Nguyễn Ngôn Ninh không biết bản thân làm cách nào bước ra khỏi khoa y tế.
Từ năm nhất đến giờ, cô dành không biết bao đêm cho việc học, cả ngày ở trong phòng nghiên cứu làm thí nghiệm. Nhưng đây là lần đầu tiên cô nghi ngờ có phải bản thân mình chọn sai đường rồi không?
Cô rõ ràng không làm gì sai, chỉ vì bản thân là một sinh viên thực tập mà bị định tội danh mình không mắc phải.
Không khí dường như đóng băng, mỗi lần hô hấp đều khó khăn đến lạ. Cơ thể cô lạnh đến phát run.
Ban nãy nghe tin bản thân bị dừng chuyện thực tập lâm sàng, bị hủy tư cách tham gia phỏng vấn nghiên cứu. Cô không hề phản bác một câu, chỉ nở nụ cười châm biếm rời khỏi.
“Ninh Ninh, cậu ổn không?” Đường Đậu nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, mặc dù không phải cô ấy xảy ra chuyện nhưng cô ấy cảm thấy không tốt hơn Nguyễn Ngôn Ninh là bao.
Nguyễn Ngôn Ninh lẩm bẩm, “Mình không sao.”
“Nếu cậu khó chịu thì cứ nói, khó chịu với ai thì thẳng thắn mắng họ.” Đường Đậu cao hơn Nguyễn Ngôn Ninh một chút, lúc nói chuyện không nhịn được xoa đầu cô, “Chị đây cùng cậu chửi mắng họ.”
Quả thật trong lòng cô khó chịu.
Nhưng cô lười mắng cách hành xử cổ hủ của tiền bối.
Tuy nhiên vì không muốn bản thân làm ảnh hưởng tới tâm trạng Đường Đậu nên cô cố gắng nở nụ cười, hất tay cô ấy, “Đường Đậu Đậu, đừng có nhân cơ hội chiếm tiện nghi của mình. Cái vẻ mặt nhân từ như mẹ hiện của cậu là ý gì thế?”
“Cậu đó! Nghiêm túc một tý đi được không?” Đường Đậu bị Nguyễn Ngôn Ninh trêu chọc vừa khóc vừa cười, “Hiện tại ai có tâm trạng cùng cậu đùa giỡn? Tạm dừng thực tập cũng được nhưng họ dựa vào cái gì hủy tư cách tham gia nghiên cứu của cậu?”
Nguyễn Ngôn Ninh ôm tay Đường Đậu đi xuống hoa viên khu nội trú, thở dài một hơi, “Bọn họ đâu để ý tới sự thật.”
“Nhưng mình cảm thấy khó chịu thay cậu, mình biết cậu không bao giờ dùng thủ đoạn bẩn thủi này để lấy tiền.” Đường Đậu cúi đầu, “Nếu cậu thật sự tham tiền thì sao có thể dành mọi thời gian nghỉ đi làm thêm kiếm tiền giúp Tiểu Tinh.”
Nghe thấy Đường Đậu nhắc đến Tiểu Tinh, bước chân Nguyễn Ngôn Ninh dừng lại một chút.
Cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, “Đậu Đậu chỉ cần cậu tin mình thì mình đã thấy vui. Nhưng mà về sau ở bệnh viện cậu đừng nói đến Tiểu Tinh, hiện tại thằng bé ở khoa tim, mình sợ người khác nghe thấy lại nói này nói nọ.”
“Được.” Đường Đậu làm động tác kéo khóa môi, “Yêu cầu này của cậu mình sẽ nghe theo.”
Hai người không nói nữa cùng nhau trở về phòng nghỉ, vừa ra khỏi cầu thang đã có y tá gọi Đường Đậu đến đổi thuốc cho bệnh nhân. Đường Đậu lo lắng cho Nguyễn Ngôn Ninh chần chừ chưa muốn đi.
Cô ấy lấy cái cớ vụng bề, “Nếu không cậu đi cùng mình nhé? Mình nghĩ bản thân không thể đổi thuốc giúp bệnh nhân được.”
“Cậu thôi đi.” Nguyễn Ngôn Ninh bĩu môi.
“Mình …” Đường Đậu nắm lấy tay áo Nguyễn Ngôn Ninh, “Vậy mình đến nói với y tá mình không đi được.”
“Đường Đậu.” Nguyễn Ngôn Ninh nắm vai cô ấy hướng đến phía phòng bệnh, “Cậu yên tâm đi, mình không làm ra chuyện điên rồ gì đâu. Cứ làm việc của cậu, nếu không đợi đến lúc chủ nhiệm Lưu về biết chúng ta gây chuyện sẽ tức giận.”
“Cậu thật sự ổn à?” Đường Đậu cảm thấy lo lắng.
“Trên đời này có nhiều thứ đáng giá, mình không thể vì một chuyện như này mà nghĩ quẩn.”
Nguyễn Ngôn Ninh nhìn Đường Đậu đi hẳn vào phòng bệnh mới thu nụ cười trên môi xuống, nét mặt trầm ngâm bước đến phòng nghỉ.
Lúc này là thời gian nghỉ trưa, trong phòng có vài người đang ăn cơm. Nguyễn Ngôn ninh vừa đẩy cửa mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô.
Bình thường họ sẽ chỉ nhìn thoáng qua rồi cúi đầu làm chuyện của bản thân nhưng ánh mắt họ lúc này coi cô như người xa lạ mà nhìn thật lâu. Nguyên Ngôn ninh biết họ coi mình là người nhận tiền hối lộ của bệnh nhân.
Chần chừ một lát ngoài cửa, cuối cùng cô vẫn đóng cửa giữ nguyên biểu cảm gương mặt bước vào.
Cô ngồi một góc, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Giang Hàn, “Giáo sư Giang, anh đang làm gì thế?”
“Nguyễn Ngôn Ninh.” Khi chờ Giang Hàn trả lời, Trương Xuân Hiểu cầm một ly trà sữa ngồi bên cạnh cô.
Nguyễn Ngôn Ninh ngẩng đầu lên, thuận tay tắt màn hình điện thoại, “Sao vậy?”
Trương Xuân Hiểu muốn nói rồi lại thôi, lại gần Nguyễn Ngôn Ninh thấp giọng hỏi, “Cậu thật sự nhận phong bì của người nhà bệnh nhân à? Người phụ nữ kia nhìn rất giống dạng không nói đạo lý, cậu …”
“Mình không hề nhận.” Trương Xuân Hiểu chưa nói dứt lời, Nguyễn Ngôn Ninh đã chặn lời.
Bỗng nhiên Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy bất lực, Trương Sảng đã vậy, Trương Xuân Hiểu cũng thế. Bọn họ giống như muốn nghe cô thừa nhận.
Cô lạnh lùng nhìn Trương Xuân Hiểu, để điện thoại vào trong túi xách rồi ném vào tủ đựng đồ, xoay người rời khỏi phòng nghỉ.
Trước lúc đóng cửa một giây, giọng nói của Trương Xuân Hiểu truyền đến tai Nguyễn Ngôn Ninh, “Chỉ hỏi một chút thôi mà đã kích động như thế? Nếu không làm chuyện xấu sẽ không sợ ma gõ cửa. Phản ứng càng gay gắt thì càng chứng tỏ đang chột dạ.”
° ° °
Đường Đậu phát hiện đôi khi càng mong muốn không có chuyện xảy đến với mình thì thượng đế sẽ cho chuyện đó xảy đến.
Mặc dù Nguyễn Ngôn Ninh nói không làm chuyện dại dột nhưng cô ấy vẫn không yên lòng. Vốn tưởng rằng nhanh chóng thay thuốc cho bệnh nhân xong có thể đến tìm Nguyễn Ngôn Ninh. Ai ngờ trước lúc thay thuốc xong điện thoại Đường Đậu đã đổ chuông.
Người gọi là Trần Đánh, anh ấy nói có một bệnh nhân đau ruột thừa cấp đã được chuyển đến khoa cấp cứu mà hôm nay là ngày trực của nhóm họ nên anh ấy nhờ Đường Đậu đến phòng phẫu thuật giúp.
Đường Đậu không muốn đồng ý nhưng có một số việc buộc phải đồng ý.
Cũng may phẫu thuật nội soi ruột thừa không lâu, đưa bệnh nhân đến phòng hồi sức. Đường Đậu vội vàng chạy đến phòng nghỉ, chỉ là lúc cô ấy đến thì không thấy Nguyễn Ngôn Ninh.
Cô ấy gọi vài cuộc cho Nguyễn Ngôn Ninh nhưng chẳng có kết quả chỉ nghe thấy chuông điện thoại vang lên trong phòng.
Nguyễn Ngôn Ninh và Đường Đậu có chìa khóa dự phòng của nhau, Đường Đậu mở ngăn tủ đựng đồ thấy Nguyễn Ngôn Ninh không để lại di thư hay cái gì đó linh tinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ấy cầm điện thoại Nguyễn Ngôn Ninh lên thì đúng lúc điện thoại đổ chuông.
Đường Đậu giật mình suýt chút nữa làm rơi điện thoại, định thần lại nhìn màn hình hiện lên chữ “Giang”, cô ấy không nghĩ nhiều nhấn nghe máy.
“Nhất Nhất, anh vừa thấy tin nhắn của em. Hiện tại đang ở bệnh viện sao?” Vừa nghe giọng, Đường Đậu biết bản thân nói không sai là Giang Hàn gọi đến.
Cô ấy ho nhẹ, “Giáo sư Giang, em là Đường Đậu.”
“Đường Đậu?” Giọng nói của Giang Hàn biến mất ngay, “Sao lại là em? Nguyễn Ngôn Ninh đâu?”
“Em cũng không biết, hiện tại giáo sư Giang đang ở đâu vậy?” Cuộc gọi của Giang Hàn giống như phao cứu sinh, Đường Đậu nghĩ nên nói cho anh biết, “Giáo sư Giang, em không tìm được Nguyễn Ngôn Ninh.”
“Xảy ra chuyện gì?” Trưa này Giang Hàn và các tiền bối ăn cơm xong thì ở lại phòng họp đến tận bây giờ. Ban nãy anh mới cùng Lưu Kế Nghiêu tiễn họ về.
“Vợ của bệnh nhân Lưu Trí do nhóm chúng ta điều trị vu khống Ninh Ninh nhận phong bì. Sáng nay Ninh Ninh bị gọi đến khoa y tế điều tra. Sau khi điều tra xong em phải đi đến phòng giải phẫu giúp đỡ mọi người. Đến lúc vào phòng nghỉ tìm Ninh Ninh thì không thấy cậu đấy đâu.”
Càng nghe ánh mắt Giang Hàn càng lạnh, sáng nay Nguyễn Ngôn Ninh nói phải quay lại bệnh viện vì vấn đề này? Chuyện lớn như thế không ai báo với anh và Lưu Kế Nghiêu.
Giọng nói của anh lộ rõ vẻ lạnh nhạt, “Phía bên bệnh viện nói gì?”
Đường Đậu kể hết mọi chuyện cho Giang Hàn nghe, nói đến chuyện Trương Sảng hủy tư cách nghiên cứu của Nguyễn Ngôn Ninh thì hơi xúc động. Cô ấy lau nước mắt hỏi Giang Hàn, “Giáo sư Giang, Ninh Ninh sẽ không làm ra chuyện dại dột đúng không?”
Điện thoại im lặng vài giây, một lúc sau Giang Hàn mở miệng, “Sẽ không, Nguyễn Ngôn Ninh không yếu đuối đến thế.”
Giọng nói anh chắc chắn nhưng nghe kỹ sẽ thấy anh giống như tự thuyết phục bản thân.
“Vậy bây giờ tìm Ninh Ninh ở đâu được?”
“Tôi đang trên đường trở về, mười phút nữa có mặt tại bệnh viện.” Giang Hàn ép bản thân phải tỉnh táo, “Em chờ tôi ở phòng nghỉ.”
Đường Đậu đứng ngồi không yên, từ lúc tắt máy cô ấy liên tục nhìn đồng hồ chờ Giang Hàn. Trên màn hình hiện đúng 9 giờ thì Giang Hàn xuất hiện.
Giang Hàn không đi thang máy mà chạy thang bộ lên đây, trên trán anh có vài giọt mồ hôi.
Vào thời điểm này Đường Đậu mới nhận ra Giang Hàn dành cực nhiều tình cảm cho Nguyễn Ngôn Ninh.
“Giáo sư Giang.” Đường Đậu gọi anh, giọng nói còn dày đặc âm mũi, “Chúng ta phải tìm cậu ấy ở đâu đây?”
Giang Hàn cúi đầu nhìn cô ấy một lần, “Phía bên bệnh viện chưa có kết luận đúng không?”
Đường Đậu lắc đầu, “Bọn họ không có chứng cứ trực tiếp vì Ninh Ninh không thừa nhận nên họ vẫn tiếp tục điều tra.”
Giang Hàn gật đầu, “Chuyện đó tính sau, đầu tiên phải tìm Nguyễn Ngôn Ninh đã.”
“Vâng.” Đường Đậu đưa cho Giang Hàn điện thoại Nguyễn Ngôn Ninh, “Em đã tìm tất cả các phòng ba lần rồi, cậu ấy không ở trong phòng.”
“Trước khi em đi, Ninh Ninh có nói gì đặc biệt không?” Giang Hàn để Đường Đậu đi cùng mình đến phòng làm việc, đợt trước anh có đưa cho cô chìa khóa phòng làm việc của mình. Nếu văn phòng anh không có người thì quả thật Nguyễn Ngôn Ninh không tìm căn phòng nào để thu mình hết.
Đường Đậu nhíu mày suy nghĩ, “Cậu ấy không nói gì đặc biệt hết, chỉ nói bản thân sẽ không làm chuyện điên rồ.”
Khi Đường Đậu nói, Giang Hàn đã mở cửa phòng làm việc.
Không có người.
Trên bàn làm việc vẫn còn hai cái kẹo dừa, là kẹo anh mua từ Dương An cho cô. Nghĩ tới đây anh bỗng nhớ ra gì đó.
Anh nhìn Đường Đậu, “Tôi biết em ấy ở đâu, tôi đi tìm em ấy. Còn em cứ ở phòng chờ nếu có vấn đề thì gọi tôi.”
Thời gian Uông Tĩnh Tư nằm viện, mỗi khi anh thấy không thoải mái sẽ lên ban công tầng thượng của bệnh viện. Nơi đó không có người tới, anh dẫn Nguyễn Ngôn Ninh đến và lần, cũng nói với cô nếu trong lòng có chuyện gì khó khăn lên đến tĩnh tâm, gió sẽ thổi hết mọi chuyển đi.
Nếu Nguyễn Ngôn Ninh còn nhớ thì chắc hẳn cô tới đó.
Giang Hàn nhanh chóng đến nơi, quả nhiên cửa sắt hàn rỉ có dấu vết cửa người đẩy ra.
Anh đẩy cửa.
Cánh cửa hoen rỉ ma sát với mặt đất vang lên vài tiếng chói tai, Nguyễn Ngôn Ninh nghe thấy tiếng động quay đầu lại.
Thấy Giang Hàn thì nở nụ cười.
Nhưng rất nhanh, nước mắt thi nhau xuất hiện. Trưa nay vất vả lắm cô mới kìm nén được uất ức trong lòng không ngờ vừa thấy anh mọi uất ức lại xuất hiện.
Giang Hàn bước thêm vừa bước vươn tay ra với cô.
Nguyễn Ngôn Ninh chậm chạp không cử động, anh cong môi, “Thế nào? Không muốn ôm anh?”
Giọng anh trầm thấp ấm áp, mọi kiên cường cô gây dựng bỗng chốc sụp đổ. Cô chạy thẳng vào lòng Giang Hàn.
Giang Hàn ôm lấy cô, trái tim căng thẳng vì mấy lời ban nãy của Đường Đậu bây giờ cũng hạ xuống.
Hai người không nói chuyện, Nguyễn Ngôn Ninh ôm thắt lưng anh, vùi mặt vào lòng anh.
Không biết từ lúc nào, Giang Hàn cảm nhận được áo trước ngực mình ẩm ướt. Anh không mở lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ lưng cô, cho cô thời gian bình tĩnh.
Mây trên trời ngày một tối, sắp có một trận mưa kéo đến.
Nguyễn Ngôn Ninh lau mặt vào áo anh sau đó mới ngẩng đầu.
Giang Hàn không hỏi cô về chuyện phong bì, một chữ liên quan đến cũng không nói nhưng Nguyễn Ngôn Ninh biết anh đã nắm rõ mọi chuyện.
Cô chun mũi, nhẹ giọng hỏi anh, “Có phải mọi thứ đều rối tung rồi không?”
“Không hề.” Giang Hàn dịu dàng xoa tóc cô.
“Em không nhận phong bì, chắc chắn không nhận.”
“Anh biết.” Giang Hàn cúi đầu hôn khóe miệng cô, “Anh biết Nhất Nhất của anh không làm ra chuyện như thế.”
Anh biết.
Anh tin tưởng cô.
Nguyễn Ngôn Ninh cảm thấy dễ chịu không ít, cô híp mắt cười, “Sao anh biết em ở đây.”
“Nơi này do anh đưa em đến, anh không biết thì em mong ai biết?”
“Đương nhiên là mong anh biết.” Nguyễn Ngôn Ninh kiễng chân ôm cô anh làm nũng, “Giáo sư Giang, em đói bụng, cả ngày hôm nay chưa ăn gì.”
“Anh đưa em đi ăn cơm.”
Giang Hàn đẩy hông cô lên, giống như bé trẻ con còn Nguyễn Ngôn Ninh giống như gấu Koala ôm chặt lấy Giang Hàn.
Cô sợ ngã nên càng ôm anh chặt hơn, tay vẫn vòng lên cổ anh, “Em muốn ăn gà chiên, uống trà sữa.”
“Được.” Giang Hàn ôm cô đi xuống, “Ăn cơm xong còn về cho anh xem tài liệu của em nữa.”
Nghe được hai chữ ‘tài liệu’, nụ cười của Nguyễn Ngôn Ninh đông cứng.
“Tư cách tham gia phỏng vấn của em bị hủy rồi, chuẩn bị tài liệu có ích gì? Hiện tại em có thể thả lỏng toàn bộ.”
Giang Hàn dùng mặt chạm vào má cô, “Anh nói em có thể tiếp tục tham dự nghiên cứu thì có thể tiếp. Lời của anh mà em không tin à?”