Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 47



Nguyễn Ngôn Ninh đứng trước cửa phòng làm việc của Đinh Trung Ngạn, gõ cửa hai lần. Đợi Đinh Trung Ngạn nói hai chữ “Mời vào!”, cô mới dám mở cửa cẩn thận bước vào, chào hỏi Đinh Trung Ngạn.

Đinh Trung Ngạn vốn dĩ đang chờ cô, lúc nhìn thấy Nguyễn Ngôn Ninh, ông chỉ tay xuống ghế đối diện bàn làm việc, “Tiểu Nguyễn, đến đây ngồi đi.”

Có vẻ Nguyễn Ngôn Ninh chưa thích ứng được sự thân thiết bất thình lình của Đinh Trung Ngạn, khi  ngồi xuống cô có hơi câu nệ, chưa biết nên mở lời thế nào.

Cũng may Đinh Trung Ngạn chủ động phá vỡ sự im lặng, “Sao em vẫn còn ở trong khoa vậy? Ngồi đợi kết quả sao?”

Nguyễn Ngôn Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, “Em có một người em trai bị bệnh tim. Tuần trước thằng bé mới phẫu thuật, em tham gia phỏng vấn xong thì thuận đường đi thăm thằng bé.”

“Bệnh án em trai của em do ai phụ trách?”

“Do giáo sư Ngũ phụ trách ạ.”

Đinh Trung Ngạn gật đầu, “Giáo sư Ngũ rất có trách nhiệm, em đừng quá lo lắng.”

Nguyễn Ngôn Ninh “Vâng” một tiếng, suy nghĩ một lúc cuối cùng vẫn nhịn được mà hỏi Đinh Trung Ngạn, “Chủ nhiệm Đinh, ý tứ của chủ nhiệm trong điện thoại ban nãy là sao vậy?”

“Tôi nói chưa đủ rõ ràng sao?” Đinh Trung Ngạn đưa cho Nguyễn Ngôn Ninh một tờ giấy, trên đó in bảng xếp hạng thành tích của hơn mười bạn học đến phỏng vấn khoa phẫu thuật tim hôm nay.

Nguyễn Ngôn Ninh cúi đầu nhìn.

Cô đứng thứ hai, người đứng đầu là Hà Hoán.

Nguyễn Ngôn Ninh mơ hồ không hiểu ý tứ của Đinh Trung Ngạn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thấy Nguyễn Ngôn Ninh không nói lời nào, Đinh Trung Ngạn không lòng vòng nữa, “Lúc trước em nói, em muốn làm nghiên cứu sinh dưới trướng của tôi. Sau khi suy nghĩ và thấy được năng lực của em, tôi đồng ý hướng dẫn em.”

“Cảm ơn chủ nhiệm Đinh, em rất vui.” Vừa mới trong lúc phỏng vấn, Nguyễn Ngôn Ninh cũng nói rõ muốn chọn anh làm giáo viên.

Đinh Trung Ngạn cười, “Được rồi, chuyện này cứ quyết định vậy đi. Sau khi có thông báo chính thức từ trường thì em sẽ tham gia vào tổ của tôi từ tuần sau.”

Nguyễn Ngôn Ninh vẫn chưa hết bất ngờ, cô vẫn lo lắng chỉ vào tên Hà Hoán, “Thưa chủ nhiệm Đinh, chẳng phải Hà Hoán là người có thành tích tốt hơn em sao? Em nghe nói cậu ấy cũng muốn được thầy hướng dẫn.”

Cũng không biết trùng hợp hay vô tình mà ngay sau khi Nguyễn Ngôn Ninh dứt lời, cửa văn phòng Đinh Trung Ngạn bị mở ra. Cô ngước mắt lên thì thấy Hà Hoán với vẻ mặt không cam lòng bước vào.

Có lẽ vì hành động không xin phép đã xông vào của Hà Hoán nên sắc mặt Đinh Trung Ngạn nhìn không tốt lắm.

“Chủ nhiệm Đinh, em vừa nhận được thông báo của trường, họ nói muốn chuyển em đến cơ sở điều chế?” Giọng nói Hà Hoán mang theo sự chất vấn, “Trước đây chẳng phải thầy đã nói chỉ cần kết quả phỏng vấn của em không tệ lắm, thì thầy sẽ hướng dẫn em sao?”

Nguyễn Ngôn Ninh không ngờ đến Hà Hoán bị chuyển đến cơ sở điều chế, cơ sở thường bồi dưỡng là thạc sĩ học. Nếu theo học ở cơ sở điều chế, người học chủ yếu nghiên cứu khoa học chứ không có cơ hội tiếp xúc lâm sàng. Cho nên rất ít người muốn theo học cơ sở điều chế.

“Trước đây là trước đây.”

Hà Hoán đi đến bên cạnh bàn làm việc, cúi đầu nhìn bảng điểm trong tay Nguyễn Ngôn Ninh. Anh ta không phục trừng mắt nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Chủ nhiệm Đinh, thành tích nghiên cứu lẫn buổi phỏng vấn của cô ấy không tốt bằng em. Vì sao thầy chọn cô ấy mà lại không chọn em?”

“Em thấy tiểu Nguyễn cái gì cũng không bằng em à?”

Hà Hoán hắng giọng, “Chỉ nói về thành tích, cô ấy đương nhiên không bằng em.”

“Thành tích có thể làm giả còn nhân phẩm thì không làm giả được.” Đinh Trung Ngạn không hiểu vì sao lúc trước bản thân ông thấy sinh viên Hà Hoán rất tốt. Quả là không thể đánh giá người khác một cách nhất thời.

Nghe được hai chữ ‘làm giả’, Hà Hoán hơi chột dạ, giọng nói nhỏ đi không ít.

Do dự trong vài giây và cậu ta quyết định giả vờ ngu ngơ, “Em hoàn toàn không hiểu lời thầy nói có ý gì?”

Đinh Trung Ngạn dường như bị chọc giận đến bật cười, “Đã cho cậu mặt mũi mà cậu lại không cần. Vậy cậu nói rõ cho tôi hiểu mấy bài nghiên cứu của cậu đi.”

Hà Hoán sửng sốt, nửa ngày không nói ra một câu.

“Không nói nữa? Nếu cậu không nói được thì tôi nói giúp cậu.” Đinh Trung Ngạn hoàn toàn không có ý muốn kiêng dè Nguyễn Ngôn Ninh.

“Bây giờ cậu mới là sinh viên, chỉ vì lợi ích trước mắt mà cậu tạo ra kết quả nghiên cứu giả mạo. Nếu nhắm mắt cho qua, để mặc cậu sử dụng phương thức gian lận này thì khó có thể tưởng tượng trong kì thi đánh giá công chức cậu sẽ làm trò gì.”

“Chủ nhiệm Đinh, thầy nghe em giải thích đã.” Hà Hoãn căng thẳng tới mức mặt đỏ bừng, cố gắng cứu vãn tình hình.

Nhưng Đinh Trung Ngạn không muốn nghe thêm mấy câu vô nghĩa, “Cho cậu một tháng tự mình đi liên hệ với biên tập viên tạp chí thừa nhận chuyện giả mạo bài viết. Nếu không sau này ngay cả viết bài nghiên cứu cơ bản cậu cũng đừng nghĩ đến.”

“Em …”

Đinh Trung Ngạn xua tay, “Tôi và các giáo viên khác trong khoa phẫu thuật tim mạch sẽ không nhận cậu, cậu ra ngoài đi.”

Đợi đến khi đuổi Hà Hoán bị đuổi ra khỏi văn phòng, Đinh Trung Ngạn mới chậm rãi nói tiếp, “Trước đây, quả thật tôi coi trọng Hà Hoán hơn. Nhưng ban nãy tôi có nói, học trò của tôi phải có nhân phẩm tốt, sau đó mới xem xét tới năng lực. Chuyện làm giả nghiên cứu, tôi không thể chấp nhận. Mong em sẽ không làm tôi thất vọng.”

Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu, “Thầy yên tâm, em biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.”

Đinh Trung Ngạn hài lòng nhìn cô, ông thông báo cho Nguyễn Ngôn Ninh thời gian tham gia cuộc họp rồi mới để cô rời đi.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nghĩ đến chuyện Tiểu Tinh lúc trước quan tâm đến buổi phỏng vấn của mình. Nên Nguyễn Ngôn Ninh đi đến phòng bệnh lần nữa, chia sẻ niềm vui với Tiểu Tinh. Cậu bé vui vẻ, kích động hơn cả cô, còn nói sau này cũng muốn làm bác sĩ. 

Nguyễn Ngôn Ninh xoa đầu cổ vũ cho cậu bé.

Lúc trở lại khoa, cô thấy buổi phỏng vấn của khoa tuyến tụy chưa kết thúc. Nguyễn Ngôn Ninh lén lút nhìn qua khe cửa, nhanh chóng tìm thấy Giang Hàn.

Không giống như khi ở chung với nhau, lúc này anh nghiêm túc ngồi bên cạnh Lưu Kế Nghiêu. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của cô, anh vốn đang cúi đầu xem tài liệu bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của hai người chạm nhau.

Rõ ràng giữa anh và cô đã thân mật rất nhiều lần nhưng khi bị Giang Hàn nhìn, trái tim Nguyễn Ngôn Ninh vẫn theo bản năng đập thình thịch không ngừng.

Cánh cửa nhanh chóng đóng lại, Nguyễn Ngôn Ninh thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời nghe được một người bạn cùng trường vừa phỏng vấn xong nói, “Giáo sư kia thật đẹp trai, mình vốn tưởng rằng thầy ấy sẽ rất dịu dàng. Ai ngờ thầy ấy vừa hỏi mình vài vấn đề thì mình đã nhận ra đó là một tảng băng áp suất thấp.”

Bên cạnh có người phụ họa, “Mình cũng vậy, mình thậm chí không dám đối mặt với thầy ấy.”

Mấy người kia nghị luận vài câu, sau đó quay ngang quay dọc nhìn thấy Nguyễn Ngôn Ninh. Đều là bạn học cùng trường, hơn nữa còn có người từng tham gia hoạt động với Nguyễn Ngôn Ninh nên họ gọi cô lại, “Nghe nói lúc trước cậu thực tập ở nhóm của giáo sư Giang Hàn đúng không?”

Nguyễn Ngôn Ninh gật đầu.

“Vậy bình thường có phải thầy ấy đặc biệt nghiêm túc hay không?” Người kia dường như vẫn còn cảm thấy sợ hãi, nhún nhẹ vai run rẩy, “Mình cảm thấy giáo sư Giang là người không dễ sống chung.”

“Thầy ấy rất dễ ở chung.” Có người nói xấu Giang Hàn, Nguyễn Ngôn Ninh theo bản năng phản bác, “Hơn nữa giáo sư Giang là người dịu dàng.”

“Thật hả?” Người kia có vẻ không tin cô.

“Đúng vậy, giáo sư Giang có chuyên môn rất tốt. Bình thường hướng dẫn thêm cho mình và Đường Đậu tiếp thu nhiều kiến thức và kỹ năng lâm sàng.” 

Cô gái kia bày ra vẻ mặt khó tin, không có cách nào liên hệ người mà Nguyễn Ngôn Ninh miêu tả với Giang Hàn mặt lạnh trong phòng phỏng vấn. Cô ấy thở dài, cũng không hỏi thêm nữa.

Cuối cùng, Nguyễn Ngôn Ninh chân thành nói,  “Con người thầy Giang thật sự rất tốt” rồi mới thay quần áo đi đến phòng bệnh đổi thuốc cho bệnh nhân.

Tham gia buổi phỏng vấn của khoa xong xuôi, Giang Hàn gọi Nguyễn Ngôn Ninh đến văn phòng.

Vừa mới bước vào phòng, Nguyễn Ngôn Ninh đã vui vẻ chia sẻ tin tức bản thân được Đinh Trung Ngạn chọn.

Cô tiến lại gần Giang Hàn, nhìn anh mở từng phần thức ăn mua ở nhà ăn. Sau đó tiếp tục kể cho anh nghe bộ dạng của Hà Hoán xông vào phòng làm việc của chủ nhiệm Đinh.

Tuy rằng Giang Hàn đã sớm đoán được kết quả nhưng anh không ngắt lời Nguyễn Ngôn Ninh. Thậm chí kiên nhẫn nghe cô nói hết mới đưa đũa đã rửa sạch bằng nước nóng vào tay cô, “Mau ăn cơm, phỏng vấn cả buổi sáng đến giờ mà không đói sao?”

Không nhận được lời nói chuyện về vấn đề kia, Nguyễn Ngôn Ninh bất mãn bĩu môi, “Dường như anh không vui khi em được chọn.”

Giang Hàn dở khóc dở cười, “Vậy anh phải biểu hiện như thế nào mới xem như vui vẻ?”

“Anh đừng nói như thế, làm như em bắt ép anh vậy.”

Giang Hàn đưa nước trái cây đến trước mặt Nguyễn Ngôn Ninh. Anh chờ cô uống một ngụm mới trầm giọng trả lời, “Ninh Ninh đạt được nguyện vọng đương nhiên là anh vui vẻ, vừa rồi anh mải suy nghĩ em sẽ thưởng cho anh thứ gì?”

“Thưởng?” Nguyễn Ngôn Ninh mở to mắt.

Giang Hàn xoa đầu cô, “Mặc dù em rất ưu tú nhưng anh cũng hướng dẫn em rất nhiều cách để bảo vệ được luận án nghiên cứu. Hôm nay mấy câu hỏi giám khảo đưa ra, hẳn là em trả lời được hết?”

Nguyễn Ngôn Ninh chưa suy nghĩ được nhiều, cô mơ hồ gật đầu.

“Vậy em không định thưởng gì cho anh à?”

Nguyễn Ngôn Ninh chau mày, bĩu môi, cô có cảm giác Giang Hàn đang lừa cô. Nếu cô nhớ không nhầm thì khi giảng bài cho cô, đôi lúc anh không đứng đắn chút nào.

Những người khác học bài bằng cách vận động não, cô ngoài vận động não ra, môi còn bị anh hôn tới khi sưng đỏ.

“Kiến thức anh bỏ ra, em đều đã trả công rồi. Anh còn dám mặt dày đòi được thưởng?”

Giang Hàn không vội phản bác, anh cứ thế lẳng lặng nhìn Nguyễn Ngôn Ninh.

Thi thoảng có người đi ngang qua văn phòng, Nguyễn Ngôn Ninh nghe rõ tiếng bước chân của họ. Bầu không khí trong phòng quá yên ắng.

Ánh nắng mặt trời len lỏi qua khe cửa sổ, rủ xuống mái tóc đen của anh, cả người anh giống như đang phát sáng.

Rõ ràng anh cũng không nói điều gì nhưng Nguyễn Ngôn Ninh lại cảm thấy anh nói rất nhiều. Chỉ bị nhìn bằng ánh mắt, Nguyễn Ngôn Ninh đã cảm thấy bản thân không cách nào từ chối anh.

Cô thở dài, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp, “Được rồi, anh nói đi, anh muốn phần thưởng gì?”

Thấy Nguyễn Ngôn Ninh buông lỏng cảnh giác, Giang Hàn nhếch môi cười rộ lên, ghé vào bên tai cô nhẹ nhàng nói bốn chữ, “Hành động thân mật.”

Cũng không biết là do hơi thở nóng bỏng của Giang Hàn hay là bởi vì bốn chữ mà anh nói kia làm đầu óc Nguyễn Ngôn Ninh suy nghĩ miên man. Tai cô nhanh chóng nhuộm màu đỏ ửng.

Cô nuốt nước bọt không dám lên tiếng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không đợi đến Nguyễn Ngôn Ninh trả lời, Giang Hàn đã nhướng mày, “Không nghe rõ?”

Nguyễn Ngôn Ninh cho rằng Giang Hàn muốn nói lại lần nữa, cô vội vàng che miệng anh lại, “Em nghe rõ rồi, anh đừng nói nữa.”

“Thật sao?” Giang Hàn thuận thế hôn lên lòng bàn tay Nguyễn Ngôn Ninh, cúi đầu dịu dàng hỏi cô, “Vậy em có đồng ý không?”

Khuôn mặt Nguyễn Ngôn Ninh hồng đỏ, cô né tránh tầm mắt Giang Hàn, bỏ hai miếng cơm trắng vào miệng, mơ hồ trả lời anh, “Loại chuyện này, anh đợi đến khi về nhà hẵng nói.”

° ° °

Bữa cơm trưa hôm nay Nguyễn Ngôn Ninh ăn rất nhanh, ăn xong cô lập tức rời khỏi văn phòng Giang Hàn.

Cô dành cả một buổi chiều để bình ổn tâm trạng nhưng kết quả đầu cô vẫn suy nghĩ không ngừng đến bốn chữ Giang Hàn nói. Thậm chí còn tưởng tưởng ra hình ảnh không phù hợp với trẻ dưới mười tám tuổi.

Phía bên Giang Hàn, sau khi ăn cơm xong, anh phải tới phòng phẫu thuật thực hiện ca mổ cùng Trần Liệu. Đến muộn thì cùng Lưu Kế Nghiêu, Trần Liễu và Nguyễn Ngôn Ninh đi thăm ban.

Lưu Kế Nghiêu dẫn bọn họ tới xem xét tình trạng hồi phục của bệnh nhân, đôi lúc ông sẽ quay sang trao đổi với Nguyễn Ngôn Ninh về buổi phỏng vấn sáng nay. Tới điểm rẽ, bọn họ bắt gặp Trần Tinh Nguyệt và một sinh viên nam cãi nhau.

Trần Tinh Nguyệt muốn vào văn phòng, sinh viên kia lại không đồng ý.

Lưu Kế Nghiêu nhíu mày hỏi Nguyễn Ngôn Ninh và Trần Liễu, “Chàng trai trẻ kia là ai?”

Trần Liễu đương nhiên không biết còn Nguyễn Ngôn Ninh hơi chần chừ, một vài giây sau cô mới trả lời, “Cậu ấy là bạn học cùng khoa với em, tên là Hà Hoán.”

Khi nghe đến cái tên Hà Hoán, mày Lưu Kế Nghiêu nhíu lại. Chuyện làm giả bài nghiên cứu của cậu ta nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ không nhỏ. Đã truyền đi khắp bệnh viện.

Lưu Kế Nghiêu không hiểu vì sao cậu ta lại giằng co với Trần Tinh Nguyệt.

Ông đứng yên tại chỗ xem xét tình hình.

Trần Tinh Nguyệt bị Hà Hoán làm phiền, bực bội, giọng nói chị ta to hơn bình thường, “Tôi đã bảo cậu đừng tới khoa tìm tôi, chúng ta không thân quen tới mức đó.”

“Chị là chị của em, tại sao không thân quen?”

“Tôi chưa từng thừa nhận ba cậu là ba tôi, càng không thừa nhận người em trai như cậu”

“Bởi vậy chị mới lừa tôi?” Ánh mặt Hà Hoán ngập tràn vẻ khó nói, “Chị có biết mấy bài nghiên cứu kia bị phát hiện là giả mạo không? Giờ thì tốt rồi, cả bệnh viện đều biết, tôi không được nhận làm nghiên cứu sinh của chủ nhiệm Đinh. Hơn nữa còn bị vạch trần chuyện xấu.”

Không để cho Trần Tinh Nguyệt có cơ hội nói, cậu ta nói tiếp, “Nếu chị không thật lòng giúp tôi vậy thì tôi sẽ nói cho mọi người biết mấy bài viết kia đều xuất phát từ chị!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.