“Chị muốn em đến công ty giúp chị một tay.” Nhấp ngụm cà phê, Cố Minh Châu đi thẳng vào vấn đề.
“Nhưng em không biết kinh doanh.” Cố Yên do dự.
“Không biết thì học, chẳng có ai sinh ra đã biết kinh doanh cả. Chị cũng phải
học mới biết được chứ!” Cố Minh Châu vừa nói vừa cầm dao cắt miếng thịt
bò.
“Nhưng chị, chẳng phải chị đang làm rất tốt đó sao?” Ở thành phố C này, Cố Minh Châu nổi tiếng là một dữ doanh nhân thành đạt, tuy
quy mô không thể nào so được với tập đoàn Lương thị hùng mạnh, nhưng
cũng là một trong những doanh nghiệp lớn của thành phố.
“Em đã
bao giờ nghe thấy cụm từ “giậu đổ bìm leo” chưa hả? Cố Minh Châu đặt dao xuống: “Cha vừa mới bị ốm mà đã có bao nhiêu kẻ muốn ăn tươi nuốt sống
Vi Bác. Chị muốn có một người đứng đằng sau để không ai dám chọc vào.”
“Chị! Cha sẽ không sao đâu.”
“Thật là ngây thơ!” Cố Minh Châu lườm em gái một cái, con người ai chẳng phải chết, nếu cô cứ như Cố Yên mải sống trong truyện cổ tích thì cha vừa
nằm xuống công ty cũng lập tức rơi vào tay kẻ khác.
Cố Yên cúi đầu, lí nhí: “Em làm sao trở thành người không ai dám chọc vào được?”
“Đánh chó phải ngó mặt chủ, dựa vào mối quan hệ của em với Lương Phi Phàm thì ai dám động đến Vi Bác cơ chứ?” Cố Minh Châu thản nhiên nói.
“Chị… em với anh ấy chia tay rồi.” Cố Yên vừa buồn vừa tủi vì chị cô lại ví cô với “cẩu”?
“Đừng có đem mấy chuyện giận dỗi trẻ con đấy ra làm phiền chị.” Cố Minh Châu
cao giọng nói với em gái. “Chị muốn ai ai cũng biết quan hệ của em với
Lương Phi Phàm.”
“Em không làm được như thế đâu!” Cố Yên vứt chiếc thìa xuống, từ chối một cách dứt khoát.
“Im miệng!” Cố Minh Châu mắng em gái, cứ như thể mắng một cô bé mới lên
mười. “Chị cho em thời gian ba tháng… đây là khoảng thời gian còn lại
của cha. Chị muốn mọi người biết, phu nhân của Lương Phi Phàm chính là
Cố nhị tiểu thư, giờ đang giữ chức phó tổng của Vi Bác.”
Nói
xong, cô cầm chiếc dao sáng loáng lên cắt miếng thịt bò còn lại thành
từng miếng nhỏ, hành động như đang uy hiếp một con nai nhỏ.
Cố Yên thở dài, cô không dám làm trái lời chị.
Trong đời bạn, đã bao giờ có một người mà bất kể anh ta hay cô ta nói gì, bạn đều cảm thấy có lý chưa?
Đối với Cố Yên, Cố Minh Châu như ánh sáng soi đường, dẫn cô ra khỏi bóng
tối mịt mùng, cho nên những hành động, lời nói của chị gái, cô đều răm
rắp nghe theo.
Sáng thứ Hai, Cố Yên mặc một bộ đồ công sở thật
đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, tóc cột cao, ngồi trên chiếc ghế phía trống
của Vi Bác.
“Hôm nay, tôi xin trân trọng giới thiệu, phó tổng
giám đốc mới của Vi Bác – Cố Yên – nhị tiểu thư của Cố gia. Bắt đầu từ
hôm nay, cô ấy sẽ chuyên phụ trách những hợp đồng làm ăn với Lương thị.” Cố Minh Châu dõng dạc tuyên bố.
Cuộc họp kết thúc, Cố Minh Châu đi nhanh ra ngoài, tiếng bàn tán rì rầm vang lên, bọn họ có nghe nói,
Cố gia còn có một vị tiểu thư nữa, nhưng đã lâu không có ở Cố gia, giờ
bỗng trở về, lại còn đảm nhận một chức vụ rất cao trong Vi Bác nữa, thật khó lòng hiểu nổi.
Cố Yên gượng gạo ngồi trên chiếc ghế phó
tổng, cô không ngừng phải đón nhận ánh mắt săm soi của mọi người, chị
gái có cần phải nói thẳng ra như vậy không? Thế nào là phụ trách mảng
hợp đồng với Lương thị? Sao không đóng cô vào cái hộp, gửi cho Lương Phi Phàm cho rồi.
Mấy năm nay, Cố Yên biết chị gái luôn coi cô là
quân cờ trong tay để đối phó Lương Phi Phàm. Lúc đầu cô cũng thấy ái
ngại, nhưng nghĩ tới chị gái một thân một mình chèo lái Vi Bác nên cô
cũng không dám lên tiếng trách mắng chị mình.
Nhắc tới Lương Phi Phàm, đã vài ngày nay, anh không hề gọi điện hay nhắn tin cho cô.
Một buổi sáng đẹp trời.
Dung Nham tới nhà Lương Phi Phàm báo cáo kết quả kinh doanh quý đầu, vào tới nơi thấy Trần Ngộ Bạch đang tao nhã thưởng thức ly cà phê sáng. Lý Vi
Nhiên và Tần Tống cầm bút chơi trò đoán thành ngữ trên giấy, còn Kỷ Nam
đang úp mặt trên bàn ngủ gà ngủ gật.
“Tiểu Tứ, chuyến hàng lần
này anh giao cho công ty em, trực tiếp mang đến chỗ Trần Dịch Phong. Giờ bên em còn bao nhiêu cont[1] nữa hả?” Lương Phi Phàm gõ gõ mặt bàn nói
với Kỷ Nam.
[1] cont:viết tắt của từ container.
Kỷ Nam nửa
tỉnh nửa mê “ừ” một tiếng, rồi lại quay mặt đi chỗ khác ngủ tiếp. Trần
Ngộ Bạch chau mày khi thấy cô ngủ mà nước miếng chảy cả ra ngoài, anh
liền lấy tách trà còn nóng áp vào mặt cô, bị bất ngờ, cô hét toáng lên.
Kỷ Nam xua tay ra ý không việc gì, Dung Nham vẫn nói thêm: “Tôi đã nói rồi mà, An Tiểu Ly là mầm họa, Trần Ngộ Bạch đã ở với cô ấy lâu như vậy,
chắc bị cô ấy lấy hết trí thông minh rồi.”
Lý Vi Nhiên nghe xong lập tức đặt tờ báo xuống, rồi rút điện thoại trong túi ra nhắn tin cho
vợ: “An Tiểu Ly là mầm họa…Còn gì nữa? Anh hai, anh nói lại lần nữa xem
nào, em không rõ lắm…”
“Cút!” Dung Nham ném cái ly về phía Lý Vi Nhiên: “Mang ít đá lại đây!”
Lý Vi Nhiên đứng dậy kính lễ rồi: “Yes, sir!”
Kỷ Nam kéo tay Lý Vi Nhiên: “Không sao, làm như da em mỏng lắm ấy!”
Tần Tống đi qua chỗ Lý Vi Nhiên rồi lấy tay sờ lên mặt Kỷ Nam: “Ai nói không mỏng, quá mỏng ấy chứ!”
Trần Ngộ Bạch chỉnh lại gọng kính, chậm rãi hỏi Dung Nham: “Phía Nam, Trần Dịch Phong chưa chịu khuất phục chúng ta à?”
“Hắn cứ khăng khăng đòi mười lăm phần trăm của chúng ta, làm gì có chuyện dễ dàng như thế chứ!” Dung Nham mặt mày đỏ gay.
“Vậy anh để em đi xử lý vụ này.” Trần Ngộ Bạch nói.
Tất cả mọi người đều ngừng động tác trên tay để nhìn về phía Trần Ngộ Bạch, đến Lương Phi Phàm cũng tỏ ra ngạc nhiên.
“Được thôi!” Dung Nham vui vẻ đồng tình, nói gì chứ về thủ đoạn làm ăn thì
đến đại ca đây tốt nghiệp trường ngoại thương cũng phải thua xa, tên
Trần Dịch Phong kia hống hách đã lâu thì cũng nên cho hắn nếm mùi đau
khổ: “Chú ba, chú mau mau xuất trận đi! Chiều nay, anh sẽ đưa cho chú
xấp giấy tờ đó.”
“Ok!” Trần Ngộ Bạch buông dao, nĩa xuống, rồi
như sực nhớ ra điều gì: “Đại ca, thế vụ thầu em đang theo thì sao, chắc
em không về kịp đâu.”
“Để anh, để anh!” Dung Nham vui vẻ tiếp nhận.
“Anh hai, thế thì phiền anh vậy.” Trần Ngộ Bạch mang đến cho Dung Nham một tách trà nóng.
Dung Nham cảm thấy có gì đó không bình thường, ngày thường Trần Ngộ Bạch
không gọi anh ta là anh hai, mà nay thái độ lại mềm mỏng thế, lại còn
cười rất nham hiểm nữa.
“Anh ba, thế vụ đấu thầu sắp tới thế nào rồi?” Ăn xong, Lương Phi Phàm đi trước, Lý Vi Nhiên tò mò đến hỏi Trần Ngộ Bạch.
“Không có gì, tất cả đều bình thường. Mấy công ty đó đều có thực lực, đặc biệt Vi Bác và Diệu Lâm, cạnh tranh rất khốc liệt.”
Trần Ngộ Bạch trả lời thẳng thắn.
Tần Tống vội nắm lấy vấn đề trọng điểm trong câu nói của Trần Ngộ Bạch: “Vi Bác? Cố Minh Châu định giở trò gì thế?”
Dung Nham xoay xoay chiếc điện thoại trong tay: “Cô ta thì có thể giở trò gì chứ? Ta đây chẳng phải là em chồng tương lai của cô ta sao? Lần này thì phải chạy theo mà nịnh bợ ta rồi! Haha!”
Tần Tống thấy điệu
cười của Trần Ngộ Bạch thật không đơn giản chút nào: “Em cảm thấy sự
việc không đơn giản như thế đâu, e rằng anh không thoát khỏi lưới nhện
của cô ta đâu.”
Trần Ngộ Bạch cầm xấp tài liệu đi ra ngoài, anh
ta không quên ném lại một câu: “Tôi thì tôi chẳng sợ cô ta, tôi tình
nguyện đến phía Nam dẹp loạn là vì tôi e ngại phải đụng đầu với vị phó
tổng sắp nhận chức mà thôi.”
Lý Vi Nhiên kinh ngạc, anh ta vốn
có mối quan hệ rất thân thiết với Cố Minh Châu nhưng lại không hề nghe
nói Vi Bác sắp có vị phó tổng mới: “Phó tổng của Vi Bác! Là ai thế?”
Trên đời này, còn ai có thể làm Trần Ngộ Bạch cảm thấy phiền phức cơ
chứ?
“Thì Cố Yên chứ ai! Mấy hôm trước đã nhận quyết định rồi.
Ngày kia Vi Bác sẽ mở tiệc công bố với toàn dân thiên hạ đấy!” Trần Ngộ
Bạch vừa nói vừa liếc nhiền Dung Nham, ngữ khí chậm rãi, nhả chữ rõ
ràng.
Đầu óc Dung Nham như muốn vỡ tung khi nghe thấy cái tên Cố Yên, anh ta lảo đảo, đầu đập cả vào cánh cửa.
Trần Ngộ Bạch giả bộ cười sảng khoái, hôm nay anh ta định đẩy cho Lý Vi
Nhiên, Tang Tang nhà cậu năm này giờ rất thân với Cố Yên, nếu đại ca có
nổi cơn lôi đình thì cũng sẽ nể mặt Cố Yên mà không dám thẳng tay, nhưng ai bảo mới sáng sớm ra, tên này đã cả gan nói vợ mình là mầm họa?!
Lý Vi Nhiên và Tần Tang đến trước mặt Dung Nham, mặt mày làm ra vẻ long trọng: “Anh hai, bọn e chúc anh thượng lộ bình an!”
Kỷ Nam ôm bụng cười ngất ngưởng trên sofa.
Dung Nham nhăn nhó rên rỉ, từ giờ trở đi, không biết phải sống thế nào đây?