Nghe tới đó, mắt Lương Phi Phàm như nóng lên bởi câu nói này có ý nghĩa
đối với anh hơn tất cả mọi thứ trên đời. Anh quỳ xuống đối diện cô, hai
tay vịn vào thành ghế rồi cúi xuống hôn lên môi cô, một nụ hôn nhẹ
nhàng, mềm mại và quyến luyến. Cố Yên cũng đáp lại anh, cô hé miệng đón
nhận chiếc lưỡi đầy ma quái của anh và mút nhẹ như đang khám phá một
không gian bí ẩn đầy đam mê.
Lương Phi Phàm bỗng khựng lạ bởi vì anh chợt nhận ra hôm nay cô không “khỏe” như mọi ngày, nếu tiếp tục,
anh e là mình sẽ không thể khống chế được ham muốn và có thể gây tổn
thương cho cô.
Anh nói trong hơi thở hổn hển: “Vì sao em chưa bao giờ nói với anh những điều đó, vì sao hả?”
Cố Yên đưa hai bàn tay ôm lấy gương mặt cương nghị của anh, ánh mắt cô nhìn anh ngày càng da diết: “Em nghĩ là anh đã biết rồi…”
Nghe giọng điệu đầy tủi thân của cô, Lương Phi Phàm cảm thấy vô cùng đau
lòng, anh kéo cô lại gần mặt mình rồi tiếp tục hôn cô, giọng anh nhiễu
loạn trong hơi thở: “Anh không biết. Em không nói thì làm sao mà anh
biết được? Anh chỉ biết trong lòng em không chỉ có mình anh chứ làm sao
anh biết được em đang nghĩ gì? Cố Yên, hứa với anh, từ giờ dù có chuyện
gì đi chăng nữa em cũng sẽ nói với anh!”
“Không hứa!” Cố Yên nghịch ngợm há miệng cắn một cái vào mũi anh, cất giọng hờn dỗi.
Lương Phi Phàm lập tức đáp trả bằng một nụ hôn cuồng nhiệt: “Yên Nhi, anh rất muốn em…” Giọng anh trở nên khàn đặc, bàn tay bắt đầu len lỏi vào trong váy cô khám phá.
Cố Yên khẽ kêu thét rồi cười ha ha, cô khép chặt đùi để bàn tay anh không mò mẫm được vào nơi u mật.
“Đáng đời em, ai bảo cứ thích giận dỗi người khác cho lắm vào!”
Nói xong, anh bế thốc cô vào phòng trong rồi đặt cô xuống giường, ánh mắt anh nhìn cô như thú đói muốn ăn thịt người.
“Yên Nhi, anh…anh khó chịu quá…” Giọng anh trở nên khàn đặc và đứt quãng.
Cố Yên nhìn anh say đắm rồi từ từ kéo khóa quần anh xuống. Lương Phi Phàm thở hổn hển: “Bé ngoan, đừng nhúc nhích.”
Cố Yên không chịu thua mà tiếp tục bỏ từng lớp, từng lớp quần áo trên
người anh cho tới khi đập vào mắt cô là biểu tượng đàn ông của anh lúc
này đã sừng sững và nhức nhối hơn bao giờ hết. Anh với tay cởi cúc áo
của cô rồi khám phá vùng ngực mềm mại, trắng ngần của cô. Bàn tay anh
lướt tới đâu nơi đó lập tức hằn lên dấu năm ngón tay hồng hồng khiến cho cảnh xuân càng thêm ma mị.
“Ưm…” Cố Yên rên nhẹ khi các ngón
tay anh như phím đàn mặc sức đùa giỡn trên vùng ngực tuyết trắng của cô, lúc này cô cũng rất ham muốn được đắm chìm trong anh.
Quá khó
chịu, Lương Phi Phàm đứng dậy, ngồi lướt trên người cô rồi đặt biểu
tượng đàn ông của anh giữa hai bờ ngực căng tròn của cô và di lên xuống, hơi thở của anh ngày một gấp gáp: “Yên Nhi, em thật đẹp.”
Mặt
Cố Yên ngày càng hồng bởi ham muốn lên tới cực điểm và hình ảnh gợi tình trước mắt, ánh mắt cô như mờ đi trước mỗi động tác lên xuống của anh.
Tốc độ của Lương Phi Phàm ngày càng nhanh, mắt anh như muốn nổ ra khi
thấy trên bờ ngực cô thấp thoáng một chút chất lỏng màu trắng. Cô bé của anh thì đang vặn vẹo thân thể, mặt mũi mê man như trúng tà, sau một
tiếng gầm run run anh tuôn trào tinh hoa theo lực lên xuống của động
tác. Vì anh kết thúc với tống độ quá nhanh nên thứ chất lỏng nhàn nhạt
đó một nửa bắn lên miệng Cố Yên, một nửa chảy lênh láng trên bờ ngực
căng tròn của cô trông cực kỳ gợi tình.
Cố Yên đưa lưỡi liếm quanh miệng và nuốt nước miếng khiến Lương Phi Phàm lại khác khô cổ một lần nữa.
“Cố Yên, em làm anh phát điên lên mất.” Anh nghiến răng nghiến lợi rồi quay lưng chạy vào phòng tắm lấy khăn lau cho cô, anh còn chưa kịp lau xong
thì biểu tượng đàn ông của anh lại bật dậy sừng sững như thách thức
thiên hạ.
Cứ như vậy, hai người triền miên cho tới gần trưa.
“Phi Phàm…” Cố Yên nỉ non sau khi “ăn” no bao tinh hoa mà anh dành dụm biết bao ngày.
“Ngoan nào, anh biết em còn chưa “no” nhưng đợi khi nào em khỏe hẳn, anh sẽ
cho em ăn bù, được không?” Lương Phi Phàm vừa nói vừa cười một cách rất
bỉ ổi.
Cố Yên bị anh trêu đùa tỏ ra tức giận, cô ngồi dậy rồi ngúng nguẩy đi ra phòng tắm thay đồ.
“Em đói lắm.” Cố Yên làm nũng.
“Thế em muốn ăn gì nào?”
Như vừa nhớ ra điều gì, Cố Yên vội nói: “Hay là chúng ta đến cửa hàng của Tang Tang ăn trưa đi anh!”
Lương Phi Phàm suy nghĩ một lúc, Tang Tang chẳng phải là người tình của Lý Vi Nhiên hay sao: “Cô ấy là vợ của Tiểu Ngũ đúng không?” Tuy có gặp vài
lần nhưng Lương Phi Phàm cũng không có ấn tượng lắm với Tang Tang và
cũng không thực sự thích cô gái này.
“Đúng rồi, đi, mình đi đi
anh.” Cố Yên hào hứng giật giật tay anh, quả nhiên Cố tiểu thư nói mưa
là mưa, nói gió là gió, tuy Lương Phi Phàm không hào hứng lắm nhưng thấy cô háo hức đến vậy anh cũng chiều theo.
Cố Yên vui vẻ gọi điện
thoại cho Tang Tang, nói là mình và Lương Tổng sắp tới nhưng ngoài dự
đoán của mình, thông tin Cố Yên không nhận được sự hưởng ứng của Tang
Tang lắm.
“Quán của tớ chỉ có vài món cơm đơn giản thôi, tớ cũng không trực tiếp xuống bếp nấu đâu, cậu có muốn qua nữa không?”
Cố Yên đời nào chịu bỏ qua một cơ hội tốt thế này, cô trả đũa luôn bạn
tốt: “Không được, cậu phải đích thân xuống bếp làm món sườn xào chua
ngọt cho tớ ăn, hôm nay có cả tổng giám đốc của Lương thị nữa đấy, nếu
cậu làm không đúng ý tớ thì anh ấy sẽ tính sổ với người đàn ông của cậu
đấy!”
“Cố Yên, vậy thì tớ đợi cậu.” Nói vậy chứ Tang Tang biết
Lương Phi Phàm là đại ca của Lý Vi Nhiên nên cô cũng không dám chậm trễ.
Hai người vừa tới nơi, Tang Tang đã chạy ra ngoài đón.
Lương Phi Phàm gật đầu một cách lạnh nhạt: “Hôm nay phải quấy rầy cô rồi.”
Cố Yên cũng cười tủm tìm chờ đợi Tang Tang chào mình và quả nhiên, Tang Tang nhìn sang cô, tươi cười nói: “Chào chị dâu!”
Cố Yên thoáng đỏ mặt còn Lương Phi Phàm lúc này mới khẽ nở nụ cười cực kỳ hiếm hoi giữa chốn đông người.
Đồ ăn được dọn lên nhanh chóng, Cố Yên vui vẻ vừa thưởng thức vừa khoa
chân múa tay một cách rất thoải mái. “Lúc rảnh rỗi em vẫn hay tới đây
giúp Tang Tang đấy. Tang Tang nấu ăn ngon lắm nhé, em học mãi mới được
có vài món thôi.”
Lương Phi Phàm cảm động tới rơi nước mắt, anh
ước gì mình có thể quay sang hỏi Tang Tang quán này trị giá bao nhiêu để xuất tiền mua luôn tặng người yêu. Quả thật, lâu lắm rồi anh mới được
ngồi ăn uống và trò chuyện thoải mái như thế này với người yêu.
Cố Yên híp mắt cười như trẻ con được cho quà, miệng vẫn huyên thuyên về
các món ăn. Lương Phi Phàm đặt đũa xuống bàn rồi cầm tay cô: “Nếu em
thích quán ăn đến thế thì hay là em nghỉ việc ở Vi Bác đi, sau đó mở một quán như thế này mà làm.”
Cố Yên lắc đầu ngay lập tức: “Lúc này em không thể làm thế được bởi vì cha em đang bị ốm, là một thành viên
trong gia đình, em có trách nhiệm phải giúp đỡ chị Minh Châu.”
Lương Phi Phàm nhếch miệng cười: “Anh nghĩ Cố Minh Châu muốn em làm chức khác chứ không phải chức phó tổng của Vi Bác đâu.”
“Chức gì ạ?” Cố Yên ngây ngô hỏi.
“Cố Yên, hay là em tới Lương thị nhậm chức phu nhân tổng giám đốc đi, có
được không?” Câu nói buột ra khỏi miệng một cách dễ dàng nhưng ai biết
được là lúc này, trái tim của Lương Tổng đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Cố Yên quay đầu lại: “Thế một năm anh trả em bao nhiêu?”
Câu hỏi nghe chừng ngô nghê chứ thực ra trái tim cô cũng đang đập loạn
lên trong lồng ngực.
“Toàn bộ Lương thị… và cả anh nữa.” Giọng anh trầm thấp tới mê người.
Bàn ăn của hai người ở ngay bên cửa sổ nên ngồi ở đây có thể nhìn thấy
quang cảnh bên ngoài. Đang là đầu thu nên cây cối bắt đầu chuyển màu,
từng đôi tình nhân nắm tay nhau đi dạo trên đường một cách yên bình và
ấm áp. Ở bên kia đường là một quán cà phê với vài đôi bạn, vài đôi trai
gái đang chụm đầu vao nhau trò chuyện, loáng thoáng đâu đây vang lên bài hát: “Em muốn hỏi anh rằng, anh yêu em nhiều tới mức nào, có giống như
em đây, luôn yêu anh tới cuồng dại, si mê…”
Mắt Cố Yên hơi ươn
ướt: “Anh thật là keo kiệt, chỉ mời có một bữa cơm thôi mà đã đòi mở
miệng cầu hôn rồi, ít ra cũng phải quỳ xuống dưới chân em rồi dâng đủ
chín trăm chín mươi chín đóa hồng chứ!” Ngữ điệu của cô rất bình thường
như đang nói câu chuyện của ai khác nhưng chỉ bằng đó thôi cũng đủ khiến cho Lương Phi Phàm xúc động không nói lên lời.
Hai người không
biết là ở trong góc của quán ăn, có ai đó đã chụp vội tấm hình ghi lại
khoảnh khắc thiêng liêng của hai người rồi gửi qua chat cho ai đó.
Trên màn hình máy tính hiện lên dòng chữ Lý Vi Nhiên kèm theo một khuôn mặt
cười: “Vợ à, ảnh đẹp ảnh đẹp, đôi chim bồ câu cầm tay nhau, hai mắt đẫm
lệ, thật là cảm động tới tận trời xanh.”
“Anh nhớ lưu ảnh vào máy tính nhé!”
“Ừ, tất nhiên rồi vợ yêu! Ha ha, có tấm ảnh này, từ nay trở đi coi như hai ta có kim bài miễn tử rồi.”
…
Ăn xong Lương Phi Phàm muốn đưa Cố Yên đi đâu đó chơi hoặc trở về công ty
anh nhưng Cố Yên từ chối và muốn trở về công ty ngay vì sợ chị gái mong
ngóng tin tức tốt từ mình.
Đưa Cố Yên tới cửa công ty, Lương Phi Phàm không quên dặn dò: “Em không được tỏ ra gần gũi với cấp dưới là
nam, không được đi ra ngoài xã giao với bất kỳ ai là nam, làm xong vụ
thầu này thì phải lập tức xin từ chức, nhớ chưa nào?”
Cố Yên cười cười quay sang hôn anh một cái rõ kêu.
Lương Phi Phàm kéo cô về phía mình rồi cúi xuống hôn cô say đắm, một lúc sau
mới cất giọng khàn khàn: “Anh đổi ý rồi, tốt nhất là bây giờ em đệ đơn
từ chức luôn đi… Anh sẽ gọi điện cho Cố Minh Châu ngay lập tức, có được
không Yên Nhi? Vụ thầu kia thì…”
“Không được đâu.” Cố Yên ngắt
lời anh. “Ngay từ đầu chị Minh Châu đã nói với em là chị muốn chiến
thắng một cách oanh liệt trong trận chiến này, anh mà ra tay giúp chị ấy chiến thắng một cách dễ dàng như thế thì không phải là làm uổng bao
nhiêu tâm huyết của chị ấy hay sao?” Vẻ mặt Cố Yên lúc này đầy phấn chấn khiến cho cơn khát của anh càng dâng cao.
“Thôi được rồi, Lương Phi Phàm tôi đây xin mỏi mắt trông chờ ngày Cố tiểu thư chiến thắng khải hoàn.” Anh cười xòa.