“Anh không biết mình đã ăn gì nữa. Không có em ăn cùng, mọi đồ ăn trở nên vô nghĩa.”
“Chả bù cho em, ăn cua rang me, chị Minh Châu làm ngon ơi là ngon.”
“Đồ độc ác.”
“Hu hu.”
…
Anh một tin, em một tin, cứ thế cô đi về đến nhà. Cố Minh Châu đã đứng ở
sân đợi cô từ khi nào, từ xa nhìn thấy cô em gái vừa đi vừa cúi đầu như
đang xem một cái gì đó, lại gần hóa ra cô đang cầm chiếc điện thoại,
niềm hạnh phúc hiện đầy trên nét mặt. Thấy vậy, Cố Minh Châu mới thở
phào nhẹ nhõm, xem ra cô em gái ngốc nghếch này cũng thừa hưởng được từ
cô chị Cố Minh Châu này một chút thông minh đây.
Không ai có thể ngờ được, tại Lương gia lúc này, đầu bếp đang vô cùng lo lắng vì Lương Phi Phàm.
“Mấy việc cỏn con thế này mà chú cũng phải hỏi anh sao? Chú làm anh thất
vọng quá đấy!” Miệng nói, nhưng mắt anh vẫn cứ nhìn vào đống giấy tờ
trước mặt.
Dung Nham nhở dài một tiếng rồi mở miệng oán thán:
“Đại ca à, anh xem, em có được toàn quyền quyết định đâu, hơn nữa, cả Vi Bác và Diệu Lâm, bên nào em cũng không dám đắc tội, một bên là ông nội
yêu cầu, một bên là chị dâu trưởng tương lại của nhà họ Dung, anh bảo em phải làm thế nào đây?”
“Chú cứ nói tiếp đi!”
Tiếp tục? Chừng ấy lý do còn chưa đủ sao? Dung Nham vò đầu bứt tóc, anh châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu.
Lương Phi Phàm cuối cùng cũng ngước mắt lên nhìn đàn em, rồi đứng dậy mở cửa
sổ với vẻ khó chịu: “Vứt thuốc đi, Cố Yên sắp tới rồi đấy!”
“Ôi
trời… Đại ca à, em nói ra, anh đừng trách em nhiều chuyện nhé? Anh đừng
có quá chiều chuộng phụ nữ như vậy! Nhiều lúc phải để phụ nữ chiều
chuộng mình chứ, anh cứ nghiêm khắc với cô ấy chỉ bằng một phần mười bọn em thì cô ấy sợ đến nỗi anh bảo đi đông thì đố cô ấy dám đi tây. Anh
càng chiều chuộng cô ấy, cô ấy càng lên nước lấn lướt anh đấy!”
“Chú nói lại một lần nữa xem, anh ghi âm cho Cố Yên nghe.” Lương Phi Phàm
lấy điện thoại, mở chế độ ghi âm rồi kề sát mặt Dung Nham.
Dung Nham giơ tay xin hàng: “Đại ca! Đừng! Đừng! Em sai rồi!”
Lương Phi Phàm nhún nhún vai tỏ ý không thèm để ý đến anh ta rồi tiếp tục vùi đầu vào đống tài liệu.
“Đại ca, chắc anh không định lái bọn em sống theo kiểu đất nước mất chủ quyền đấy chứ?”
Nghe đàn em nói xong, Lương Phi Phàm cũng phải bật cười, đặt bút xuống, anh
nhìn đồng hồ: “Cố Yên sắp đến rồi, chú về đi là vừa. À mà anh muốn nhắc
chú, chú làm thế nào cũng được nhưng phải nhớ một điều, đừng có chọc tới Cố tiểu thư.”
Dung Nham cười: “Đại ca, em biết ngay mà, anh sẽ
không vô lương tâm tới mức đẩy đàn em tới chỗ chết đâu. Thôi, xin cảm tạ đại ca!” Dựa vào thủ đoạn của Dung thiếu gia thì việc giở chút trò ma
mãnh để che mắt Cố tiểu thư thì thật dễ như trở bàn tay.
Dung
Nham vừa bước ra ngoài thì gặp Cố Yên đi đến, nhìn thấy Cố Yên, anh ta
tươi cười nịnh bợ: “Chị Yên đến tìm đại ca à? Chúc hai người có một buổi chiều vui vẻ nhé!”
Lương Phi Phàm mỉm cười dang tay đón cô vào lòng.
“Anh bận lắm à?” Vừa nói cô vừa lật lật đồng giấy tờ trên bàn làm việc của anh.
Anh gục đầu vào cổ cô, hít mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc, cảm thấy rất dễ
chịu: “Ồ, anh đang sắp xếp các công trình của sáu tháng cuối năm.”
Trên bàn làm việc của anh chất đầy các hồ sơ đấu thầu, dự án quan trọng
trong tương lai, mắt Cố Yên như sáng lên khi nhìn thấy xấp hồ sơ của Vi
Bác. Lương Phi Phàm cắn nhẹ vào cổ cô: “Sao không hỏi xem sáu tháng cuối năm anh định làm gì?”
Cố Yên nghiêng nghiêng mặt rồi trả lời
rất tự nhiên: “Đương nhiên là lo chuyện hôn sự rồi.” Việc chuẩn bị hôn
sự cộng với kỳ nghỉ trăng mật, sáu tháng kể cũng không nhiều, nhưng với
một vị tổng giám đốc như Lương Phi Phàm mà bỏ ra sáu tháng không làm gì
mà chỉ để lo chuyện hôn sự thôi thì cũng thật không dễ dàng gì.
Lương Phi Phàm cười cười nói: “Cố Yên tiểu thư, xem ra em tự tin quá đấy!”
Cô giận dữ véo tai anh: “Em còn chưa lấy anh đâu đấy, chưa chi đã ghét bỏ em rồi! Không cưới, không cưới nữa!”
Lương Phi Phàm kéo tay cô ngồi xuống, rồi khóa chặt bờ môi cô bằng một nụ hôn nồng nàn và ướt át.
“Tối về nhà anh nhé?” Anh thì thầm bên tai cô.
Cố Yên lắc đầu. Từ ngày về Vi Bác làm việc, cô chuyển tới sống cùng chị
Minh Châu, theo như lời chị gái nói là để tiện quản lý cô em, nếu tối
nay mà không về nhà thì ngày mai cô sẽ bị chị cười nhạo cho thối mũi.
“Sáng mai em tham gia đấu thầu nên tối nay phải về chuẩn bị.” Cố Yên
kiếm cớ từ chối khéo.
“Chuẩn bị gì thế, lại là một bài thuyết trình khác à?” Anh ôm lấy cô, hỏi một cách lười biếng.
“Em cũng phải nghiên cứu bản thiết kế công trình nữa chứ?!” Cô thấy ghét
anh vì anh hay coi nhẹ việc cô làm. Jesscica đã nói muốn thắng được trận này, việc đầu tiên là phải nắm rõ từng chi tiết nhỏ trong bản thiết kế, khi nói ra mới có sức thuyết phục.
Cô hí hửng lôi chiếc laptop
ra khoe với anh: “Anh thấy không, em mới học được cách vẽ đồ án trên
AUTO CARD rồi này, khó lắm đấy.”
Lương Phi Phàm chỉ liếc một cái đã nói: “Thiết kế đơn giản thế thôi sao, từng ấy người hợp lại mà trình độ chỉ có vậy?” Anh cầm tay cô di di con chuột, chỉ với mấy cái nhấn
chuột, anh đã làm cô phải gật gù nể phục. Bọn Lâm Viễn thức đêm thức
hôm, đến mức sáng ra mặt ai nấy đều phờ phạc mà chị Minh Châu vẫn không
vừa lòng, ngày nào cũng la mắng om xòm, vậy mà anh chỉ di chuột vài lần
đã chỉ ra được chỗ sai của bản thiết kế, thật không hổ danh là sinh viên xuất sắc của một trường kiến trúc nổi tiếng cả nước.
“Còn cái này nữa…” Cô lại mở một bản thiết kế khác do chính cô làm.
“Trời?” Anh nhăn nhó. “Bản thiết kế này ai làm thế?”
“Sao hả anh?” Cố Yên chờ đợi. “Thế nào? Được không anh?”
“Dựa vào tính cách của Cố Minh Châu thì cô ta sẽ đá văng tác giả của bản
thiết kế này ra Đông Hải chứ chẳng chơi!” Giọng anh đầy vẻ suy đoán
khiến cô tức giận đóng laptop lại, rồi quay qua cắn vào cằm anh một cái
thật đau. Lương Phi Phàm đắc ý cười ha ha vì đã chọc được con nhím xù
lông. Hai người họ cứ cuộn lấy nhau trên ghế, trong lúc không để ý,
chiếc laptop trên bàn từ từ rơi xuống đất cái “bụp”.
Cố Yên vội
vàng nhặt lên, kêu xót xa: “Chết rồi… hỏng máy tính của em rồi! Anh phải đền cho em đấy!” Ổ cứng bị rơi mạnh xuống đất, mà văn bản bên trong lại chưa kịp lưu… lần này thì mất sạch rồi…
Lương Phi Phàm để hai
tay sau gáy, nhìn cô cười cười, Cố Yên bực tức cắn vào ngực anh một cái. Lương Phi Phàm đau quá, ôm lấy ngực: “Yên Nhi, nếu có cuộc thi ai là
người gây sự giỏi nhất thì chắc là em phải giành được giải quán quân
đấy!”
“Thế anh có đền cho em không thì bảo?”
Lương Phi
Phàm thì thầm bên tai cô những lời lẽ lả lơi: “Em đền cho anh đêm nay,
anh sẽ đền cho em một bản thiết kế khác, được không nào?” Mặt Cố Yên đỏ
bừng, hai tay cô choàng qua cổ anh, hôn một cái thật kêu lên má: “Ok.”
Công ty Vi Bác cho nhân viên nghỉ buổi chiều hôm trước vụ đấu thầu, Cố Yên
không phải đến công ty, cả buổi chiều hôm đó cô ở văn phòng làm việc của Lương Phi Phàm. Hai người họ ngồi đối diện nhau, Lương Phi Phàm vẫn tập trung làm việc của anh, Cố Yên ngồi đọc những kiến thức cơ bản về thiết kế công trình. Ánh nắng ấm áp của buổi chiều soi vào tận trong phòng,
Cố Yên mở cửa sổ để tận hưởng hưởng bầu không khí trong lành, hai người
đang yêu nhau cùng uống chung một ly cà phê sữa, anh một ngụm, em một
ngụm, thỉnh thoảng cả hai cùng đưa tay ra cầm lấy ly cà phê, những ngón
tay vô tình chạm lấy nhau, rồi bốn mắt lại ngước lên nhìn nhau cười âu
yếm, thời gian cứ như thế lặng lẽ trôi trong niềm hạnh phúc như họ từng
mơ ước.
“Em còn chậm chạp đến bao giờ nữa hả?” Lương Phi Phàm
bắt đầu thiếu kiên nhẫn, nói lớn trong điện thoại. Mới bảy giờ tối, anh
đã đứng đợi cô dưới sân chung cư, hơn hai tiếng đồng hồ mà vẫn không
thấy cô đâu. Vậy mà gọi điện giục cô xuống, cô lại nói phải đợi Cố Minh
Châu đi ngủ rồi cô mới chuồn đi được. Có trời mới biết Cố Minh Châu có
phải cố tình ngồi lì ra đấy khi biết cô em mình vụng trộm hẹn người yêu, chứ làm gì có ai muộn như thế rồi còn chưa đi ngủ?!
Cố Yên che điện thoại, trả lời: “Anh vội gì chứ? Đằng nào cũng chờ lâu thế rồi, đợi thêm chút nữa thì có sao!”
Lương Phi Phàm bị cô làm cho tức điên lên: “Anh đợi em thêm mười phút nữa
thôi đấy, em mà không xuống, anh sẽ lên tận đó gõ cửa cho mà xem.”
“Mười lăm phút nữa đi mà!”
“Thôi được.”
“Hay là hai mươi phút nữa đi!”
“Cố Yên!”
Cô cười hi hi trong điện thoại: “Ngốc thật, em ở đây mà.”
Lương Phi Phàm quay đầu lại nhìn thấy Cố Yên đang đứng đằng sau anh không tời mười mét. Cô mặc bộ đồ ngủ màu hồng, mái tóc dài óng mượt xõa sau lưng, miệng nở nụ cười tươi như hoa hướng dương. Trông thấy cô, dường như mọi giận dữ đều tan biến, anh ôm cô, hai tay cô choàng qua cổ anh, môi chạm môi tận hưởng giây phút ngọt ngào.
“Anh à, mình đi đi. Chị Minh Châu vẫn chưa ngủ đâu, tranh thủ lúc chị ấy đi tắm, em vội chuồn ra đấy đấy!”
Lương Phi Phàm véo vào cái mũi xinh xinh của cô, “Anh có cảm giác như hai ta đang yêu đương vụng trộm ấy nhỉ?”
“Không phải yêu đương vụng trộm, mà là cùng nhau bỏ trốn.” Cố Yên ôm eo anh, ngước mắt nhìn anh cười.
Lương Phi Phàm bế cô vào trong xe, thắt dây an toàn xong, anh lái xe về nhà mình.
Người làm nhà họ Lương thấy Cố tiểu thư đến thì đều chạy ra chào hỏi nhiệt
tình. Lương Phi Phàm kéo tay cô lên lầu, anh không quên quay lại dặn bọn họ: “Tối nay, tôi không gọi thì đừng có lên đây.”
Cố Yên nhéo trộm anh một cái, ăn nói kiểu gì thế không biết, không thấy ngại sao?