Hạ Phi Hổ chết không rõ ràng, Lâm Tiểu Thi thì mất tích, mọi người trong trại Phi Ưng vốn dĩ đã thần hồn nát thần tính lập tức giám sát kỹ hắn. Giang Thanh Lưu cùng đám người Hạ Lôi vội vàng xem xét địa đạo. Bạc Dã Cảnh Hành cũng nhanh nhẹn vơ vét hết toàn bộ đống da thú đắt tiền, dược liệu, thịt thú rừng phơi khô vào trong giỏ. Lúc Giang Thanh Lưu quay lại quả thực không biết nên cười hay mếu, nàng còn dặn dò Tề Đại: “Lát nữa đừng quên mang chiến lợi phẩm của lão phu về nhé!”.
Hậu viện của Ngô Đại Đầu, có hình dạng như một cái cối xay đá rất lớn hình tròn, nhưng bên dưới bàn xoay của cái cối lại rỗng ruột. Bình thường cho dù có bước chân vào hậu viện, chắc gì đã nhìn ra được chính xác? Lần này cũng may là huynh đệ của Hạ gia ra lệnh điều tra kỹ lưỡng, mới phát hiện ra đầu mối. Chỉ thấy địa đạo bên dưới cái cối, tối tăm lạnh lẽo không biết thông tới đâu.
Huynh đệ nhà họ Hạ đã phái người vào trong kiểm tra, còn Bạc Dã Cảnh Hành nheo nheo mắt, ra khỏi cửa nói với Tề Đại: “Lập tức đi tới chỗ ở của gã đại phu chân đất kia, bí mật theo dõi Diệp Hòa. Nhưng người này có khả năng có võ công cao cường, ngươi đừng để hắn bắt được.”
Tề Đại không nhúc nhích: “Ta không phải là thuộc hạ của cô, cô không có quyền ra lệnh cho ta.”
Bạc Dã Cảnh Hành bật cười hì hì: “Bé con, rất có cá tính. Lão phu thích, tối nay lão phu tìm ngươi sinh con nhé.”
Tề Đại nhanh chóng phi ra khỏi cửa, chỉ để lại một câu: “Ta không có cá tính! Ta sẽ đi giám sát Diệp Hòa!”.
Tất mọi người đều vây lấy cái địa đạo, huynh đệ của Hạ gia bình thường hay cãi cọ mâu thuẫn, nhưng đối với cái chết của Hạ Phi Hổ, thì ai nấy cũng thật lòng muốn điều tra ra chân tướng.
Mật đạo thông tới một ngôi miếu đổ nát ở thành phía tây, ngôi miếu này trông vô cùng hoang tàn, lại lấp ló giữa một đống cây cỏ rậm rạp, xưa nay vốn dĩ không thấy có bóng người lai vãng tới đây. Ngô Đại Đầu đương nhiên là nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta là một thợ săn, thường ngày ăn no rỗi việc hay sao mà đi đào cái mật đạo này? Huống hồ nhìn quang cảnh cái động đó đi, nói không chừng đã đào được bao nhiêu năm rồi. Có khi đã có từ lúc ta còn chưa tới cái thôn này cũng nên. Vả lại, lần này vốn dĩ là muốn tìm ra số bạc kìa, để chứng minh xem ta có nói dối không. Các vị vừa tìm ra được cái động này đã chuẩn bị định tội cho ta là sao? Thường nghe đồn rằng trại Phi Ưng thẳng thắn trượng nghĩa, dám làm dám chịu, bình thường ta cũng vô cùng tín nhiệm. Nhưng hôm nay gặp mới biết, chẳng qua là thấy Giang Thanh Lưu là minh chủ võ lâm, nên nịnh bợ lấy lòng mà thôi.”
Cục diện nhất thời có chút đông cứng, huynh đệ nhà họ Hạ nhìn Giang Thanh Lưu, cũng không tiện nói gì thêm. Giang Thanh Lưu đành nhìn về phía Bạc Dã Cảnh Hành. Nàng bật cười hì hì nói: “Oắt con, lại còn giảng giải đạo lý với người lớn nữa cơ đấy. Ngươi cứ chờ ở đây, lão phu sẽ dẫn một tên nhãi khác đến nói đạo lý với ngươi.”
Bên trại Phi Ưng đang gà bay chó sủa, thì Trầm Bích sơn trang cũng xảy ra chuyện rất khủng khiếp.
Mùng sáu tháng Sáu là ngày các cô gái ở đây trở về lại mặt, chuyến này Đan Vãn Thiền cũng trở về nhà mẹ đẻ. Nhà mẹ đẻ của nàng là một gia tộc lừng lẫy có tiếng, nhưng nàng lại mất mẹ từ nhỏ, năm nàng mười tuổi cha nàng cưới thêm một bà vợ nữa. Tuy rằng bên ngoài đối xử với nàng cũng không tệ, nhưng suy cho cùng cũng không phải con mình dứt ruột đẻ ra. Đến mức lúc nàng được gả đến Giang gia, của hồi môn gần như là tồi tàn. Rất nhiều thứ đều được làm vội vàng qua quýt, cũng còn may vì gia đình nàng gả vào rất có tiếng tăm, Đan lão gia thực sự không muốn đắc tội với Giang gia, nên lúc gần đến ngày cưới mới mua sắm bổ sung thêm vào.
Vốn dĩ lúc ấy Giang Ẩn Thiên còn định lên tiếng bất bình, nhưng suy cho cùng Giang Thanh Lưu vẫn thương Đan Vãn Thiền, không nỡ để nàng phải khó xử, nên đã ém vụ này xuống.
Lần này Đan Vãn Thiền trở về nhà, mẹ kế của nàng thay đổi thái độ hẳn, vô cùng nhiệt tình. Đan Vãn Thiền tuy không thân thiết với bà ta lắm, nhưng suy cho cùng vẫn là con do bà cả sinh ra, nên cũng không phải chịu sự ngược đãi quá đáng quá. Nên đối với sự đối đãi thân thiết của mẹ kế, tất nhiên nàng cũng cảm thấy ấm lòng.
Nhưng bữa cơm còn chưa ăn xong, mẹ kế của nàng đã nhắc đến việc biểu đệ của nàng gặp một ca nữ ở tửu lầu liền giở trò trêu chọc. Vốn dĩ chỉ là trẻ trâu nóng máu mà thôi, nhưng trong lúc tranh chấp, nhỡ tay đánh chết người ta, sau này mới biết đối phương là thiếu chủ của Đao Kiếm sơn trang ở Giang Bắc. Mấy gã giang hồ này không phải loại dễ động vào, Đan gia cũng sợ tai họa giáng xuống đầu. Nên hy vọng phía Đan Vãn Thiền ra mặt, giải quyết vụ việc.
Nhà họ Đan xưa nay là thương gia đứng đắn, vốn dĩ chuyện hôn nhân của Đan Vãn Thiền quả thực có thể khiến mối quan hệ giữa hai nhà Đan, Giang thêm gắn kết. Nhưng vì chuyện của hồi môn lúc thành thân, mà gia tộc họ Giang cảm thấy không vừa lòng, bao nhiêu năm nay rất ít khi qua lại.
Giờ Đan Vãn Thiền lại vừa mới xảy ra tranh cãi với Giang Ẩn Thiên, Giang Ẩn Thiên chưa trị nàng tội ngang bướng bất hiếu đã là may lắm rồi, làm sao nàng dám mở miệng nữa.
Lúc quay về trong trang, mặt mày nàng vẫn còn rất ủ rũ, trông ngóng Giang Thanh Lưu sớm ngày trở về, cũng tiện dò hỏi về chuyện này hơn. Đối với Giang Ẩn Thiên, bất luận là thế nào nàng cũng khó mà lên tiếng nhờ vả được. Nhưng lúc ấy bên phía Giang Thanh Lưu lại đang lâm vào cảnh không có chút đầu mối nào, nàng đợi trái đợi phải, cuối cùng quyết định phái người tới đó đưa tin.
Tuy trại Phi Ưng nằm sâu trong núi, nhưng với tốc độ của khoái mã, thì dăm bữa nửa tháng thế nào cũng tới nơi. Tất nhiên Giang Thanh Lưu đã nhận được thư của Đan Vãn Thiền, mấy năm nay hắn phiêu bạt bên ngoài, trước giờ Đan Vãn Thiền cực ít khi liên lạc, tránh để hắn bị phân tâm. Vì thế khi đọc thư xong, hắn cũng không để tâm lắm, nhắn lại rằng hiện giờ hắn không tiện đến Đao Kiếm sơn trang, phải đợi thêm vài ngày nữa đã.
Đan Vãn Thiền nghe được lời nhắn, tủi thân ghê gớm: “Chuyện của chàng ấy luôn quan trọng hơn chuyện của ta, nếu đợi thêm vài ngày nữa, chỉ sợ rằng Đan gia không còn ai. Đến lúc đó chàng ấy đi thì có tác dụng gì?” Nói đoạn, tâm trạng lại càng thêm bất bình, “Nhất định là chàng ấy vẫn còn nhớ chuyện năm xưa của hồi môn của ta nghèo nàn, nên mới không chịu giúp đỡ, Đan gia coi thường ta, nhưng tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng ta hơn chục năm qua. Giang gia cũng coi thường ta, ta còn hiếu thuận thu vén mọi bề làm gì nữa chứ?!”.
Gã truyền tin nghe vậy không dám hé răng nói nửa lời, Đan Vãn Thiền bò ra bật khóc. Đúng lúc ấy gã truyền tin lại nói tiếp: “Lúc thuộc hạ quay về, Cảnh cô nương bên cạnh trang chủ bảo thuộc hạ chuyển lời tới phu nhân.” Lúc ấy nước mắt của Đan Vãn Thiền mới chịu thu lại: “Tiểu Cảnh nàng ấy nói gì?”.
Gã truyền tin cúi người xuống: “Cảnh cô nương bảo phu nhân giao mảnh giấy này cho “ông già ở trong nhà”. Xin thứ lỗi cho thuộc hạ bất tài, không biết người đó là ai.”
Đan Vãn Thiền nhận lấy tờ giấy, lúc ấy mới chịu lau khô nước mắt, xua xua tay: “Ngươi lui xuống đi.”
Ngày hôm sau, Đan gia phái người đưa thi thể của thiếu chủ Đao Kiếm sơn trang về, Đao Kiếm sơn trang nào chấp nhận được chuyện thiếu chủ nhà mình nằm mà về như thế, lập tức nộ khí bốc lên phừng phừng. Hơn một trăm nhân sĩ võ lâm mặc áo xô đầu quấn khăn trắng, tay cầm bảo kiếm được mài sáng loáng, dáng vẻ đúng kiểu hễ vung đao là có kẻ rơi đầu. Đan lão gia là thương nhân đứng đắn, nào đã thấy qua cảnh tượng này bao giờ, tim gan bị dọa cho thiếu chút nữa là rơi rụng.
Một ông già mặc áo màu xám rẽ đám đông ra đi tới trước, ông ta chỉ có một con mắt, con mắt còn lại bịt khăn đen, trên tay cầm một cái tẩu thuốc. Cậu thiếu niên mặc áo xanh trông rất tuấn tú đứng bên cạnh vội vàng bước đến giúp ông ta châm thuốc. Ông ta rít liền hai hơi, rồi nhả ra từng làn, từng làn khói trắng: “Đừng động dao động kiếm vội, để lão phu thắp cho người chết nén hương trước đã.”
Người của Đao Kiếm sơn trang hốc mắt vằn đỏ, chỉ hận không thể xẻ bọn họ ra làm tám mảnh: “Đợi ông quy tiên rồi, bọn ta sẽ thắp hương thay ông!”.
Ông già mặc áo xám thắp hương thật, lại rít thêm vài hơi thuốc nữa, rồi mới quay người lại bảo: “Thiếu chủ nhà các ngươi, chết rồi đúng là chuyện tốt. Mau mau thay một người khác có đức có tài hơn đi, tránh để Đao Kiếm sơn trang lưu lại tiếng xấu cho muôn đời sau.”
Trước thi thể người mất mà nói câu này, đã khiến Đao Kiếm sơn trang đùng đùng nổi giận, trong nháy mắt khi mọi người vừa mới rút đao ra, thì đột nhiên một loạt tiếng leng keng của binh khí rơi xuống đất vang lên. Ông già mặc áo xám tung vạt áo lên, ngồi thụp xuống dưới quan tài, ngay cả Đan lão gia cũng phải cau mày —— Vãn Thiền phái một ông già tới để nói chuyện giảng hòa với bọn họ sao. Ông ta chỉ biết người này trông khá có uy, nhưng làm chuyện này trước thi thể nhà người ta, thì chỉ tổ đổ thêm dầu vào lửa thôi.
Ông ta rất muốn bước lên để khuyên nhủ, nhưng lại nhìn thấy người của Đao Kiếm sơn trang giống như đứng không vững, ào ào ngã xuống đất. Ông già nhấc cái tẩu thuốc trong tay, còn gõ gõ lên tấm ván quan tài: “Trong đây đúng không, người xưa nói bỏ đao xuống lập tức thành Phật.” Ông ta nhìn đám người ngã lăn dưới đất, tiện chân giẫm luôn lên một người vừa lăn đến chân mình, “Xem ra chư vị vẫn có chút tuệ căn.”
Ông ta mở nắp quan tài ra, để lộ thi thể bên trong đã hơi phân hủy: “Ai tới đây phỉ nhổ, mắng một câu giết rất hay, thì ta sẽ đưa thuốc giải cho người đó, các ngươi thấy sao?”.
Người của Đao Kiếm sơn trang tức đến phát điên, Đan lão gia cũng bị dọa cho phát rồ, lập tức hớt hơ hớt hải chạy đến, liên tục xin tha: “Tiên sinh, xin đừng như vậy mà! Bọn họ là người trong giang hồ đấy, hôm nay ngài còn ở đây, nhưng hôm nào đó nếu ngài không ở đây…… bọn họ sẽ ăn tươi nuốt sống Đan gia mất!”.
Ông già áo xám không còn kiên nhẫn nữa, đạp văng ông ta ra xa: “Lượn ra chỗ khác đi ông già, đúng là dốt nát. Nếu không phải cốc chủ có lệnh, thì sao lão tử đây phải ra mặt vì một kẻ kém tắm như ông! Hôm nay lão tử sẽ giết toàn bộ bọn chúng ngay tại đây, để xem sau này ai còn dám đến báo thù nữa?! Nếu như thật sự có kẻ lọt lưới đến diệt môn Đan gia ông, thì dù có trốn đến chân trời góc bể lão tử cũng nhất định tóm được con cá lọt lưới ấy báo thù cho nhà các ông thế đã được chưa?”.
Đan lão gia không ngờ ông ta lại ngang ngược thế, lập tức luôn miệng kêu khổ. Ông ta vội vàng chạy đến trước mặt trang chủ Đao Kiếm sơn trang Tiếu Vấn Thiên, liên tục cúi người: “Tiếu trang chủ, lỡ tay giết người vốn dĩ là bọn ta không đúng, hết bao nhiêu tiền bọn ta đều đồng ý bồi thường. Chỉ xin Tiếu trang chủ đừng tính toán với Đan gia, giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ.”
Tiếu Vấn Thiên không thèm để ý đến ông ta, vì Tiếu Vấn Thiên cũng đang lăn lộn trên đất chứ sao.
……
Vụ đàm phán này, giằng co suốt một ngày một đêm. Đến tận lúc lăn lộn mài mất một lớp da trên nền đất ở đại sảnh của Đao Kiếm sơn trang, cuối cùng cũng có người không chịu nổi. Có vẻ như đó là một tên gia đinh, hắn đứng dậy trước tiên, nhổ một bãi nước bọt vào trong quan tài, hét to một tiếng: “Giết rất hay!”.
Ông già áo xám cười cười nheo nheo mắt khen một câu: “Thức thời đấy!” Sau đó cầm một chai giống như chai thuốc hít đưa qua đưa lại trước mũi hắn, chỉ thoáng chốc, người này đã khôi phục lại như bình thường. Có người đầu tiên, thì đương nhiên sẽ có người thứ hai, có người thứ hai thì sẽ có người thứ ba.
Rất nhanh, từng người từng người trong Đao Kiếm sơn trang bắt đầu hồi phục, chỉ có vị thiếu chủ nằm trong quan tài là đáng thương thôi. Cổ nhân từng nói, chết đuối trong đống nước bọt – Nếu giờ hắn vẫn còn sống, đoán chừng cũng sẽ chết kiểu này. Tiếu Vấn Thiên tức đến độ lửa bốc ngùn ngụt trời xanh, sau đó hôn mê bất tỉnh. Ông già áo xám lấy cán tẩu gõ cho ông ta tỉnh: “Tiếu Vấn Thiên, còn muốn báo thù nữa không?”.
Ông ta móc từ trong người ra một cái bình ngọc nhỏ: “Nếu vẫn còn muốn báo thù thì cứ nói thoải mái đi, hôm nay lão tử sẽ hạ độc chết toàn bộ người của Đao Kiếm sơn trang, tránh để sau này lại phải bôn ba.”
Mọi người nghe xong đều rùng mình, đã thưởng thức qua thủ đoạn của ông ta khi nãy, giờ không một ai dám nghi ngờ. Tiếu Vấn Thiên thở hồng hộc như trâu, hồi lâu sau mới nghiến răng nói: “Cái chết của con trai ta, cũng là do gieo gió gặt bão, không oán trách được ai.”
Ông già áo xám lúc ấy mới thu lại chiếc bình ngọc: “Sớm nghĩ thông suốt có phải xong rồi không, hại lão tử bận trăm công nghìn việc còn phải giành thời gian chạy tới đây.”
Đan lão gia kinh hãi không dám tin vào tai mình: “Không…… không cần tiền bồi thường?!”.
Ông già áo xám cũng vô cùng kinh hãi, cứ như thể chưa từng nghe qua chuyện như thế bao giờ: “Bồi thường tiền cái gì cơ?!”.
Đan lão gia cười đến không khép miệng vào được: “Không cần phải quỳ xuống xin lỗi sao?”.
Ông già áo xám trợn trừng mắt: “Rất cần phải quỳ xuống xin lỗi!” Ông ta nhấc chân giẫm lên người trang chủ Đao Kiếm sơn trang Tiếu Vấn Thiên, “Dạy con không nghiêm là lỗi của kẻ làm cha, nuôi dưỡng ra một thằng con như vậy, hại lão tử rảnh rỗi phải chạy tới bới chuyện mà làm, ông có biết thời gian của lão tử đây quý giá đến mức nào không?! Còn không xin lỗi lão tử đi!”.
Sau đó…… Đao Kiếm sơn trang phải trịnh trọng xin lỗi Đan gia.
Đan lão gia sắp ngất đến nơi rồi, may mà được mọi người phía sau đỡ lấy, suốt dọc đường về đầu óc thì xây xẩm bước chân thì vô lực, cơ hồ như cưỡi mây cưới gió mà đi. Ông già áo xám đương nhiên là Khổ Liên Tử, ông ta vừa về đến Trầm Bích sơn trang đã lại tiếp tục vùi mình trong đống dược thảo và y thư, Đan Vãn Thiền muốn tìm ông ta nói lời cảm ơn cũng không tìm được – Dược thảo chất cao như núi, không tài nào lôi ra được.
Đan Vãn Thiền đành phải tìm Thủy Quỷ Tiêu nói lời cảm tạ, nhưng Thủy Quỷ Tiêu lại chẳng hề để tâm: “Tạ ơn cốc chủ ấy, nếu không phải người ra lệnh, thì sư phụ còn lâu mới để ý đến những chuyện tầm phào này.”