Nợ Hồng Nhan (Yên Chi Trái)

Chương 16



Ngày hôm sau, Bách Lí Thiên Hùng dẫn theo người trong  Thất Túc kiếm phái từ biệt mọi người, khiêng quan tài trở về. Giang  Thanh Lưu và mọi người đi tiễn một đoạn rất xa. Tuy Bách Lí Từ Sở đã làm  ra loại chuyện táng tận lương tâm đó, nhưng vì hành động đại nghĩa diệt  thân của Bách Lí Thiên Hùng, nên rốt cuộc cũng không liên lụy gì đến  Thất Túc kiếm phái.

Nhìn theo bóng lưng của Bách Lí Thiên Hùng, mọi người đều cảm thấy thổn  thức, đồng thời cũng mang theo ý tán thưởng đám người Giang Thanh Lưu và  Cung Tự Tại. Tuy đối với họ cả ba người bọn hắn đều là đám tiểu bối  sinh sau đẻ muộn, nhưng không thể không thừa nhận tre già măng mọc không  phải là nói chơi.

Sau khi Bách Lí Thiên Hùng đi rồi, Thái nãi nãi Chu thị của Giang Thanh  Lưu liền trở nên bận rộn. Mỗi lần phàm là Giang gia liên quan đến những  việc chết chóc, bà đều lên miếu dâng hương, bố thí, phóng sinh, để hóa  giải oan nghiệt. Giang Thanh Lưu vốn không tin vào những việc này, nhưng  những quy tắc ấy đều do tổ tiên truyền lại, nên cũng đành đi theo bà.

Ngày thứ hai, Chu thị dẫn Đan Vãn Thiền đến chùa Phật nằm, vốn dĩ Chu  thị cũng tính dẫn cả Bạc Dã Cảnh Hành đi cùng, suy cho cùng những việc  như thế này, vợ cả và vợ bé đều có thể làm được cả. Nhưng sau khi nghe  nói hai người muốn đi chùa lễ Phật, Giang Thanh Lưu liền lập tức đưa ra ý  kiến rằng thân thể của Bạc Dã Cảnh Hành không được khỏe, phải ở lại  trong sơn trang tĩnh dưỡng, không thể đi cùng mọi người.

Chu thị Thái nãi nãi vừa nghe xong, lại tranh luận với Giang Thanh Lưu  một hồi. Cuối cùng hắn chẳng biết nên làm thế nào, đành phải theo ý bà.

Ấy vậy mà Bạc Dã Cảnh Hành cũng không hề có ý kiến, leo lên kiệu nhỏ, đi theo Chu thị và Đan Vãn Thiền lên chùa Phật nằm.

Chùa Phật nằm cách Trầm Bích sơn trang hơn nửa ngày đường, xuất phát vào  buổi sáng, lúc đến nơi cũng đã giữa giờ Thân. Tinh thần của Bạc Dã Cảnh  Hành không tốt, suốt cả đoạn đường cỗ kiệu nhỏ đi sau kiệu lớn của Chu  thị và Đan Vãn Thiền, rèm xe không hề được vén lên một lần nào.

Đến khi tới được ngôi chùa, thì đã có tăng nhân sắp xếp thiện phòng xong  xuôi. Chu thị và Đan Vãn Thiền niệm kinh lễ phật, tặng hương nhang dầu  tiền. Còn Bạc Dã Cảnh Hành thì mệt mỏi quá, nên đi nghỉ ngơi trước.

Lúc Chu thị hỏi đến, Đan Vãn Thiền cũng chỉ nói nàng ấy không phải là vợ  cả, không cần thiết phải tham gia mấy chuyện lễ lạt này. Chu thị trái  lại còn lấy làm vui mừng: “Con bé này, thật là ngây thơ quá. Con phải  biết rằng thân phận địa vị không phải sinh ra là đã có, con không phòng  bị, củng cố, sẽ bị người khác đoạt mất. Con nha đầu đó không dễ sống  chung đâu, Thanh Lưu lại quan tâm đến nó nhiều như vậy. Con thực sự phải  để tâm nhiều vào.”

Cái đầu nhỏ nhắn của Đan Vãn Thiền gục xuống khe khẽ đáp vâng, Chu thị  lại nắm lấy tay nàng ta, dẫn đi lễ Tống Tử Quan Âm. Thì ra con bé đồng ý  với lý do đó để đuổi Bạc Dã Cảnh Hành đi, cũng là có dụng ý của nó.

Trong thiện phòng, Bạc Dã Cảnh Hành mệt mỏi rã rời. Hiện giờ gân cốt của  nàng không thể chịu đựng thêm được nữa, ngồi trên kiệu quả thực chẳng  tài nào mà ngủ nổi. Vừa mới thiu thiu, thì bên ngoài đột nhiên có người  gõ vào cửa sổ. Bạc Dã Cảnh Hành còn chẳng thèm mở mắt nói: “Vào đi.”

Người ở bên ngoài mở cửa nhảy vào, cả người mặc bộ y phục màu chàm, sắc  mặt y hệt như quả mướp đắng nhìn trông rất già, không mảy may mang theo ý  cười. Mắt bên trái của ông ta đã bị mù, được bịt bằng một tấm che mắt  màu đen, điều đó ngược lại càng khiến mắt bên phải trông có thần hơn.  Ông ta nghiêm túc đứng nhìn về phía chiếc sập, hồi lâu sau mới nghi ngờ  hỏi: “Bạc Dã Cảnh Hành?”.

Bạc Dã Cảnh Hành ôm lấy tấm chăn mỏng, hoàng hôn buông xuống, dù đã là  đầu tháng Sáu, nhưng nhiệt độ trong núi đối với nàng mà nói vẫn còn lạnh  lắm: “Một lần từ biệt mà đến hơn mười năm, giờ ngay cả lão phu ngươi  cũng không nhận ra sao?”.

Lúc ấy Khổ Liên Tử mới bước đến gần, luồng tử khí giống như lớp sương mù  nặng nề trong con mắt phải của ông ta cuối cùng cũng tiêu tan đi nhiều:  “Thật sự đúng là người ư? Ba mươi mấy năm không gặp, sao diện mạo của  người lại thành ra một đại cô nương thế này?”.

Bạc Dã Cảnh Hành chỉ biết cười chua chát: “Một lời khó nói hết được.”

Khổ Liên Tử nhìn ngắm nàng, đột nhiên lùi lại hai bước, quỳ xuống nói: “Cốc chủ.”

Bạc Dã Cảnh Hành lắc đầu: “Hàn Âm cốc đã không còn tồn tại, thì còn cốc chủ gì nữa.”

Khuôn mặt của Khổ Liên Tử lại khôi phục cái vẻ âm u mịt mù của tử khí  nặng nề: “Mười mấy năm rồi, người cảm thấy ngại khi bắt người khác gọi  mình là thiếu chủ sao?”.

Hai con người đã từng gây sóng tạo gió khuấy đảo chốn giang hồ, giờ khắc  này trên khuôn mặt lại nhuốm vẻ tang thương. Hồi lâu sau, Bạc Dã Cảnh  Hành mới duỗi cổ tay trắng trẻo trơn mịn của mình ra: “Bắt mạch cho ta.”

Khổ Liên Tử bước lên một bước, cầm góc áo lau sạch tay phải của mình,  sau đó cẩn thận dè dặt phủ một chiếc khăn lụa lên cổ tay phải của Bạc Dã  Cảnh Hành, bắt mạch cho nàng. Sắc mặt của ông ta càng lúc càng nghiêm  trọng, Bạc Dã Cảnh Hành giả vờ như không thấy: “Xuyên Hoa Điệp đâu?”.

Khuôn mặt Khổ Liên Tử không chút cảm xúc: “Tên hái hoa tặc đó? Đang ở  ngoài, đồ đệ của thuộc hạ đang trông chừng hắn.” Bạc Dã Cảnh Hành gật  gật đầu, trong giọng nói của Khổ Liên Tử mang theo vài phần sát khí, “Kẻ  nào đã biến đổi thân thể cốc chủ thành ra thế này?”.

Bạc Dã Cảnh Hành nói bằng giọng bình tĩnh: “Ta bị Giang gia giam cầm ba  mươi năm, giữ được cái mạng này đã là khó lắm rồi, nhưng chuyện khác  không cần phải tìm hiểu kỹ quá làm gì.”

Khổ Liên Tử gật đầu, giang hồ máu tanh tàn khốc, không gặp hoạn nạn thì  không hiểu chân tình của nhau. Bao nhiêu lần quay đầu là trở thành li  biệt, bao nhiêu con người đã từng là những trang thiếu niên, hôm nay  uống no máu của kẻ này, ngày mai lại gục ngã dưới kiếm kẻ khác, vinh hay  nhục đều là những chuyện quá đỗi bình thường.

Sau một lúc lâu, lông mày Khổ Liên Tử nhăn tít cả lại: “Thân thể của cốc chủ……”

Bạc Dã Cảnh Hành khoát tay: “Tình hình thì ta biết cả rồi, nói phương pháp chữa trị đi.”

Khổ Liên Tử tập trung suy nghĩ: “Cốc chủ có biết vì sao suốt ba mươi năm nay dung nhan của người không hề già đi không?”.

Bạc Dã Cảnh Hành biết ông ta không bao giờ hỏi một câu vô duyên vô cớ  như thế, nên cũng trả lời rất thành thực: “Có lẽ là do tu luyện Ngũ Diệu  Tâm Kinh?”.

Khổ Liên Tử trầm ngâm: “Ngũ Diệu Tâm Kinh là bí kíp tuyệt thế mà giang  hồ vẫn luôn đồn đại, thuộc hạ cũng không biết công hiệu cụ thể của nó.  Nhưng trong cơ thể của cốc chủ có một món bảo vật vô cùng đặc biệt, món  bảo vật ấy đã giúp cốc chủ giữ được sự hào hoa phong độ của năm xưa.”  Ông ta biết Bạc Dã Cảnh Hành không thích những người nói chuyện lấp lửng  thần thần bí bí, nên dứt khoát nói thẳng ra: “Món bảo vật này chính là  Ngũ Diệu Thần Châu trong truyền thuyết.”

Thế nhưng Bạc Dã Cảnh Hành lại lần đầu tiên nghe thấy cái tên này: “Ngũ  Diệu Thần Châu? Thứ đó thì có liên quan gì đến Ngũ Diệu Tâm Kinh?”.

Khổ Liên Tử lắc đầu: “Chỉ vừa nghe đến tên thôi, là đã biết chắc có sự  liên quan vô cùng lớn rồi. Nhưng mấy năm qua thuộc hạ đã hỏi thăm khắp  nơi, cũng không thấy có kiến giải chính xác nào. Hiện giờ thể chất cốc  chủ suy nhược, chỉ có mượn dược lực từ Ngũ Diệu Thần Châu, mới có thể  hồi phục được.”

Bạc Dã Cảnh Hành không nói gì, rõ ràng là đang đợi ông ta nói tiếp. Khổ  Liên Tử hít sâu một hơi đáp: “Nếu là cốt nhục thân sinh của cốc chủ, thì  sẽ có thể chất của người, thêm vào đó là dược lực của Ngũ Diệu Thần  Châu. Cốc chủ ăn thịt đứa trẻ này, không những khôi phục được thân thể,  mà công lực nhất định cũng tăng tiến không ngừng!”.

Những câu rùng rợn dọa người như vậy, mà ông ta nói ra rất bình thản.  Hồi lâu sau ánh mắt đen lay láy của Bạc Dã Cảnh Hành đột nhiên nhìn về  phía Khổ Liên Tử. Khổ Liên Tử sững người, vội vàng lùi về sau mấy bước:  “Cốc chủ……”

Bạc Dã Cảnh Hành lật tấm chăn mỏng ra: “Ngươi lại đây.”

Một Khổ Liên Tử xưa nay dùng độc như thần, không sợ ma không sợ quỷ vậy  mà lại không dám nhúc nhích dù là nửa bước, ông ta trầm tư một lúc, mặt  không đổi sắc bán đứng luôn đồ đệ của mình: “Đã ba mươi năm trôi qua,  tuy cốc chủ vẫn tươi tắn trẻ trung, nhưng thuộc hạ thì đã già rồi. Thể  lực không đủ, sợ rằng sẽ phụ lại sự ủy thác của cốc chủ. Nhưng thuộc hạ  có một đồ đệ, tên là Thủy Quỷ Tiêu. Tuy y thuật không được gọi là cao  minh lắm, nhưng con người lại vô cùng chính trực. Vừa hay dâng lên cho  cốc chủ!”.

Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu: “Bảo hắn vào đây.”

Một lúc sau, trong thiện phòng có thêm hai vị thiếu niên, một người mặc y  phục trắng tiêu sái, nhưng dáng vẻ lại vô cùng thê thảm. Người còn lại  một thân y phục xanh, vẻ mặt ôn hòa đôn hậu. Người mặc áo trắng đương  nhiên là Xuyên Hoa Điệp, hắn vốn dĩ cũng là một nhân vật ngọc thụ lâm  phong, đáng tiếc gần đây quả thực có hơi mặt xám mày tro. Người mặc áo  xanh chính là Thủy Quỷ Tiêu, hắn đi theo Khổ Liên Tử đã lâu, nên trên  người cũng mang theo mùi thuốc đắng của thảo dược.

Khổ Liên Tử không mảy may biết thế nào là liêm sỉ nói lại chuyện vừa nãy  cho hắn nghe, Thủy Quỷ Tiêu quả nhiên không hổ là đúc ra từ một khuôn  với sư phụ. Hắn xài chiêu gắp lửa bỏ tay người mà mày mặt không chút cảm  xúc —— dù sao thì ta cũng không vào địa ngục đâu, ai thích thì người  đấy đi mà vào: “Bẩm cốc chủ, tiểu nhân đi theo Khổ Liên Tử sư phụ, sư  phụ của tiểu nhân lại là thuộc hạ của người, vậy nghĩa là tiểu nhân là  cháu của người. Người có thể ăn thịt cốt nhục của bản thân, ăn thịt tôn  nhi của chính mình sao?”.

Bạc Dã Cảnh Hành không chút để tâm: “Lúc lão phu ăn không nghĩ đến những chuyện này.”

Vậy mà Thủy Quỷ Tiêu vẫn không hề đổi sắc mặt: “Cốc chủ, tài nghệ dùng  độc của tôn nhi vẫn còn sơ thiển, quả thực không hiểu gì về chuyện đó.  Vị đứng bên cạnh tôn nhi đây, thật sự là ôn nhã như lan, khí chất như  ngọc, lại là hảo thủ trong chốn hoa cỏ lùm cây, thiết nghĩ chắc chắn sở  hữu tài nghệ không tầm thường. Tôn nhi cho rằng không có nhân tuyển nào  thích hợp hơn vị ấy.”

Xuyên Hoa Điệp nghe thấy mà đứng ngồi không yên từ lâu, lúc này đột  nhiên cái khó ló cái khôn, hắn cũng bán luôn sư phụ mình: “Cốc…… cốc  chủ, không không, Bạc Dã đại gia! Tiểu nhân đề cử một người thích hợp  nhất! Chính là sư phụ của tiểu nhân Lan San Khách! Nếu sư phụ tiểu nhân  biết lão nhân gia người chính là Bạc Dã tiền bối danh chấn giang hồ,  khiến cho bạch đạo nghe thấy tên là sợ mất mật, thì ông ấy nhất định sẽ  mừng đến phát điên! Huống hồ tài nghệ của ông ấy cao hơn tiểu nhân rất  nhiều, đảm bảo có thể một phát ăn ngay! Hoàn thành tâm nguyện của cốc  chủ!”.

Bạc Dã Cảnh Hành cẩn thận suy nghĩ một lát rồi đáp: “Cũng được, chuyện  này, cần phải tìm một người có năng lực tới làm mới được.”

Xuyên Hoa Điệp lỉnh ra ngoài, sử dụng tốc độ chạy đến sét đánh không kịp che tai.

Buổi tối, Đan Vãn Thiền đi vào pha chế Yên Chi Lộ cho Bạc Dã Cảnh Hành.  Vừa mới mở cửa phòng, nàng ta đã ngẩn người ra: “Hai vị này là?”.

Bạc Dã Cảnh Hành đón lấy bát Yên Chi Lộ trong tay nàng ta, Thủy Quỷ Tiêu  lập tức cung kính đút cho nàng. Cánh môi nàng đỏ hồng tươi tắn, khiến  Thủy Quỷ Tiêu không dám nhìn thẳng. Còn Khổ Liên Tử thì ngồi ngay ngắn  không nhúc nhích, Bạc Dã Cảnh Hành ra hiệu bảo Đan Vãn Thiền ngồi xuống  bên cạnh Khổ Liên Tử nói: “Bọn họ là thuộc hạ cũ của lão phu, tiểu tức  phụ không cần phải sợ. Ông ta là danh y mà mấy ngày trước lão phu đã  nhắc đến, cô hãy để ông ta xem bệnh cho.”

Đến lúc ấy Đan Vãn Thiền mới đi tới trước mặt Khổ Liên Tử, hơi nhún mình nói: “Làm phiền đại phu rồi.”

Nếu thật sự dựa vào cách nghĩ của Khổ Liên Tử, thì ông ta tuyệt đối  không màng tới sự sống chết của người khác. Nhưng hiện giờ Bạc Dã Cảnh  Hành đã mở lời, tuy khuôn mặt của ông ta không thể hiện ra chút cảm xúc  nào, nhưng vẫn bắt mạch cho Đan Vãn Thiền. Nhắm mắt cẩn thận chẩn đoán  hồi lâu, cuối cùng ông ta cũng mở mắt ra nói: “Chỉ là khí huyết hư nhược  thôi, cần phải ích khí bổ máu, cả hai người cùng bồi bổ mới được.” Dáng  vẻ của ông ta vốn dĩ rất ngông nghênh, lập tức dặn dò, “Thủy Quỷ Tiêu,  mấy ngày tới ngươi đảm nhiệm việc chăm sóc cho phu nhân!”.

Thủy Quỷ Tiêu đã đút xong Yên Chi Lộ cho Bạc Dã Cảnh Hành, liền vâng  lệnh, lập tức kê đơn đi hái thảo dược. Đan Vãn Thiền cảm thấy áy náy,  nói cảm ơn đến mấy lần. Vốn định sai nha hoàn đi sắc thuốc, nhưng Thủy  Quỷ Tiêu là kiểu người tự lực cánh sinh, nên đã cầm đơn thuốc đi ra  ngoài rồi.

Đợi đến khi hai người đã đi ra, Khổ Liên Tử mới cẩn thận ngửi ngửi mùi  trong chiếc bát ngọc tím của Bạc Dã Cảnh Hành —— Trong đó vẫn còn sót  lại nước Yên Chi Lộ. Ông ta lấy kim bạc khều một ít cỡ ngón tay vào một  chiếc hộp ngọc: “Có thể dễ dàng thay đổi thể chất của cốc chủ thế này,  lẽ nào người đó là Thương Thiên Lương?”.

Bạc Dã Cảnh Hành gật đầu, đang định nói, thì đột nhiên thở hổn hển. Khổ  Liên Tử sững người, tuy rằng ông ta không am hiểu võ công, nhưng danh  tiếng độc y cũng khiến người ta nghe đến tên là tái mặt. Tay phải ông ta  vê một viên thuốc khô màu đen trong tay, lưu ý cảnh giác nhìn Bạc Dã  Cảnh Hành. Nhưng nàng lại chỉ lắc lắc đầu: “Người của Bách Lí Thiên  Hùng.”

Sắc mặt Khổ Liên Tử hơi tái: “Thất Túc kiếm phái? Là vì chuyện mấy ngày trước của Bách Lí Từ Sở sao?”.

Việc đó đã gây chấn động đến giang hồ, nên ông ta có biết cũng không có  gì là lạ. Bạc Dã Cảnh Hành hừ lạnh: “Bách Lí Thiên Hùng chỉ có một người  con trai, lẽ nào lại cam tâm cho qua.”

Sắc mặt Khổ Liên Tử trầm tĩnh như nước —— Việc này chẳng liên quan gì  đến ông ta, chỉ cần đừng có động vào cái phòng này là được, còn đống thi  thể la liệt bên ngoài kia lúc ông ta đi ra nhiều nhất là cẩn thận để  không dẫm phải mấy cái xác đó là được.

Nhưng Bạc Dã Cảnh Hành lại đột nhiên đẩy cửa đi ra —— Bên ngoài sớm đã  vang lên tiếng chém giết từ lâu, Khổ Liên Tử vội vàng ngăn nàng lại:  “Người định làm gì?”.

Bạc Dã Cảnh Hành cau mày: “Tiểu tức phụ của Giang Thanh Lưu.”

Khổ Liên Tử thở hổn hển: “Chuyện này thì liên quan gì đến người?!”.

Bạc Dã Cảnh Hành chẳng thèm quay đầu lại, nàng sải bước đi tới một dãy  thiện phòng, may mà nơi ở của nữ quyến cách không xa đây lắm. Lần này  Chu thị dẫn theo hơn sáu mươi bà vú già, phu kiệu, hộ vệ cũng có tới sáu  bảy mươi người. Lúc này mọi người đã phát hiện ra điều kỳ lạ, trong  không khí tràn ngập mùi máu tanh.

Khổ Liên Tử giữ chặt lấy Bạc Dã Cảnh Hành: “Bách Lí Thiên Hùng cũng là  một nhân vật không thể khinh thường, nếu ông ta phái người tới, thì chắc  chắn đã chuẩn bị đầy đủ. Hiện giờ vẫn chưa chém giết tới hậu viện,  chứng tỏ Giang Thanh Lưu sớm đã có đề phòng rồi. Người hà tất phải xông  vào nguy hiểm làm gì?”.

Bước chân của Bạc Dã Cảnh Hành vẫn không dừng lại: “Đã là đám tiểu tặc tép riu, thì có gì nguy hiểm? Tránh ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.