ nhíu mày, “Người muốn mời anh đây đi xem phim kéo dài từ đây ra ngoài cổng bệnh viện, nếu em muốn mời anh thì phải đăng ký trước.”

“Anh có biết xấu hổ không? Là Nguyễn Ngôn Ninh muốn cùng bạn trai đi xem phim, em cảm thấy nếu đi cùng họ sẽ xấu hổ nên gọi anh đi chung.”

Nguyễn Ngôn Ninh ngớ người, đang muốn hỏi bạn trai mình là ai thì Đường Đậu đã dùng tay huých vào người cô ý nói ‘phối hợp với mình đi’. Nguyễn Ngôn Ninh lập tức hiểu.

Đường Đậu ho nhẹ, Nguyễn Ngôn Ninh bắt đầu phối hợp diễn trò, “Em lỡ mua bốn vé xem phim rồi, đàn anh nếu rảnh thì cùng nhau đi xem nhé. Không thì lãng phí vé xem phim lắm.”

Viên Hướng Vũ nhìn Đường Đậu, “Không phải em muốn cùng anh đi xem phim à?”

“Anh chỉ cần trả lời có đi hay không thôi.”

Thấy Đường Đậu sắp rời đi, anh ấy giữ tay Đường Đậu lại, cố ý giả vờ tỏ ra miễn cưỡng gật, “Vì em gái Ngôn Ninh đã nói nên anh đây đành …”

Viên Hướng Vũ còn chưa nói hết câu, Đường Đâu đã nhanh tay lẹ mắt bắt anh im mồm.

Ba người họ nhìn về phía bên cạnh thấy Giang Hàn không biết đã xuất hiện từ lúc nào. Sắc mặt giáo sư Giang cực tệ.

“Không định đi làm việc?”

“Bọn em đi làm ngay đây.” Đường Đậu chỉ vào bông băng trên tay Nguyễn Ngôn Ninh, “Giáo sư Giang, bọn em đang chuẩn bị đi đổi thuốc và băng cho bệnh nhân sau đó ra tiếp nhận bệnh nhân mới vào viện.”

Không biết Giang Hàn có tin không, nhưng anh chẳng nói gì mà bước vào phòng chủ nhiệm Lưu.

Nguyễn Ngôn Ninh nhìn bóng lưng Giang Hàn trong lòng cảm thấy khó hiểu.

Hôm nay tính cách anh hơi lạ, lạ ở đâu thì cô không nói rõ được.

Đường Đậu đã đi được mấy bước quay lại thấy Nguyễn Ngôn Ninh không theo kịp đành nói, “Ninh Ninh, cậu ngẩn người gì vậy? Nhanh tới phòng bệnh thay băng thôi.”

Nguyễn Ngôn Ninh lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi theo.

Bởi vì các ca phẫu thuật cơ bản của nhóm chủ nhiệm Lưu đều vào thứ hai, thứ ba và thứ năm nên các ngày còn lại mọi người phải tiếp nhận bệnh nhân vào viện. Mãi đến buổi chiều Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu mới có thời gian nghỉ.

Cả hai người tranh thủ ngồi nghỉ ở ghế sofa.

Nghĩ đến chuyện buổi sáng, Nguyễn Ngôn Ninh quay sang tra hỏi Đường Đậu.

“Đường Đậu, cậu thành thật khai báo từ khi nào có tình cảm với đàn anh?”

“Gì mà có tình cảm? Cậu đừng nói lung tung.” Đường Đậu chột dạ giả bộ lướt điện thoại.

“Đừng làm trò.” Nguyễn Ngôn Ninh tịch thu điện thoại của cô ấy, “Cậu mà không có tình cảm với người ta thì rủ anh ấy đi xem phim làm gì? Còn lấy mình ra làm bia đỡ đạn cho kế hoạch này.”

“Mình chỉ muốn cảm ơn vì mấy hôm trước anh ấy giúp mình luyện tập thắt nút khâu thôi.”

“Ồ! Thế cơ đấy.”

Đường Đậu trước nay chưa từng bị Nguyễn Ngôn Ninh trêu đùa nhiều thế này, mặt cô ấy nóng lên, lấy tay bịt miệng Nguyễn Ngôn Ninh.

“Được rồi, vấn đề quan trọng là mình tìm đâu ra người bạn trai để diễn trò cùng cậu?” Nguyễn Ngôn Ninh nghiêng đầu hỏi.

Đường Đậu hiển nhiên đã tính toán hết, cô ấy giơ hóa đơn đặt vé cho Nguyễn Ngôn Ninh xem, “Mình chỉ mua anh phiếu thôi. Nói cậu đi cùng bạn trai chỉ là cái cớ.”

“Mình phải trả lời đàn anh thế nào đây?”

“Thì cậu cứ nói lúc đó bạn trai cậu có việc nên cậu và bạn trai không đi xem phim nữa.”

“Cậu được đó Đường Đậu, quả nhiên cậu không phải người không có kinh nghiệm tình cảm.” Nguyễn Ngôn Ninh cảm thán.

Cuối giờ tan làm, Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu mở game ‘Vương Giả Vinh Diệu’ ra chơi, đến thời điểm mấy chốt đột nhiên có người gọi đến.

Nhìn tên người hiện thị, Nguyễn Ngôn Ninh bất chấp trò chơi bị gián đoạn, nhấn vào nghe.

“Tiểu Nguyễn, bà là bà Chu đây.”

Bà Chu đầu giây bên kia sụt sùi, trong lòng Nguyễn Ngôn Ninh bỗng nhiên căng thẳng, “Bà Chu, Tiểu Tinh gặp chuyện gì sao?”

“Chiều hôm nay Tiểu Tinh đang chơi trong sân đột nhiên bị ngất, hàng xóm giúp bà đưa thẳng bé đến bệnh viện trên thị trấn. Bác sĩ nói bệnh tình thằng bé chuyển biến xấu, phải mau chóng làm phẫu thuật.”

Nguyễn Ngôn Ninh bảo Đường Đậu giảm âm lượng phát ra từ game, sau đó hỏi, “Hiện tại bà đang ở bệnh viện sao?”

“Chỉ có Tiểu Tinh ở bệnh viện, bà phải về nhà lấy tiền nộp viện phí.” Bà Chu càng nói càng đáng thương, “Bà không định làm phiền con nhưng tiền bà có không nhiều hơn nữa bà sợ Tiểu Tinh xảy ra chuyện bỏ mặc bà sống một mình.”

“Bà Chu, bà đừng gấp chuyện tiền nong để con nghĩ cách. Bây giờ con sẽ đến xem tình hình Tiểu Tinh.”

“Hôm nay muộn rồi, đi đường không an toàn đâu.” Bà Chu sợ Nguyễn Ngôn Ninh mệt mỏi.

“Không sao đâu.” Nguyễn Ngôn Ninh trấn an bà Chu, “Con tắt máy đây, đợi khi nào đến bệnh viện trong thị trấn con sẽ gọi cho bà.”

Đường Đậu vừa chơi xong ván game, Nguyễn Ngôn Ninh hỏi cô ấy, “Trên người cậu có bao nhiêu tiền? Cho mình vay được không?”

“Có chuyện gì sao?” Đường Đậu vừa nói vừa nhìn vào số dư trong thẻ ngân hàng, “Mình chỉ còn một ngàn, chuyển một ngàn cho cậu đủ không?”

“Tiểu Tinh xảy ra chuyện, hình như rất nghiêm trọng.” Nguyễn Ngôn Ninh nhanh chóng cởi áo blouse ra, “Bây giờ mình phải đi đến xem tình hình thế nào, tiền mình trả cậu sau.”

“Đừng nói chuyện tiền bạc, cậu đi đường cẩn thận đó.”

Nguyễn Ngôn Ninh vốn đã chạy đến cửa thang máy, nghĩ cái gì đó rồi chạy đến văn phòng Giang Hàn.

Cô gõ cửa đi vào, không đợi Giang Hàn hỏi đã sốt ruột nói, “Tối nay em có việc không về, sợ anh lo lắng nên báo cho anh biết.”

“Em đi đâu?” Giang Hàn đang đọc tài liệu ngẩng đầu lên.

“Em trai em đổ bệnh, em phải tới xem.”

Giang Hàn ngoài mặt thì cười nhưng trong tâm đã lạnh, “Là em trai đổ bệnh hay em muốn đi xem phim cùng bạn trai?”

“Em không nói dối anh.”

Giang Hàn đứng lên, giọng nói trầm xuống, “Từ khi nào em lại có em trai? Đi xem phim thì nói đi xem phim, cần gì phải lấy lý do?”

Cả ngày hôm nay dường như Giang Hàn nhìn cô không vừa mắt, Nguyễn Ngôn Ninh không có cách nào giải thích để anh hiểu.

Cô bình tĩnh nhìn anh, “Anh nói chuyện vô lý.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.