Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 18



Mùa hè sắp rời đi, mới qua sau giờ trời đã bắt đầu tối.

Ngoài đường gió thổi mạnh, hơn nửa tháng nóng nực, Hải Thành bắt đầu có dấu hiệu hạ nhiệt.

Thời điểm Nguyễn Ngôn NInh đóng cửa phòng lại, Giang Hàn vô lực ngồi xuống ghế làm việc.

Rõ ràng anh biết một ngày nào đó Nguyễn Ngôn Ninh sẽ gặp được người mình thích. Nhưng đến khi người này xuất hiện, Giang Hàn không thể không thừa nhận rằng mình ghen tị tới phát điên.

Qua vài giây, tiếng gõ cửa vang lên.

Giang Hàn nghĩ Nguyễn Ngôn Ninh quay lại nên vội vàng đứng dậy mở cửa, không ngờ người đứng ngoài là chủ nhiệm Lưu.

“Thấy tôi nên thất vọng?” Nhìn vẻ mặt Giang Hàn, Lưu Kế Nghiêu trêu ghẹo.

“Sao có thể.” Giang Hàn thu hồi suy nghĩ, nghiêng người mời Lưu Kế Nghiêu bước vào.

“Cậu mới phê bình cô bé trong nhóm chúng ta à?”

Giang Hàn rót cốc nước cho Lưu Kế Nghiêu, không hiểu ý tứ trong lời nói của ông.

Lưu Kế Nghiêu cười, “Khi nãy tôi tới phòng cậu vừa khéo nhìn thấy Tiểu Nguyễn vành mắt đỏ ửng chạy ra ngoài.”

Giang Hàn nghe vậy giật mình.

Nguyễn Ngôn Ninh khóc?

Lưu Kế Nghiêu là người từng trải, nhìn thấy biểu cảm của Giang Hàn lập tức biết đôi vợ chồng trẻ gặp vấn đề, ông không hỏi thêm chỉ nói, “Nên dỗ dành cô gái nhỏ.” Sau đó chuyển đề tài.

Giang Hàn trong lòng lo lắng, vì Lưu Kế Nghiêu vẫn đang ngồi trong phòng nên anh nắm chặt tay, để bản thân tỉnh táo.

“Chủ nhiệm Lưu tìm tôi có chuyện gì không?”

“Tôi muốn nói với cậu về cuộc họp thường niên của tuyến tụy vào cuối tháng. Cậu có biết cuộc họp thường niên năm nay sẽ được tổ chức tại Hải Thành không?”

Nói đến công việc, Lưu Kế Nghiêu đưa tập tài liệu cho Giang Hàn, ý bảo anh xem.

Giang Hàn lật vài tờ lên, đáp lại ngắn gọn một chữ, “Biết.”

“Tôi nghe nói ở nước ngoài cậu đã nghiên cứu về cách kéo dài tỷ lệ sống sót lâu dài của bệnh nhân ung thư tuyến tụy một cách hiệu quả, nhưng trong nước chúng ta chưa đủ kinh nghiệm để tiến hành cách trị liệu đấy.”

“Thật ra, lĩnh vực này cả trong và ngoài nước vẫn còn một chặng đường dài phía trước.”

Lưu Kế Nghiêu gật đầu, “Lần họp này giáo sư người Mỹ của cậu cũng có tên trong danh sách khách mời. Mấy người có tuổi trong khoa chúng ta muốn cậu mời giáo sư Buster đến thuyết trình. Để những bác sĩ trẻ tại Trung Quốc có cơ hội tìm hiểu nghiên cứu này, cùng nhau thúc đẩy phát triển lĩnh vực chữa bệnh ung thư tuyến tụy.”

Giang Hàn hiểu lời Lưu Kế Nghiêu nói, chưa kể anh cũng muốn nền y học nước nhà phát triển.

“Cháu sẽ liên lạc với giáo sư Buster về lần thuyết trình này.”

Lưu Kế Nghiêu nghe Giang Hàn đồng ý, vui vẻ vỗ vai anh,  “Lần này cậu vất vả rồi.”

Giang Hàn khẽ cười, “Chuyện nên làm.”

Tiễn Lưu Kế Nghiêu đi, Giang Hàn nhanh chóng thu dọn đồ đạc bước ra khỏi văn phòng. Vừa đến ngã rẽ hành lang, anh gặp được Đường Đậu đang đứng trước cửa phòng ban.

Cô ấy hối thúc Viên Hướng Vũ, “Anh nhanh lên, lát nữa không kịp đi xem phim đâu đấy.”

“Đàn em Nguyễn đâu?” Viên Hướng Vũ đang sắp xếp hồ sơ bệnh án để ngày mai Giang Hân và Lưu Kế Nghiêu ký.

“Cậu ấy không đi.” Dù sao Nguyễn Ngôn Ninh thật sự không đến được, bởi vậy Đường Đậu không cần lấy cớ bạn trai bận việc, mà nói thật, “Em trai cậu ấy bị bệnh, cậu ấy phải đến xem tình hình.”

“Đàn em Nguyễn có em trai hả? Anh còn tưởng em ấy là con một.” Cất hồ sơ vào ngăn kéo, Viên Hướng Vũ thuần thục cởi áo blouse trắng bước ra ngoài.

“Không phải ruột thịt, người đó cậu ấy nhận làm em trai thôi.”

Hai người đang nói chuyện với nhau thì thấy Giang Hàn đứng cách đó vài bước.

Tuy rằng hiện tại là giờ tan làm nhưng nhìn Giang Hàn sắc mặt viết rõ ba chứ ‘đừng lại gần’, tận trong tiềm thức của Đường Đậu vẫn cảm thấy sợ hãi.

Cô ấy nuốt nước bọt, cố gắng bình tĩnh chào hỏi Giang Hàn, “Xin chào giáo sư Giang.”

Giang Hàn vừa nghe được cuộc nói chuyện của họ, nên hỏi, “Em vừa mới nói em trai Nguyễn Ngôn Ninh đổ bệnh?”

“Giáo sư Giang không biết sao?” Đường Đậu thấy khó hiểu, “Em nghe Ninh Ninh nói chuyện điện thoại thì thấy phía bên kia bảo rằng Tiểu Tinh bệnh tình chuyển xấu vì vậy cậu ấy vội vàng rời đi.”

Vậy là Nguyễn Ngôn Ninh thật sự có em trai.

Cô không nói dối anh.

Giang Hàn thật sự muốn quay lại tát chính mình vào nửa giờ trước.

Anh hít một hơi thật sâu hỏi Đường Đậu, “Em trai kia nhà ở đâu?”

“Hình như là huyện Dương An.” Đường Đậu cẩn thận nhớ lại, “Có vẻ Tiểu Tinh đã được đưa đến bệnh viện trên huyện.”

Giang Hàn không dám nghĩ đến cảm xúc của Nguyễn Ngôn Ninh khi nghe anh nói những lời đó, anh chỉ biết rằng mình phải đi tìm cô.

Không dám chậm trễ nữa, Giang Hàn nhấc chân bước ra ngoài.

Vừa đi được vài bước, Đường Đậu đột nhiên gọi anh lại: “Giáo sư Giang, giáo sư đi tìm Ninh Ninh sao?”

Giang Hàn gật đầu.

“Nếu muốn tìm cậu ấy, đầu tiên phải đến bến xe Thành Nam. Lần nào cậu ấy đến huyện Dương An đều phải tới bến đó bắt xe.”

“Cảm ơn.”

Đợi đến khi bóng dáng Giang Hàn không còn xuất hiện trên hành lang, Viên Hướng Vũ mới chạm vào vai Đường Đậu. 

Anh ấy tò mò hỏi, “Em nói xem, tại sao giáo sư Giang muốn đi tìm đàn em Nguyễn?”

Đường Đậu liếc xéo Viên Hướng Vũ, “Anh là một người đàn ông tại sao lại thích hóng chuyện như vậy? Giáo sư Giang nghe tin người nhà sinh viên mình hướng dẫn gặp chuyện nên quan tâm thôi.”

“Giáo sư Giang giống loại người thích quản chuyện như vậy à?” Viên Hướng Vũ không tin vào lập luận này, “Mấy ngày trước anh bị cảm, ho suốt mà giáo sư Giang thấy có hỏi gì đâu?”

Đương nhiên Đường Đậu biết Giang Hàn không phải người thích quản chuyện nhưng cô nhất định không thể nói với Viên Hướng Vũ bí mật của họ nếu không có sự đồng ý của Nguyễn Ngôn Ninh.

Sợ Viên Hướng Vũ tiếp tục hỏi, Đường Đậu cố ý đẩy anh ấy, “Anh xấu như thế ai thèm quan tâm? Không định dọn đồ à? Nếu như hôm nay đến xem phim muộn anh phải mời em một bữa.”

Quả nhiên sự chú ý của Viên Hướng Vũ bị di dời, trước khi bước vào phòng thay đồ anh ấy làm mặt quỷ với Đường Đậu.

“Nói anh xấu còn muốn anh mời em ăn cơm, mơ đi!”

° ° ° 

Giang Hàn lái xe đến bến xe Thành Nam đúng lúc nhà ga dừng lại mọi chuyến xe.

Anh đứng tại sảnh nhìn một vòng, bảo vệ thấy vậy thì mời anh rời đi.

“Anh có chắc hôm nay không còn xe đến huyện Dương An nữa không?” Giang Hàn không tin mình đến chậm một bước.

Nhân viên bảo vệ là một người đàn ông trung niên khoảng năm mươi, ở nhà ga đã lâu, gặp được nhiều loại chuyện, nhìn thấy Giang Hàn thì lắc đầu.

“Người trẻ tuổi các cậu khi con gái nhà người ta ở bên thì không biết quý trọng. Lúc mất rồi mới vội vã đi tìm sao kịp nữa?”

Giang Hàn không giải thích, anh mở điện thoại, đưa ảnh chụp của Nguyễn Ngôn Ninh cho người bảo vệ xem, “Hôm nay chú có thấy cô gái này không?” 

“Lượng khách tới đây nhiều vô kể, tôi không thể nhớ được.” Bảo vệ chỉ về hướng cửa, “Cậu đi về đi để tôi còn tan làm.”

Bị đuổi ra khỏi sảnh, Giang Hàn đứng phía ngoài, lần đầu tiên anh cảm thấy giữa mình và Nguyễn Ngôn Ninh xa cách đến vậy.

Anh gọi cho cô, vốn tưởng rằng sẽ bị từ chối không ngờ nghe thấy tiếng chuông quen thuộc.

Giang Hàn nhìn xung quanh, phát hiện bên cạnh bến xe có một quảng trường nhỏ, vài chiếc xe đen đang mời chào khách lên.

Phía trước một chiếc xe còn xuất hiện bóng lưng quen thuộc, dường như đang do dự lên xe hay không lên.

Khi Giang Hàn đi tới, người lái xe đang thuyết phục Nguyễn Ngôn Ninh, “Cô bé, xe của chúng tôi an toàn lắm sẽ đưa em đến nơi an toàn.”

Người lái xe thấy Nguyễn Ngôn Ninh do dự, sợ cô sẽ rời đi nên trực tiếp kéo tay cô lên.

Trước khi anh ta chạm vào Nguyễn Ngôn Ninh, bàn tay đưa lên không trung đã bị Giang Hàn giữ lấy. Anh liếc nhìn người lái xe mập mạp rồi nói, “Cô ấy không lên đâu.”

“Cậu là ai?” Miếng ăn sắp đến miệng bị cướp, đương nhiên người lái xe thấy khó chịu, hung hăng hỏi.

“Chồng em ấy.”

Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Giang Hàn thì lái xe đành ngượng ngùng rời đi, mời chào vị khách khác.

Giang Hàn không nói nhiều, trực tiếp nắm lấy tay Nguyễn Ngôn Ninh đi về hướng đối diện.

“Giang Hàn, anh định làm gì?” Trong lòng Nguyễn Ngôn Ninh vẫn còn ngột ngạt để ý câu nói tại bệnh viện của anh.

“Đi xe đen không an toàn.”

Nguyễn Ngôn Ninh dùng sức muốn tránh khỏi cái nắm tay này, “Không cần anh quan tâm, dù sao anh cũng nghĩ em nói dối anh mà.”

Giang Hàn đuổi theo cô, giữ lấy bả vai để cô gái nhỏ đối mặt với mình. Anh phát hiện khóe mắt cô bao phủ lớp sương mờ.

Anh sững người vài giây.

“Bây giờ em không có thời gian giải thích với anh, em đang gấp.” Nguyễn Ngôn Ninh né tránh ánh mắt Giang Hàn, “Anh để em đi trước được không?”

“Anh biết, để anh đưa em đi.”

Nguyễn Ngôn Ninh không muốn nhưng nghĩ đến Tiểu Tinh còn đang nằm bệnh viện, cuối cùng cô vẫn đồng ý.

Huyện Dương An là thị trấn nhỏ thuộc thành phố Hải Thành, tuy nằm ở vùng ven biển nhưng kinh tế kém phát triển do sự lạc hậu.

Nguyễn Ngôn Ninh nói cho anh biết địa chỉ sau đó không thèm nói chuyện với anh.

Mười giờ mười lăm phút, xe của Giang Hàn dừng trước cổng bệnh viện huyện Dương An.

Giang Hàn nghiêng đầu nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, ánh đèn đường hắt vào cửa sổ xe, chiếu xuống sườn mặt cô.

Nguyễn Ngôn Ninh mím môi, còn đang giận anh.

Giang Hàn chần chừ, cuối cùng vẫn phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, “Anh cùng em xuống nhé?”

“Không cần.” Nguyễn Ngôn Ninh thành thạo cởi dây an toàn, mở cửa xe, “Ngày mai anh còn phải đi làm nên anh về trước đi.”

“Nhất Nhất, chuyện chiều nay xin lỗi em.” Giang Hàn muốn nắm tay cô nhưng anh vừa mới chạm vào Nguyễn Ngôn Ninh lập tức tránh né.

Cô quay đầu nhìn thấy con người ảm đạm của anh, vẫn không cứng rắn nổi mà mềm lòng.

Nguyễn Ngôn Ninh thở dài, nhẹ giọng mở miệng, “Anh lái xe về chú ý an toàn, ngày mai giúp em xin nghỉ phép giúp em. Em muốn xử lý xong chuyện ở đây rồi mới về.”

Giang Hàn không nói chuyện, Nguyễn Ngôn Ninh tưởng anh đồng ý. Cô xuống xe, đóng cửa lại.

Nguyễn Ngôn Ninh đi gặp bác sĩ trực ban trước, tìm hiểu về bệnh tình của Tiểu Tinh sau đó mới đến gặp cậu nhóc.

Tiểu Tinh còn chưa ngủ, thấy Nguyễn Ngôn Ninh thì xốc chăn đứng lên, vẻ mặt hoạt bát.

“Chị Ninh Ninh, chị đến rồi!”

“Bác sĩ không dặn em bản thân không được phấn khích như này sao?” Nguyễn Ngôn Ninh cố tình nghiêm mặt, “Em còn không ngoan ngoãn nằm xuống.”

“Chị Ninh Ninh, lâu lắm rồi chị mới tới thăm em vậy mà còn hung dữ.”

Nhìn bộ dạng tủi thân của cậu nhóc, vẻ nghiêm túc của Nguyễn Ngôn Ninh sụp đổ.

Cô bước đến bên giường ngồi xuống, xoa đầu Tiểu Tinh, “Chị lo lắng cho em, bây giờ em có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”

“Không ạ.” Tiểu Tinh kéo cánh tay Nguyễn Ngôn Ninh, “Chị Ninh Ninh, em sẽ chết sao?”

Câu hỏi phát ra từ miệng cậu nhóc sáu tuổi khiến Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy quen thuộc.

Cô biết đến Tiểu Tinh năm cậu nhóc bốn tuổi, năm đó cậu nhóc cũng hỏi cô câu này. Trước kia Tiểu Tinh thường hay ngất xỉu ngoài ý muốn nhưng đều lạc quan nói bản thân sẽ khỏi bệnh.

Nguyễn Ngôn Ninh che dấu vẻ đau thương trong mắt, mỉm cười nói, “Tại sao em hỏi vậy?”

“Chiều nay em thấy bà nội lén khóc bên giường bệnh.” Nhắc tới bà nội, cảm xúc của Tiểu Tinh tệ đi không ít.

“Có lẽ bà nội hôm nay bị em dọa sợ thôi.”

“Chị Ninh Ninh, thật ra em không sợ chết.” Cậu nhóc nhìn Nguyễn Ngôn Ninh bằng ánh mắt trong trẻo, “Em nghe ông Trần trong thôn nói, chết đi có thể gặp được người thân đã khuất. Nếu em chết có phải sẽ được nhìn thấy ba mẹ không?”

“Em còn nhỏ, đừng nói bậy. Em sẽ không chết, thậm chí còn lớn lên khỏe mạnh.”

“Nhưng …”

Lời nói của trẻ con hồn nhiên khiến cho người nghe cảm thấy thương xót. Nguyễn Ngôn Ninh không dám nghe, cô chặn lời Tiểu Tinh, “Em muốn bỏ bà nội sống một mình sao?”

Tiểu Tinh lắc đầu.

Nguyễn Ngôn Ninh vỗ lưng cậu nhóc, “Vây thì em phải cố gắng hồi phục sức khỏe, đừng để bà nội lo lắng.”

“Vâng ạ.”

Nguyễn Ngôn Ninh đợi đến khi Tiểu Tinh ngủ mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh.

Không thấy có người đi lại, Nguyễn Ngôn Ninh dựa người vào tường ngồi ngồi xổm xuống úp mặt vào bàn tay.

“Nhất Nhất.”

Nguyễn Ngôn Ninh mở mắt, lọt vào tầm mắt cô là đôi chân thon dài, ngẩng lên chút nữa là vẻ mặt lo lắng của Giang Hàn.

“Chẳng phải anh đi về sao?” Bởi vì khóc nên giọng Nguyễn Ngôn Ninh nhiễm âm mũi nặng nề.

Cô ho vài tiếng, chuẩn bị đứng dậy thì Giang Hàn nắm lấy tay cô kéo lên.

“Em chưa ăn cơm nên anh mới đến cửa hàng tiện lợi mua sữa và bánh mì.” Giang Hàn để Nguyễn Ngôn Ninh ngồi xuống ghế chờ ngoài hành lang, lấy đồ trong túi áo đưa cho cô.

“Em không đói.” Nguyễn Ngôn Ninh không nhận đồ, cô không có tâm trạng ăn cơm.

Giang Hàn dứt khoát cắm ống hút sữa đưa đến trước mặt cô.

Nguyễn Ngôn Ninh ngước mắt nhìn anh.

Giọng nói Giang Hàn mềm mỏng, “Em uống một chút được không? Đừng để anh lo lắng.”

Mãi đến khi Nguyễn Ngôn Ninh nhận sữa uống một ngụm anh mới thở dài nhẹ nhõm.

Hai người không ai nhắc lại chuyện lúc chiều.

Giang Hàn nhìn vào phòng bệnh, “Đứa nhỏ trong đó bị mắc bệnh tim bẩm sinh?”

Giang Hàn chủ động nhắc đến Tiểu Tinh, Nguyễn Ngôn Ninh có hơi bất ngờ, “Sao anh biết?”

“Triệu chứng trên da của cậu bé rõ ràng, dáng vẻ so với các bạn cùng tuổi cũng nhỏ hơn.”

“Thật ra Tiểu Tinh nên làm phẫu thuật từ lâu nhưng vì chưa có đủ tiền nên mới kéo dài đến giờ.”

“Em muốn giúp cậu bé?” Thật ra từ khi nhìn thấy Tiểu Tinh anh đã đoán được vài phần.

Nguyễn Ngôn Ninh bất lực gật đầu, “Nhưng em không giúp được gì, Tiểu Tinh và bà Chu sống nương tựa vào nhau. Thu nhập của em thì không có nhiều, điều duy nhất em làm được là đi làm thêm vào kỳ nghỉ hè để giúp họ. Tuy nhiên chút tiền đó không là gì hết.”

Giang Hàn im lặng một lúc, sau đó mới hỏi Nguyễn Ngôn Ninh, “Em bắt đầu làm chuyện này từ khi nào?”

“Từ đại học năm nhất.” Nguyễn Ngôn Ninh cẩn thận suy nghĩ, “Em biết tới Tiểu Tinh và một bạn nhỏ khác từ hoạt động thiện nguyện của bệnh viện nhi đồng.”

“Tiền trợ cấp ba mẹ để lại cho em còn một ít nhưng bởi vì một bạn nhỏ khác bệnh tình nghiêm trọng hơn nên em đưa tiền cho bạn nhỏ đó làm phẫu thuật trước.”

Đây là lần đầu tiên Giang Hàn nghe chuyện này.

Cũng là lần đầu tiên anh biết cô gái nhỏ mình thích lại muốn giúp đỡ tất cả mọi người trong cuộc sống này.

Nguyễn Ngôn Ninh nghĩ đến lời bác sĩ nói về bệnh tình Tiểu Tinh, hốc mắt cô lại đỏ lên.

“Em cảm thấy có lỗi với Tiểu Tinh, em nói sẽ giúp cậu bé khỏe mạnh nhưng khi cậu bé cần thì em không thể giúp.”

Giang Hàn dùng tay lau nước mắt trên gương mặt cô, “Nhất Nhất làm rất tốt, em hãy tin anh, Tiểu Tinh sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.