Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 45



Lúc Lâm Thâm mới đến, chưa có nhiều người chú ý nhưng hành động của anh ấy đã đánh động tính tò mò của mọi người.

Thẩm Thanh Gia không biết nên diễn tả cảm giác của bạn thân lúc này thế nào, không biết trả lời Lâm Thâm làm sao.

Cô ấy theo bản năng nhìn về phía Nguyễn Ngôn Ninh, bày ra bộ dạng ‘em gái nhỏ đáng yêu, mau giúp chị’.

Nhận ra Thẩm Thanh Gia nhìn mình, Nguyễn Ngôn Ninh đang ngồi hóng hớt diễn biến đột nhiên ngẩn người. Cô không có kinh nghiệm trong mấy chuyện thế này, không thể giúp chị ấy.

Nguyễn Ngôn Ninh ho nhẹ một tiếng, loay hoay suy nghĩ nên nói gì thì Giang Hàn ôm lấy vai cô kéo vào trong lòng.

Anh liếc nhìn Lâm Thẩm đang quỳ gối rồi lại nhìn Thẩm Thanh Gia ngây người, lạnh lùng cười, “Chuyện riêng của hai người đừng kéo Nguyễn Ngôn Ninh vào. Lần trước tôi đã nói rồi, em ấy còn nhỏ, không thích hợp tham gia vào loại phim tình yêu lãng mạn cẩu huyết chiếu lúc tám giờ của đài truyền hình trung ương.”

“Thằng nhóc thối nhà cậu mới là nhân vật chính của phim tình yêu lãng mạn cẩu huyết.” Lâm Thâm không vừa ý, lườm Giang Hàn, “Cậu biết rõ Nguyễn Ngôn Ninh còn nhỏ mà cố tình kết hôn cùng em ấy. Cậu xem bản thân cậu có bình thường không?”

Hiếm khi Giang Hàn nghẹn lời không phản bác được.

Anh không ngờ vào lúc này rồi mà miệng lưỡi của Lâm Thâm còn rất lưu loát, mấu chốt là câu nói của anh ấy khá đúng.

Giang Hàn không lên tiếng, bàn tay ôm vai Nguyễn Ngôn Ninh siết chặt vài phần.

Bỗng nhiên trở thành nhân vật trung tâm, khuôn mặt Nguyễn Ngôn Ninh đỏ lên, mất tự nhiên. Do dự vài giây, cô vẫn quyết định phá vỡ sự im lặng khó xử này.

Cô kéo tay Giang Hàn, ánh mắt chân thành, “Thật ra em đã 22 tuổi rồi, không còn nhỏ nữa.”

Lâm Thâm nghe thế thì cười chế nhạo, huýt sáo với Giang Hàn, “Nghe thấy không? Bạn học nhỏ nhà cậu nói bản thân đã 22 tuổi, nếu cậu cảm thấy em ấy còn nhỏ thì do cậu lớn tuổi thôi.”

Giang Hàn thấy câu này hơi quen tai, anh nhíu mày suy nghĩ. Lúc này mới nhớ ra lúc trước Giang Nam cũng nói câu tương tự. Sắc mặt anh tối lại.

Cái tên Lâm Thâm này cố tình trêu chọc anh.

Giang Hàn vuốt mái tóc mềm mại của Nguyễn Ngôn Ninh, cười như không cười nhìn Lâm Thâm, “Em xem, Lâm Thâm xin lỗi mà không thấy tý thành ý nào. Đàn em, anh khuyên em nên suy nghĩ kỹ càng, đừng dễ dàng bỏ qua, tránh cho tương lai hối hận không kịp.”

“Giang Hàn! Cậu có phải người không?”

Lâm Thâm sợ Thẩm Thanh Gia nghe Giang Hàn nói sẽ dao động nên vội vàng nắm lấy tay Thẩm Thanh Gia. Tay còn lại giơ lên thề với trời.

Cảm nhận được tay bị Lâm Thâm nắm, nhịp tim Thẩm Thanh Gia đập nhanh vô cùng.

Tuy rằng chị ấy tự nhủ với bản thân đừng gặp Lâm Thâm, đừng nhớ đến Lâm Thâm nhưng cảm nhận độ ấm từ tay anh ấy truyền đến thì Thẩm Thanh Gia không thể không thừa nhận, bản thân chị ấy mất khống chế.

Thấy sắc mặt Thẩm Thanh Gia hơi thay đổi, Lâm Thâm vội vàng nhìn thằng vào mắt chị ấy, “Thanh Gia, em đừng nghe Giang Hàn nói lung tung. Những lời anh nói ra đều từ tận đáy lòng, anh thật sự không muốn em về Mỹ.”

Thẩm Thanh Gia vẫn như trước không nói chuyện, tuy vậy chị ấy vẫn để Lâm Thâm nắm tay.

Lâm Thâm cho rằng Thẩm Thanh Gia đang do dự, anh ấy cắn răng nhắm mắt thề độc, “Nếu mấy lời anh nói ban nãy nửa lời là nói dối thì lát nữa bước ra cửa anh sẽ bị xe tông …”

“Lâm Thâm.” Không để Lâm Thâm nói hết, Thẩm Thanh Gia lo lắng ngắt lời, “Đầu óc anh bị bệnh à? Nào có ai nguyền rủa bản thân như thế?”

Có lẽ giọng điệu Thẩm Thanh Gia lộ rõ vẻ quan tâm nên Lâm Thâm bị mắng lại nở nụ cười.

“Anh cười cái gì? Lời nói của tôi rất buồn cười à?” Thẩm Thanh Gia tức giận.

Lâm Thâm không hề che dấu ý cười trên mắt, anh ấy nhéo nhéo lòng bàn tay Thẩm Thanh Gia, giọng nói dịu dàng, “Biết em lo lắng cho anh nên anh vui vẻ.”

“Ai lo lắng cho anh? Đừng tự mình đa tình.” Thẩm Thanh Gia mất tự nhiên quay đầu đi, nghĩ đến tư thế của Lâm Thâm, chị ấy đỏ mặt đành quay đầu lại, “Anh mau đứng lên đi.”

“Em còn chưa đồng ý với anh sẽ không về Mỹ.” Lâm Thâm không đứng dậy, chuyên chú nhìn Thẩm Thanh Gia.

“Ba mẹ tôi đều ở Mỹ, tôi không quay về cố chấp ở đây để bị người khác bắt nạt sao?” Nghĩ đến thái độ ngày trước của Lâm Thâm, khóe mắt Thẩm Thanh Gia ửng đỏ.

“Về sau sẽ không ai bắt nạt em, anh cũng không thể.” Lâm Thâm đau lòng nhìn Thẩm Thanh Gia, “Nếu có cơ hội, anh sẽ cùng em trở về gặp ba mẹ. Bởi vậy em tạm thời đừng đi được không?”

“Anh đứng lên trước.” Thẩm Thanh Gia cảm thấy tư thế này quá kỳ lạ.

Thấy Thẩm Thanh Gia không đưa ra đáp án, Lâm Thâm cố chấp nói, “Thanh Gia, em đồng ý với anh trước.”

Nhìn thấy ‘dưa’ trước mặt ngày càng hấp dẫn, Nguyễn Ngôn Ninh kích động nắm lấy tay Giang Hàn, bảo anh đừng nhìn điện thoại nữa mau ăn dưa.

Giang Hàn nâng mắt, dù không hứng thú với loại ‘phim tình cảm’ này nhưng thấy Nguyễn Ngôn Ninh thích xem nên anh đành cất điện thoại. Ghét bỏ nhìn người đàn ông phong lưu như Lâm Thâm kì kèo.

Thẩm Thanh Gia không ngờ Lâm Lâm cố chấp thế này, cuối cùng đành phải hoàn trả vé máy bay trước mặt anh ấy.

Lâm Thâm xoa đầu gối đau nhức, đứng dậy mỉm cười như kẻ ngốc, đem bát canh ban nãy đưa đến trước mặt Thẩm Thanh Gia, “Em uống chút anh đi.”

Thẩm Thanh Gia cố ý bĩu môi ghét bỏ nhưng bàn tay lại cầm muỗng uống một ngụm.

Bát canh thanh đạm này không quá tệ.

“Anh ăn cơm chưa?” Người mạnh mẽ như Thẩm Thanh Gia cũng không thể tránh khỏi mềm lòng trước người đàn ông mình thích.

“Anh chưa ăn.” Lâm Thâm lấy điện thoại ra bấm gì đó, vài giây sau điện thoại trên bàn của Thẩm Thanh Gia rung lên.

Chị ấy mở máy thì thấy Lâm Thâm – người bị cho vào danh sách đen đã chuyển khoản wechat 20.000 tệ cho chị ấy. 

Thẩm Thanh Gia nhíu mày, “Lâm Thâm, thói quen xử lý vấn đề bằng tiền của anh không thể thay đổi đúng không? Nhìn tôi giống như người thiếu tiền, cần anh giúp đỡ sao?”

Vốn đang mong chờ lời khen ngợi, ai ngờ bị khiển trách. Lâm Thâm bày ra bộ dạng tủi thân.

“Anh chỉ thấy rằng em phải mất nhiều tiền để hoàn vé máy bay nên mới chuyển tiền cho em. Anh sẽ không để em chịu mọi tổn thất nào vì anh.” 

Hóa ra là thế.

Thẩm Thanh Gia thường đi khoang hạng nhất, hơn nữa chưa đầy 24 tiếng nữa là máy bay cất cánh nên hoàn lại vé sẽ không được bồi thường.

Lâm Thâm cẩn thận nhìn sắc mặt Thẩm Thanh Gia, bất an nuốt nước miếng, “Nếu em không vui thì không nhận cũng đừng. Miễn là em đừng nóng giận.”

Thẩm Thanh Gia nhìn bộ dạng hạ mình của anh ấy, thở dài một hơi. Dưới ánh mắt Lâm Thâm nhấn nút nhận tiền.

° ° ° 

Một bữa lẩu mất hai tiếng để ăn, bốn người họ cùng nhau bước ra ngoài cửa hàng.

Thời tiết chuyển thu ngày một rõ ràng, lúc đến trời còn hừng sáng vậy mà lúc đi trời đã tối hẳn. Chốc lát lại có những cơn gió mang theo cái se lạnh xuất hiện, thổi rơi vài chiếc lá từ cây bạch quả xuống ven đường.

Lâm Thâm cúi đầu hỏi Thẩm Thanh Gia, “Em có lạnh không? Có cần khoác áo của anh không?”

“Không lạnh.” Mới ăn lẩu xong, chị ấy còn đang nóng người.

Giang Hàn chịu không nổi biểu hiện này của Lâm Thâm, trực tiếp nói với Thẩm Thanh Gia, “Em có cần anh và Ngôn Ninh đưa về không?”

Lâm Thâm vỗ vai Giang Hàn, “Thằng nhóc này, có ý gì vậy? Không muốn làm anh em thân thiết nữa hả? Chẳng nhẽ anh đây không đưa nổi Thanh Gia về?”

Ba câu hỏi liên tiếp được đưa ra.

Nhưng Giang Hàn không thèm để ý, coi anh ấy là không khí, chờ câu trả lời của Thẩm Thanh Gia.

Nguyễn Ngôn Ninh cũng hùa vào trêu chọc, “Chị Thẩm thật sự không còn bọn em đưa về sao? Bọn em rất tiện đường.”

Lâm Thâm tỏ vẻ hung dữ, cảnh cáo Nguyễn Ngôn Ninh, “Em không nên học tính xấu của Giang Hàn.”

Nguyễn Ngôn Ninh cười ngọt ngào, “Cái này không phải tính xấu mà là phép lịch sự trong giao tiếp.”

Một bên là câu hỏi ngây thơ của Nguyễn Ngôn Ninh, một bên lại là ánh mắt cún con dính người của Lâm Thâm. Thẩm Thanh Gia do dự một lúc, mới trả lời: “Đàn anh, không làm phiền hai người nữa.”

Đã hoàn thành xong phép lịch sự tối thiểu, Giang Hàn không ép buộc Thẩm Thanh Gia. Anh đợi Nguyễn Ngôn Ninh chào tạm biệt mọi người rồi đưa cô lên xe.

Trên đường trở về, Nguyễn Ngôn Ninh hạ thấp cửa kính xuống, hưởng thụ gió lạnh ban đêm. Không biết cô bị cái gì kích động, đột ngột quay sang nhìn anh chằm chằm.

Nhận ra ánh mắt Nguyễn Ngôn Ninh, Giang Hàn bật cười, “Sao vậy?”

“Hôm nay em phát hiện anh Lâm Thâm là ‘người tốt’!”

“Người tốt?” Giang Hàn không hiểu ý cô lắm, “Anh ấy thì tốt cái gì?”

Nếu không phải Nguyễn Ngôn Ninh biết rõ Giang Hàn là người lạc hậu thì cô còn tưởng anh cố ý hỏi mình vấn đề này.

Cô suy nghĩ vài giây, sau đó giải thích cho anh, “‘Người tốt’ ở đấy chính là chỉ người biết lấy lòng các cô gái.”

“Đây là ngôn ngữ đang lưu hành trên mạng?”

“Có thể coi là vậy.” Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, cô coi Giang Hàn là người cần tiếp nạp kiến thức, tiếp tục giải thích, “Tối nay anh Lâm Thâm xuất hiện với chiếc nhẫn kim cương, em nhất thời bị dọa giật mình. Thậm chí anh ấy còn không do dự quỳ gối, nếu em là chị Thẩm thì em sẽ đồng ý ngay.”

Ý cười trên mặt Giang Hàn đã không còn, anh trầm giọng hỏi cô, “Đấy là ‘người tốt’ mà em nói đến?”

“Đúng thế.” Nguyễn Ngôn Ninh vẫn còn chìm đắm trong vui vẻ, không nhận ra ánh mắt Giang Hàn thay đổi, cô nghiêng đầu mỉm cười.

“Mặc dù tình huống đó trên phim và trong tiểu thuyết có nhiều nhưng em thấy kiểu cầu hôn này là kiểu con gái thích nhất.” Cô dùng tay chống lên cằm, “Hôm nay anh Lâm Thâm mà đem theo hoa thì có thể chị Thẩm sẽ đồng ý cho anh ấy đeo nhẫn.”

Nguyễn Ngôn Ninh đang tưởng tượng đến hình ảnh ấy.

Giang Hàn không lên tiếng, chỉ im lặng nghe.

Không biết vì sao, anh luôn cảm thấy có một điều Nguyễn Ngôn Ninh không nói ra, chính là ‘Người như Giang Hàn sẽ không làm ra loại chuyện này.’

Bên trong xe yên tĩnh một lúc, khi Giang Hàn đánh lái vào bãi đỗ xe, anh đột nhiên xoa mái tóc cô.

“Nhất Nhất, sau này anh sẽ cố gắng ngày một tốt hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.