Nợ Em Nụ Hôn Chúc Ngủ Ngon

Chương 51



Bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến quỷ dị trong hai giây.

Dù Đường Đậu đã biết hết mọi chuyện, nhưng trong lúc nhất thời cũng không phản ứng kịp, huống chi là Trần Liễu và Viên Hướng Vũ không biết gì cả.

Bọn họ nhìn chằm chằm bàn tay của Nguyễn Ngôn Ninh đang đặt trên cổ tay của Giang Hàn một cách không thể tưởng tượng nổi. Hơn nữa nếu bọn họ không nghe nhầm thì vừa rồi Nguyễn Ngôn Ninh còn gọi thẳng tên của Giang Hàn, Nguyễn Ngôn Ninh là bác sĩ dưới cấp, việc này hoàn toàn đã phạm vào điều cấm kỵ.

Viên Hướng Vũ âm thầm toát mồ hôi thay Nguyễn Ngôn Ninh.

Anh ấy nhớ có lần anh ấy đi theo Giang Hàn làm một ca phẫu thuật, y tá thiết bị mới tới phòng phẫu thuật, nhìn thấy Giang Hàn đẹp trai, sau khi làm giải phẫu xong, không nói hai lời cô ta đã giả vờ ngã để va vào vòng tay của Giang Hàn.

Trong tình huống này, nếu đổi lại người khác cho dù không vừa ý thì ít nhiều cũng sẽ giúp đỡ một phen, nhưng Giang Hàn thì không, anh lập tức lui sang một bên không nói lời nào. Sau đó cùng mọi người trong phòng phẫu thuật nhìn cô y tá nhỏ đâm sầm vào bức tường phía sau anh. Hơn nữa anh không hề có ý định xin lỗi, rời khỏi phòng phẫu thuật, không thèm quay đầu nhìn lại.

Cho dù chuyện đã xảy ra rất lâu rồi, nhưng khi nhớ lại Viên Hướng Vũ vẫn cảm thấy đau thay cô y tá nhỏ kia.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chuyện cô y tá kia cũng thôi đi, dù sao thì Viên Hướng Vũ cũng không quen biết cô ta, nhưng Nguyễn Ngôn Ninh lại là tiểu sư muội ở cùng tổ với anh ta lâu như vậy. Là một sư huynh, anh ta thực sự không đành lòng nhìn cô dẫm phải vết xe đổ của cô y tá nhỏ kia, hơn nữa anh ta cảm thấy dựa vào thái độ Giang Hàn đối xử với cô y tá nhỏ kia, có khả năng hôm nay chân của Nguyễn Ngôn Ninh sẽ bị gãy.

Một bên là giáo sư ác ma, một khi tức giận sẽ phạt anh ta đi trực ca đêm. Bên kia lại là tiểu sư muội tay trói gà không chặt, trái tim của Viên Hướng Vũ chưa bao giờ bị dày vò như vậy.

Anh ta giãy dụa nửa phút, đang định nhắm mắt cắn răng cứu Nguyễn Ngôn Ninh ra khỏi miệng cọp của Giang Hàn, thì lại thấy cô gái nhỏ Nguyễn Ngôn Ninh này không sợ chết mà đẩy đẩy Giang Hàn, sốt ruột giục anh: “Anh đi nhanh đi, vừa nãy dáng vẻ của cô giáo y tá hình như đang rất vội.”

Viên Hướng Vũ bỗng nhiên cảm thấy, hôm nay không thể cứu được Nguyễn Ngôn Ninh nữa rồi.

Chỉ là trận bão từ Giang Hàn không đến như Viên Hướng Vũ dự đoán, khuôn mặt không tìm được khuyết điểm nào của Giang Hàn chẳng những không hề có vẻ không vui, mà thậm chí còn ẩn ẩn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Viên Hướng Vũ không thể tin được mà dụi dụi mắt, lại phát hiện ý cười trên mặt của Giang Hàn càng tăng lên.

Giang Hàn dùng tay trái nắm lấy tay của Nguyễn Ngôn Ninh, không hề có ý kiêng dè ai, hơi cúi đầu nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, “Không thoải mái? Phòng đã được kiểm tra xong rồi, nếu thật sự không chịu được nữa thì đi nghỉ ngơi một lát đi?”

Viên Hướng Vũ cảm thấy thế giới này thật huyền diệu, từ trước đến nay Giang Hàn đối với ai cũng nói lời lạnh nhạt vậy mà sẽ có một mặt dịu dàng như vậy, dịu dàng đến mức chẳng giống anh chút nào.

Anh ta rùng mình một cái, kích động bắt lấy tay của Đường Đậu, “Giáo sư Giang bị ma nhập rồi à?”

Lúc này Đường Đậu một chút cũng không ngạc nhiên khi thấy chuyện quái dị. Dù sao thì cô ấy cũng đã từng thấy dáng vẻ Giang Hàn đối xử dịu dàng hơn với Nguyễn Ngôn Ninh luôn rồi, cô ấy liếc nhìn Viên Hướng Vũ, “Anh mới bị ma nhập ấy!”

Nguyễn Ngôn Ninh vẫn còn đang choáng váng, không hề thấy hành động và lời nói vừa nãy của bản thân có cái gì không ổn, nhưng khi cô nhấc mắt nhìn lên thì thấy đôi mắt trừng còn to hơn quả hạch nhân của Viên Hướng Vũ, nhìn mình giống như gặp ma.

Trong nháy mắt toàn bộ ý thức của Nguyễn Ngôn Ninh ý bị ngưng lại.

Cô nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay Giang Hàn, chột dạ né tránh tầm mắt của mọi người, “Tôi đột nhiên nhớ tới bệnh nhân giường số hai lăm còn có một giấy báo xét nghiệm máu chưa thấy, tôi đi hỏi một chút.”

Nói vừa dứt lời, cô đỏ mặt và bỏ chạy một tư thế không mấy tự nhiên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đợi bóng dáng của Nguyễn Ngôn Ninh biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, Giang Hàn mới liếc nhìn tên đầu sỏ khiến vợ anh ngượng ngùng, còn cái tên đầu sỏ gây tội lúc này giống như một tên ngốc, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.

Viên Hướng Vũ thật sự không biết mình đã đắc tội Giang Hàn ở chỗ nào, khi nhìn thấy ánh mắt của Giang Hàn, anh ấy theo bản năng trốn ra ở phía sau Đường Đậu.

Giang Hàn hất cằm về phía Đường Đậu, ra hiệu cho cô ấy tránh ra, sau đó thâm thúy vỗ lên vai của Viên Hướng Vũ hai cái, “Tôi đột nhiên nhớ ra, chủ nhiệm Lưu đã yêu cầu tôi lập danh sách thời gian biểu trực ban cho tháng tới, năng lực của cậu không tồi, vậy thì chăm chỉ làm việc hơn chút đi?”

Viên Hướng Vũ mếu máo ngay khi nghe thấy lời này của anh.

Tuy rằng không biết bản thân sai ở đâu, nhưng anh ấy vẫn nhanh nhẹn nói, “Giáo sư Giang, tôi sai rồi. Mong giáo sư tha cho tôi, tôi không muốn chôn vùi thanh xuân trong bệnh viện.”

Giang Hàn trầm ngâm gật đầu, “Không muốn?”

Viên Hướng Vũ vốn tưởng rằng Giang Hàn đã chịu tha cho mình nhưng anh ấy còn chưa kịp nói hai từ, “Không muốn.” Giang Hàn đã xoay người đi tới trạm y tế, để lại anh ấy đang khóc không ra nước mắt ở lại đây.

Xem xong toàn bộ vở diễn, Đường Đậu lắc đầu thông cảm và nói, “Chúc anh may mắn” với Viên Hướng Vũ.

° ° °

Nguyễn Ngôn Ninh cũng không nói dối, giường bệnh số hai mươi lăm là bệnh nhân do cô phụ trách.  Hôm nay là ngày có kết quả báo cáo xét nghiệm máu, nhưng khi cô đến gặp y tá phụ trách lấy báo cáo, tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không tìm thấy báo cáo của bệnh nhân đó.

Chắc là chưa có kết quả.

Tưởng rằng hôm nay không còn chuyện quan trọng gì phải làm nữa, cô dứt khoát trở về phòng nghỉ ngơi.

Nguyễn Ngôn Ninh vừa ngồi xuống không bao lâu thì Đường Đậu cũng quay về, đi theo sau cô ấy còn có Viên Hướng Vũ đang làm vẻ mặt sống không còn gì nuối tiếc nữa.

Nhìn thấy Nguyễn Ngôn Ninh rảnh rỗi, Viên Hướng Vũ bất bình ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện cô, “Đàn em Nguyễn, có phải em lén có giao dịch gì với giáo sư Giang sau lưng bọn anh đúng không?”

“Chỉ có anh mới chơi trò tạo giao dịch ngầm ấy?” Đường Đậu vô thức bảo vệ Nguyễn Ngôn Ninh, cô ấy gạt Viên Hướng Vũ sang một bên, ngồi tựa lên tay vịn ghế mà anh ấy đang ngồi, “Là đàn em của anh, em thật lòng khuyên anh một câu, thận trọng từ lời nói đến việc làm, cẩn thận họa từ miệng mà ra đó.”

Nghe thấy năm chữ ‘họa từ miệng mà ra’, Viên Hướng Vũ phản xạ có điều kiện nhìn ra cửa, xác nhận lại lúc anh ấy tiến vào đã khóa kỹ cửa, mới nhìn về phía Nguyễn Ngôn Ninh một lần nữa.

Anh ấy ngoắc ngoắc tay với Nguyễn Ngôn Ninh, nghiến răng nghiến lợi mở miệng, “Đàn em, em nói xem, rốt cuộc tại sao em vô lễ với giáo sư Giang mà bản thân vẫn an toàn vậy? Giáo sư Giang nổi tiếng thanh tâm quả dục, không dính dáng với phụ nữ.”

Giang Hàn? Thanh tâm quả dục?

Nghĩ đến người hai mắt đỏ bừng ở trên giường tối hôm qua, Nguyễn Ngôn Ninh đỡ thắt lưng đau nhức trong lòng không nhịn được mà xem thường.

Nhưng vấn đề quan trọng là giải thích thế nào với Viên Hương Vũ đây?

Quả nhiên không đợi cô nghĩ ra câu trả lời, Viên Hướng Vũ đã tiếp tục nói thêm, “Ăn ngay nói thật, nếu không anh với Đường Đậu sẽ không bỏ qua cho em.”

Nguyễn Ngôn Ninh nghe xong thì liếc mắt nhìn Đường Đậu, không nhịn được mà muốn cười lên, “Chuyện đó, có lẽ Đậu Đậu cũng không tò mò như anh đâu.”

“Em có ý gì?” Trên gương mặt kiêu hãnh của Viên Hướng Vũ đã xuất hiện một kẽ nứt, “Chẳng lẽ em ấy cũng biết?”

Dù không muốn làm tổn thương Viên Hướng Vũ nhưng Nguyễn Ngôn Ninh vẫn thành thật gật đầu.

Đường Đậu nâng cằm lên, nghịch nghịch tóc của mình, “Có thấy ngạc nhiên không, bất ngờ hay không hả?”

Hôm nay Viên Hướng Vũ bị tổn thương liên tục, bây giờ anh ấy thực sự đang chết lặng.

Anh ấy cân nhắc một lát, xâu chuỗi hết những manh mối mà bản thân phát hiện được trong khoảng thời gian này, “Vậy là em và giáo sư Giang đang hẹn hò?”

Mặc dù là một câu hỏi, nhưng giọng điệu rất chắc chắn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nguyễn Ngôn Ninh lắc đầu phủ nhận: “Có lẽ không thể coi là vậy được.”

“Đàn em Nguyễn, bình thường anh đối xử với em không tồi đúng không?” Có lẽ Viên Hướng Vũ thực sự đau lòng, nên anh ấy hơi cúi xuống, “Hôm nay các em đã lộ ra rõ ràng như vậy rồi mà em vẫn giấu anh. Thậm chí tất cả người trong tổ đều biết, chỉ có anh là không biết.”

Nguyễn Ngôn Ninh vội vàng giải thích, “Không phải ai cũng biết đâu.”

Nhưng Viên Hướng Vũ không cảm thấy bản thân được an ủi. Anh ấy vẫn như cũ, nhất quyết không buông tha mà nhìn Nguyễn Ngôn Ninh, như thể anh ấy sẽ không từ bỏ nếu ngày hôm nay anh ấy không nhận được câu trả lời.

“Thật ra…” Dù sao Viên Hướng Vũ cũng là con trai, Nguyễn Ngôn Ninh thật sự không thể mở miệng nói ra chuyện cô đã kết hôn cho anh ấy nghe, dứt khoát nhìn về phía Đường Đậu, “Đậu Đậu, nếu không cậu nói cho đàn anh nghe đi?”

“Nói!” Viên Hướng Vũ lập tức dùng ánh mắt uy hiếp nhìn về phía Đường Đậu.

“Nói là được sao.” Đường Đậu cười ranh mãnh nhìn Viên Hướng Vũ, “Em sẽ nói cho anh biết nếu anh hứa mời em đi ăn cơm.”

Đương nhiên Viên Hướng Vũ không sợ chết, nói một câu khiến Đường Đậu tức điên, “Em béo như vậy rồi mà còn đòi ăn?”

“Anh quản em làm gì, dù sao em sẽ không nói nếu anh không đồng ý.” Đường Đậu đã hạ quyết tâm thì sẽ không chịu buông tha.

Bây giờ Viên Hướng Vũ rất nóng lòng muốn biết chân tướng mọi chuyện, không suy nghĩ được nhiều. Cho nên quyết định đồng ý trước rồi tính tiếp: “Anh đây đồng ý, em đừng cằn nhằn nữa, nhanh chóng nói đi.”

Tâm nguyện đã đạt thành, khóe miệng của Đường Đậu càng ngày càng dương cao.

Cô ấy xác nhận lại với Nguyễn Ngôn Ninh là có thể nói không. Sau đó mới thong thả đứng lên, hắng giọng, “Ninh Ninh của chúng ta và giáo sư Giang là vợ chồng hợp pháp danh chính ngôn thuận.”

“Vợ chồng hợp pháp?” Viên Hướng Vũ cảm thấy chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của bản thân, “Chuyện này xảy ra từ khi nào vậy chứ?”

Nghĩ tới lúc Viên Hướng Vũ giúp cô nói đỡ ở phòng phẫu thuật vào lần đầu gặp lại Giang Hàn, Nguyễn Ngôn Ninh ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, “Thật ra thì trước khi em đến đây thực tập thì đã em và anh ấy đã là vợ chồng rồi.”

Viên Hướng Vũ cảm thấy trong một ngày này bản thân đã phải trải qua thật nhiều ngạc nhiên. Để tiêu hóa được tin tức, anh ấy mất một lúc lâu.

Đường Đậu giơ tay quơ quơ trước mặt anh ấy, “Không đến nỗi như vậy chứ hả?”

Nguyễn Ngôn Ninh nhìn trạng thái này của Viên Hướng Vũ, không yên tâm, “Đàn anh, anh không sao chứ?”

“Đương nhiên anh có sao.”

Nguyễn Ngôn Ninh không biết phải làm sao bây giờ, suy nghĩ một hồi rồi thương lượng với Viên Hướng Vũ, “Nếu không em mời anh đi ăn cơm để nhận lỗi? Có cả Đậu Đậu đi cùng.”

“Anh không phải là Đường Đậu Đậu, suốt ngày chỉ biết ăn!” Viên Hướng Vũ hừ một tiếng, “Trừ khi em đãi anh một bữa siêu cấp ngon.”

“Viên Hướng Vũ, anh đang xúc phạm em đó!”

Mắt thấy Đường Đậu sắp cãi nhau với Viên Hướng Vũ, Nguyễn Ngôn Ninh nhanh chóng giữ chặt cô ấy, cười với Viên Hướng Vũ rồi nói, “Để bày tỏ thành ý của em, đàn anh Viên, anh muốn ăn cái gì thì cứ nói, đừng khách sáo.”

Viên Hướng Vũ tưởng thật cho nên cũng không khách sáo, “Vậy thì anh muốn ăn buffet hải sản trên đường Tân Giang!”

Đương nhiên, nếu như anh ấy biết trước bữa ăn này do Giang Hàn mời, anh ấy sẽ không bao giờ dùng cái miệng này nhắc đến cụm từ ‘buffet hải sản’.

° ° °

Bảy giờ tối, Nguyễn Ngôn Ninh và Giang Hàn rất đúng giờ xuất hiện ở quán ăn hải sản trên đường Tân Giang. Do sau khi tan làm Giang Hàn phải đến phòng thí nghiệm một chuyến nên bọn họ không đi cùng Viên Hướng Vũ và Đường Đậu.

Ánh sáng dịu nhẹ trong quán ăn xuyên qua cửa sổ. Chỉ cần đứng ở cửa và nhìn vào trang trí của quán ăn thôi cũng có thể đoán được mức giá đắt đỏ của quán này.

Nguyễn Ngôn Ninh nghiêng đầu liếc nhìn Giang Hàn một cái, kiễng chân rồi dùng tay nhếch khóe miệng của anh lên, giọng nói mềm mại: “Giáo sư Giang, anh không cần phải nghiêm túc như vậy đâu! Bây giờ không phải giờ làm việc!”

“Nhìn anh rất nghiêm túc à?”

Nguyễn Ngôn Ninh gật gật đầu, tiện tay sờ sờ lên cằm anh, “Nhanh, cười lên cho em nhìn nào.”

Cô vốn cũng thuận miệng nói đùa một chút thôi, không ngờ Giang Hàn thực sự phối hợp với mình mà cười lên.

Nguyễn Ngôn Ninh không hiểu tại sao lại cảm thấy Giang Hàn có chút đáng yêu.

Viên Hướng Vũ và Đường Đậu đã đến, cũng không biết hai người thì thầm với nhau cái gì. Nguyễn Ngôn Ninh gọi bọn họ, định hỏi bọn họ có muốn gọi món gì không thì ngay giây tiếp theo Viên Hướng Vũ và Đường Đậu đều đồng loạt đứng dậy.

Hai người này bình thường một lời không hợp sẽ đấu võ mồm với nhau. Lúc này lại cực kỳ ăn ý, cùng nhau chào hỏi Giang Hàn: “Chào giáo sư Giang.”

“Hai người đừng căng thẳng, đây không phải ở bệnh viện. Tối nay xem như em và Giang Hàn đãi hai người một bữa cơm thoát ế. Thoải mái đi nào.”

Viên Hướng Vũ giả vờ thoải mái, “Bọn anh không … hề căng thẳng nha. Bọn anh rất vinh dự được ăn tối với giáo sư Giang.”

Giang Hàn khẽ cười, “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật.” Viên Hướng Vũ sợ Giang Hàn tức giận sẽ phạt anh ấy trực đêm, nhanh chóng chạy qua tâng bốc, “Giáo sư Giang là một người xuất sắc như vậy, người muốn dùng cơm với anh phải xếp hàng dài từ Nam thành đến Bắc thành.”

“Chắc không phải toàn là phụ nữ đâu nhỉ?”

Viên Hướng Vũ vừa định nói “Đúng”, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Giang Hàn, anh ấy lập tức do dự.

Anh ấy nuốt nước bọt, “Giáo sư Giang làm gì phân biệt nam nữ. Trong mắt giáo sư Giang chỉ có hai loại người, đó là đàn em Nguyễn và những người khác.”

Câu trả lời này xem như là có tâm.

Giang Hàn hài lòng gật đầu, chào hỏi rồi bảo Viên Hướng Vũ và Đường Đậu ngồi xuống, “Đừng nói nhảm nữa, nhìn xem muốn ăn gì thì cứ gọi đi.”

“Thật sự cái gì cũng có thể gọi?”

Nguyễn Ngôn Ninh vui vẻ cười, “Gọi đi, gọi đi.”

Thật ra Giang Hàn rất thích nhìn dáng vẻ Nguyễn Ngôn Ninh ở cùng bạn bè, trẻ trung và tràn đầy năng lượng, anh đưa tay lên xoa đầu cô, “Vợ tôi đã nói rồi, thì tất nhiên cứ tùy ý mà gọi.”

Ăn một bữa cơm này, Viên Hướng Vũ phát hiện Giang Hàn thật sự rất khác so với lúc ở bệnh viện, nhất là tối nay anh cười rất nhiều lần.

Khi kết thúc bữa ăn, anh ấy và Đường Đậu đều không thấy căng thẳng chút nào. Nhất là anh ấy, sau khi phải ăn cơm chó cả một buổi tối, lá gan cũng lớn hơn nhiều.

Anh ấy cẩn thận liếc nhìn Giang Hàn, đột nhiên quay qua gọi Nguyễn Ngôn Ninh một tiếng, “Đàn em Nguyễn, anh có thể hỏi em một chuyện được không?”

“Có chuyện gì vậy?” Nguyễn Ngôn Ninh đang ăn món tôm do đích thân Giang Hàn lột vỏ, cô ngẩng đầu lên nhìn.

Viên Hướng Vũ cố ý phớt lờ ánh mắt của Giang Hàn, nói: “Trong mối quan hệ của hai người, ai là người có tiếng nói nhất?”

“Giang Hàn!”

“Nguyễn Ngôn Ninh!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đôi vợ chồng này gần như lên tiếng cùng một lúc, Nguyễn Ngôn Ninh ban đầu cảm thấy sửng sốt, nhưng sau đó cô cảm thấy không phục mà cãi lại: “Mỗi lần em muốn uống trà sữa hay muốn ăn gà rán cũng phải xin anh, như vậy không phải anh là người có tiếng nói nhất à?”

“Những điều đó là vì sức khỏe của em thôi.” Giang Hàn cầm khăn giấy lau vết dầu mỡ trên môi của Nguyễn Ngôn Ninh. Anh cũng không quên nhấn mạnh với Viên Hướng Vũ, “Nhưng những chuyện khác thì đều là do cô ấy quyết định.”

“Có mới là lạ.” Nguyễn Ngôn Ninh đương nhiên không đồng tình.

“Đàn em Nguyễn không đồng tình à?” Viên Hướng Vũ đảo mắt một vòng rồi nói tiếp: “Không thì bây giờ anh chứng minh đi? Anh nói được thì phải làm được, như vậy thì đàn em Nguyễn mới có thể tin tưởng anh được.”

“Tôi phải làm gì để chứng minh?”

Viên Hướng Vũ nhìn thấy đống công việc mình phải làm vẫn không vơi đi phần nào, anh ấy bỗng nhiên khóc lóc đi đến trước mặt Nguyễn Ngôn Ninh, bắt đầu kể lể: “Đàn em, hôm nay anh cực kỳ thê thảm. Anh không làm gì sai vậy mà giáo sư Giang lại muốn phạt anh trực ca đêm. Em có thể nói với giáo sư Giang làm ơn buông tha cho anh được không?”

Chuyện ban sáng Giang Hàn chỉ buộc miệng nói mà thôi, bây giờ lại nghe Viên Hướng Vũ khóc lóc kể lể như vậy, anh mới nhớ ra.

“Có chuyện này thật sao?” Nguyễn Ngôn Ninh hoàn toàn không biết.

Đường Đậu muốn xem vở kịch hay, vì vậy Nguyễn Ngôn Ninh vừa hỏi, cô ấy cũng lập tức giúp Viên Hướng Vũ chứng minh chuyện này là thật.

“Đàn em, em có thể cầu xin giúp anh được không?”

Nguyễn Ngôn Ninh là người thích mềm không thích cứng, nhìn thấy đối phương tỏ ra đáng thương như vậy, cô không nhịn được mà đồng cảm.

Cô nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh tỏ vẻ ‘mấy chuyện đó không liên quan đến tôi’. Cô xoa xoa cánh tay của anh rồi nói, “Anh ấy không làm gì sai cả, anh đừng phạt anh ấy nữa, được không?”

“Được.”

Giang Hàn vui vẻ đồng ý với yêu cầu của cô, thậm chí Nguyễn Ngôn Ninh còn không phản ứng lại.

Khi cô định nói thêm câu, “Không sao rồi.” với Viên Hướng Vũ. Thì ngay sau đó, Giang Hàn bỗng nhiên ôm lấy vai cô, kéo cả người cô vào lồng ngực anh. Sau đó anh cầm túi xách của Nguyễn Ngôn Ninh lên, lấy chiếc túi xách đó để ngăn cản tầm mắt của đoàn quân đang hóng dưa ở phía đối diện, anh nhanh chóng hôn lên môi cô.

Anh nhìn Nguyễn Ngôn Ninh rồi nở nụ cười, “Tuy rằng mọi chuyện anh đều nghe theo em, nhưng em cũng phải thưởng lại cho anh một chút gì đó ngọt ngào mới được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.