Ngoài phòng cô, bốn phía đều có người canh giữ.
Ngày thường, mấy người giúp việc ngoan ngoãn phục tùng cô là vậy, giờ
lại lạnh lùng từ chối giúp cô vượt ra khỏi hàng rào chắn của Lương Phi
Phàm. Gọi điện cho bọn Kỷ Tứ thì điện thoại luôn nằm ngoài vùng phủ
sóng, cô nghĩ, nếu có liên lạc được với bọn họ thì cũng chỉ làm bọn họ
khó xử mà thôi.
Suy nghĩ hồi lâu, Cố Yên liền cầm điện thoại gọi cho Cố Minh Châu. Nào ngờ bà chị gái lại tuôn một tràng giòn tan: “Đầu
em có vấn đề hả? Em nghĩ Lương Phi Phàm là ai? Cho dù chị có là thiên
vương thì cũng không thể cướp em ra khỏi rừng thuộc hạ của hắn.”
“Chị…”
“Ồ, có một người có thể giúp em, người đó nói gì Lương Phi Phàm cũng nghe
theo, kể cả việc hái trăng trên trời, anh ta cũng phải hái bằng được về
cho người ấy.”
“Ai thế chị?”
“Cô ấy tên là Cố Yên, em là người biết rõ nhất phải tìm cô ta ở đâu? Thế nhé, chị đang bận, đừng gọi điện làm phiền chị nữa.”
Nói xong, Cố Minh Châu cụp máy cái “cộp”.
Cố Yên ngẩn ra, muốn hái trăng trên trời cũng được, vậy tại sao cô muốn tự đi tìm một công việc cũng không được?
Càng nghĩ cô càng rối trong một mớ bòng bong, mình sắp ba mươi đến nơi rồi, thế mà một chút tự do cũng không có!
Lương Phi Phàm làm việc ở văn phòng cũng không yên vì cứ chốc lại có điện
thoại gọi đến nói Yên tiểu thư đập vỡ đồ, Yên tiểu thư lấy dây thừng leo từ tầng hai xuống, Yên tiểu thư gây lộn với vệ sĩ, Yêu tiểu thư phóng
hỏa đốt bếp…
Lương Phi Phàm nghe xong lại phái thêm một đám
người đến canh chừng, chỉ cần cô không làm tổn thương đến bản thân thì
muốn làm gì thì làm, anh cũng mặc kệ.
Hai ngày nay, Phương Diệc
Thành giữ thái độ án binh bất động. Lương Phi Phàm cười nhạo, dù sao
Phương gia cũng theo nghiệp chính trị, làm sao có thể đấu lại với Lương
gia vốn theo nghiệp doanh thương bao năm nay, hơn nữa, Lương Phi Phàm
lại là tên trùm trong giới giang hồ, anh sẽ không để cho Phương Diệc
Thành dễ dàng qua mặt.
Chỉ có cô gái bé nhỏ kia là anh chưa đánh bại được, nghĩ mà thấy ghét!
Đã ba ngày nay Lương Phi Phàm không về nhà.
Cố Yên tuyệt vọng như con thú hoang bị nhốt trong lồng. Hóa ra, ngoài bộ
mặt dịu dàng, chiều chuộng cô, anh còn có bộ mặt khác là tàn nhẫn. Giờ
đã vậy, sau này thì sao? Một khi nhan sắc tàn phai, liệu anh có còn yêu
thương cô nữa không? Hay anh lại tống cô vào lãnh cung, không thèm để ý? Khi đó chẳng phải mình sẽ trắng tay sao? Phải làm thế nào đây? Một mình trong căn phòng lạnh lẽo, cô trầm tư suy diễn.
Cố Yên bắt đầu
tuyệt thực, bởi trong lòng cô biết, anh sẽ không đành lòng để cô chết
đói, chỉ có cách làm tổn thương đến bản thân, cô mới kéo anh trở về bên
cô, lại yêu thương, chiều chuộng cô như ngày nào.
Quả đúng như
vậy, không tới hai ngày, anh lại xuất hiện bên cô vào buổi tối, mặt đẫm
mồ hôi, miệng mím lại như thể anh đang rất giận giữ.
“Dậy ăn chút gì đi!”
Cô vẫn nằm im.
“Em muốn rời xa anh đến thế cơ à?” Tay anh túm vào vai cô, lắc một cách thô bạo.
Cô vẫn im lặng.
“Em có tin là ngay bây giờ anh sẽ mang xác Phương Diệc Thành đến đây cho em thấy không hả?” Anh nghiến răng, nói từng chữ rành rọt bên tai cô.
Nhắc tới Phương Diệc Thành, cuối cùng cô cũng mở mắt ra.
“Anh lấy anh ta ra để uy hiếp em đấy hả?” Cô cũng gằn ra từng tiếng.
Anh nhắm mắt lại, nuốt từng cơn giận dữ.
“Tình cảm em dành cho Phương Diệc Thành là một thứ tình cảm đặc biệt, thử
hỏi, nếu anh là em, anh có thể hoàn toàn quên được mối tình đầu của mình hay không? Nếu em còn yêu anh ta thì em đã không ở bên cạnh anh như thế này. Anh suốt ngày nghi ngờ rồi giày vò em, chẳng thà anh giếp em rồi
đốt thành tro mang theo người đi, như vậy sẽ thỏa mãn tính độc chiếm của anh.” Cố Yên vừa nằm vừa nói, mặt quay sang hướng khác.
“Anh chỉ muốn độc chiếm em sao? Trong mắt em, anh là người như vậy hả?” Ánh mắt anh ánh lên sự tuyệt vọng.
“Nếu không như thế thì là thế nào? À, hay là một thứ đồ chơi tình dục?”
“Đồ chơi tình dục?” Lương Phi Phàm cười lạnh. “Cố Yên, em đúng là đồ vô lương tâm!” Anh gằn từng chữ khiến cô run sợ.
“A! Buông em ra…” Cố Yên bị anh bế phốc lên, miệng la hét nhưng vô ích, anh bế cô đi thẳng lên phòng ngủ.
Lương Phi Phàm đẩy cô xuống giường, rồi lột phăng chiếc váy của cô. Cố Yên
kêu gào, tiếng kêu chói tai khiến đám người làm sợ quá tản đi mất.
Một đêm kinh hoàng.
Xong việc, Lương Phi Phàm nhặt chiếc quần con của cô lên lau cho riêng mình
rồi lạnh lùng vứt lên người cô. Tắm xong, thay quần áo, anh ngồi xuống
bên cạnh cô, khẽ nâng cằm cô lên để nhìn vào đôi mắt đang vô hồn: “Người phụ nữ mà bị đối xử như thế mới gọi là một món đồ chơi tình dục, hiểu
không? Em thấy mình có giống như thế không?”
Nhưng giọt lệ lăn
trên gò má cô khiến trái tim anh đau nhói: “Thời gian vừa qua tôi quả
thật cố chấp tới mức ngu xuẩn nên mới làm chậm trễ thời gian vàng ngọc
của em. Đừng nghĩ tới việc báo đáp những gì tôi đã làm cho em bởi đêm
qua em đã làm tôi rất, rất thỏa mãn, nên coi như là quà báo đáp bảy năm
ân nghĩa vừa qua…” Anh cười một tiếng chế nhạo. “Tuy có hơi đắt, nhưng
giờ hai ta không ai còn nợ ai, em nghỉ đi, mai có thể đi được rồi. Em
thích đi đâu, đi với ai… thì tùy.” Hai tay đút túi quần, nói xong, anh
lạnh lùng rời khỏi phòng.