Có người trời sinh tính cách đã đê tiện, ngoại trừ vàng bạc phú quý thì chẳng còn ý vị gì cả, y rút ra kết luận và cũng biết cách làm thế nào để lợi dụng những người này.
“Ngươi nguyện ý vì bản vương tới mức nào?”
Kiều Nghênh Phong sửng sốt. Vân Phi Nhật mở hai chân, vuốt ve hạ thể của hắn. Thiếu niên da dẻ không trắng cũng không mềm mại, thể trạng lại tráng kiện này căn bản không phải khẩu vị của y, thế nhưng nếu chỉ dùng miệng, thì hẳn là như nhau thôi.
Kiều Nghênh Phong cổ họng một trận rung động, nắm chặt quả đấm, cúi đầu xuống nói: “Ta có thể làm Vương gia hài lòng vui vẻ.”
“Vậy là tốt rồi, còn chưa hầu hạ đi!” Vân Phi Nhật dựa vào giường, nhìn hắn cười.
“Vâng, Vương gia chờ ta một lát, ta chuẩn bị một chút.”
Y khép hờ hai mắt chờ hắn. Không biết Kiều Nghênh Phong làm gì mà cứ quay đi quay lại vài lần. Rốt cục sau khi trở về, kéo dây lưng quần y xuống*. Kiều Nghênh Phong dùng khăn trắng thấm nước nóng, nhẹ nhàng lướt qua nửa thân dưới của Vân Phi Nhật, ngay cả hạ thân cũng đều tỉ mỉ chà lau sạch sẽ.
Từng kẽ ngón chân cũng được hắn dùng khăn nóng lau chùi, lại được khăn nóng xoa bóp, Vân Phi Nhật thoải mái gần như muốn ngủ, hắn cũng thức thời, lập tức chuẩn bị chẩm tử (*), để y nằm xuống ngủ, sau đó theo mức độ nặng nhẹ mà xoa bóp nửa thân dưới của y.
“Nga, thoải mái, bên này thoải mái, ấn mạnh một chút.”
Y cảm thấy chân mình thật dễ chịu, đã như vậy, có làm hay không một hồi sau đảo ngược cũng không hề gì. Tên nô tài này tựa như chính y từng nói, thực sự khiến y hài lòng vui vẻ.
“Thị, Vương gia!”
Lúc Vân Phi Nhật khoan khoái ngủ, Kiều Nghênh Phong mới bưng nước nóng đi ra ngoài.
Ngày hôm sau thức dậy, Kiều Nghênh Phong mang nước rửa mặt đến cho y, khiến y toàn thân dễ chịu, sau đó lại uống một chén trà thơm nồng và ấm nóng. Lông mày của y khẽ nhíu, Kiều Nghênh Phong lập tức mặc áo khoác vào cho y.
Vân Phi Nhật liếc nhìn hắn, nghĩ thầm người này thật sự mới là người tốt, dù y chưa nói lạnh thì cũng đã mặc áo khoác cho y.
“Cung tiễn Vương gia!” Sau khi mặc áo khoác giúp y, hắn cao giọng cung tiễn.
Vân Phi Nhật lúc lâm triều sáng nay tinh thần đặc biệt sảng khoái, vừa nghĩ đến tên nô tài có ánh mắt chất phác kia, vốn đêm qua muốn gọi hắn hầu hạ, ai dè hắn lại dùng cước án (*) thoải mái như vậy. Y muốn nam nhân hay nữ nhân cũng đơn giản thôi, nhưng muốn tìm được một người hầu thông minh, thân thiết và được việc thì khá khó.
Y hồi phủ, Kiều Nghênh Phong đứng ở cửa lớn tiếng hô: “Cung nghênh Vương gia.”
“Ngươi đến đây, đến phòng của ta.” Vân Phi Nhật vừa vào cửa thì đã chỉ tên hắn.
Mắt Kiều Nghênh Phong sáng rỡ “Thị, Vương gia!”
Vân Phi Nhật thiếu chút nữa muốn bật cười. Người này hỉ nộ thật thà hiện trên mặt. Y để Kiều Nghênh Phong giúp y cởi giày, sau đó bưng một chậu nước nóng đến, lại bắt đầu thay y xoa bóp như đêm qua, dễ chịu đến cực điểm. So với nữ nhân, nam tử trên giường còn thoải mái hơn vạn phần.
“Tiểu nô tài ngươi thông minh, không cần miệng, chỉ dùng tay hầu hạ ta đã vô cùng thoải mái.”
Y dùng chân cọ vào ngực của Kiều Nghênh Phong, nói việc hôm qua y ban đầu muốn Kiều Nghênh Phong hầu hạ, nhưng người này lại giúp y bấm huyệt chân cực kì dễ chịu.
Kiều Nghênh Phong nghiêm túc dập đầu “Vương gia thấy thoải mái chính là tâm nguyện lớn nhất của nô tài.” Hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, biểu tình lúc nào cũng đặc biệt quái dị.
Vân Phi Nhật nở nụ cười, “Hảo, chờ ta dễ chịu mấy ngày, bảo nữ nhân kia đi gặp ma ma đi.”
“Cảm tạ Vương gia.” Kiều Nghênh Phong lần này cố sức dập đầu, thật lòng mà nói, ngay cả vuốt ve cũng hăng hái hơn.
Cứ như vậy, sáng sớm hầu hạ y rửa mặt, buổi tối hầu hạ y bấm huyệt, hơn nữa pha nước trà lại ngon, Kiều Nghênh Phong đã trở thành người mà mỗi ngày mỗi đêm Vân Phi Nhật phải gọi. Người này được thăng chức, người người trong Vương phủ sẽ đối đãi không công bằng, chỉ bất quá đoàn thị tòng xinh đẹp của Vương gia đều đố kị cả lên.
“Trông tướng mạo tên kia nhìn như lợn rừng ấy, Vương gia đúng là chán sắc đẹp nên muốn thử một chút thịt lợn rừng mà thôi!”
“Cái gì mà thịt lợn rừng, hắn căn bản là….” Một người tướng mạo vô cùng xinh đẹp nhổ nước bọt nói: “Chính là thịt heo thối rửa, đầy mùi tanh tưởi lợn chết, vừa đi qua là nghe thấy được.”
“Hắn không trụ được lâu đâu, Vương gia sẽ rất mau chán thôi.”
“Hắn rốt cuộc dùng biện pháp ác độc gì mà khiến Vương gia mỗi ngày sớm muộn gì đều không thể không nhìn thấy hắn?” Một người vừa đố kị vừa thèm muốn trong đó không hiểu, hỏi tất cả mọi người, không những thế mà còn đặc biệt muốn biết.
Những người hầu xinh đẹp này có bao nhiêu thứ khó nghe đều nói cả, có lúc lại làm trò trước mặt Kiều Nghênh Phong. Kiều Nghênh Phong cũng chẳng quan tâm, nghe coi như không hiểu, nếu nói hắn không cần lên giường với Vương gia, chỉ cần pha trà ngon, bấm huyệt giúp Vương gia thoải mái là tốt rồi, bảo đảm đám người hầu xinh đẹp này nhất định sẽ điên tiết đến thổ huyết.
“Nghênh Phong”
“Thị, Vương gia.”
Hắn hiện tại không chỉ giúp Vân Phi Nhật niết cước (*), Vân Phi Nhật cởi áo ngoài để cho hắn vuốt ve lưng mình. Hắn một tấc cũng chậm rãi mà vuốt ve, lúc lại xoa bóp chỗ đau khiến Vân Phi Nhật thở dốc vì kinh ngạc: “Bảo bối thông minh, đúng là chỗ ấy!”
“Thị, Vương gia.” Hắn ấn mạnh ngón tay.
“Mạnh tí nữa.”
“Thị, Vương gia.” Hắn lại mạnh một chút.
Vân Phi Nhật thở hổn hển, hắn xoa bóp đúng chỗ đau khiến y không thể không cảm thấy lâng lâng, cứ mở miệng khen: “Thật là tác dụng tốt, thật thoải mái, thoải mái cực độ.”
Một đám người hầu ở ngoài nghe trộm, chỉ nghe đến đoạn Vân Phi Nhật liên tục rên rỉ, sảng khoái không ngớt. Có người tức giận đến nỗi cắn chặt khăn tay, có người vẻ mặt suýt muốn xỉu. Cho đến giờ cũng chỉ toàn bọn chúng trên giường kêu sảng khoái, Vương gia hiếm khi nói một chữ tốt. Tên lợn rừng đực này hầu hạ khiến Vương gia kêu rên vui mừng liên tục, cái động trong mông hắn thật mềm như vậy sao, tốt như vậy sao?
“Vương gia, về việc của ma ma…” Hắn ngẩng đầu lên, trăm phương nghìn kế chính là muốn sự cho phép của Vân Phi Nhật.
Vân Phi Nhật nhắm hai mắt lại, cái chỗ đau đớn kia được xoa bóp khiến y thoải mái vạn lần, lúc này dù hắn có muốn nghìn vàng thì y cũng sẽ hào phóng mà cho, huống chi chỉ là xin cho một cô nương đi gặp mẹ.
“Ngày mai ta cho nàng ta về, ngươi nói tên nàng là gì?”
“Kim Phượng, ta tại đây xin thay thế ma ma cảm tạ Vương gia.”
Hắn liền quỳ xuống, khấu đầu mấy lần. Vân Phi Nhật khoan khoái nằm xích loã trên giường. Kiều Nghênh Phong đang nhặt mấy cái khăn trắng lên. Cảm giác đã đủ dễ chịu, thân thể y vô cùng thoải mái, ánh mắt hướng về thân thể đang chuyển động của Kiều Nghênh Phong.
Tên tiểu nô này không phải là ngu ngốc, nhìn kĩ lúc hắn hầu hạ y đến thoải mái cực độ thì sẽ biết, nhìn lâu hơn nữa, tiểu nô tài ngoại trừ vóc người cường tráng thì nhìn xem ra cũng vừa mắt.
Với lại hắn cũng không chơi đùa với cơ thể của nam nhân. Nếu hắn trên giường thông minh sắc sảo giống như hắn niết cước, nhất định có thể giúp y thập phần sảng khoái. Huống hồ không chơi đùa với cơ thể nam nhân, cũng khiến y nóng lòng muốn thử.
“Nghênh Phong, qua đây.”
“Thị, Vương gia.”
Hắn đến gần, Vân Phi Nhật đặt tay lên vai hắn. Kiều Nghênh Phong cứng đờ. Ấn tượng của ngày trước khiến đầu hắn tê dại dần dần hiện lên. Tuy rằng Vân Phi Nhật gọi hắn lên giường, nhưng lúc đi theo hầu y trước đây hắn chỉ biết đến Vân Phi Nhật tinh lực dư thừa, đã thế gần đây y chưa từng gọi người đến thị tẩm.
“Vương gia, người muốn trà sao?” Hắn thành tâm mong Vân Phi Nhật muốn uống trà, đáng tiếc là không như mong đợi của hắn.
Ánh mắt tràn ngập sắc dục của Vân Phi Nhật đang nhìn hắn. Sau một khắc, Kiều Nghênh Phong cảm giác được đầu lưỡi của đối phương đang xâm nhập bờ môi hắn. Một trận rung rẩy khiến hắn chút nữa là nôn ra. Bởi rất kinh tởm, thực sự rất kinh tởm, khẩu dịch (*) của nam nhân xa lạ trong miệng hắn, khiến hắn như muốn phun hết nước bọt ra.
Vân Phi Nhật đè hắn trên giường. Hắn không phải cố ý nhưng thực sự quá mức ghê tởm, nhất là hạ bộ của nam nhân kia đang chà xát vào chân hắn. Hắn đẩy Vân Phi Nhật ra, vả lại móng tay không cẩn thận rạch vào môi Vân Phi Nhật.
Một giọt máu thấm vào chiếc khăn trắng, Vân Phi Nhật liếm máu trên khoé miệng mình. Trong mắt hắn, vẻ mặt kia cũng giống như dã thú, Kiều Nghênh Phong nhìn đôi mắt đỏ ngầu của y mà không dám hô hấp. Vân Phi Nhật chậm rãi nở nụ cười, dáng bộ tươi cười của y mang theo một mùi máu tanh tàn khốc. Dường như trong chốc lát, thực chất bên trong hắn, tính cách kinh khủng hơn ai hết tất cả đều hiện ra.
“Hầu hạ ta đáng sợ như thế sao?”
Giọng nói hắn ôn nhu đến phi thường, khiến Kiều Nghênh Phong đông cứng như băng. Hắn rất muốn nói dối, thế nhưng bản tính hắn thành thực, nhất là tại giây phút quan trọng trước mắt, hắn căn bản không nói dối được. Mẫu thân lúc còn sống cũng bảo hắn không nên nói dối.
“Bởi vì Vương gia ngài rất kinh tởm, ngài là người kinh tởm nhất ta từng gặp.”
Sắc mặt Vân Phi Nhật toàn bộ đều thay đổi, Kiều Nghênh Phong lập tức biết mình nói sai. Nhưng lời đã nói ra, khó có thể thu lại. Vân Phi Nhật lúc này lại cúi đầu bật cười thành tiếng, tiếng cười kia còn vô cùng khoái trá, hơn nữa còn vui vẻ hơn lúc đầu.
“Nói cho cùng, nói ra thật tốt.”
Mắt y sáng lên, ngay cả dung nhan tuấn mỹ cũng bừng sáng.
“Ngươi khiến bản vương tâm hoa nộ phóng(*), bản vương đã lâu rồi không cười như thế.”
Y nói y hài lòng, thế nhưng Kiều Nghênh Phong đã cảm nhận từng đợt gió lạnh trên thân, hận không thể chạy trốn suốt đêm, chẳng qua hắn cũng chẳng có lấy một cơ hội để chạy trốn, bởi Vân Phi Nhật cười thật lâu. Sau khi y cười xong, Kiều Nghênh Phong bị mấy người thị vệ dẫn xuống dưới, hắn cho rằng hắn sẽ bị đánh cho nhừ tử, sau đó xác bị quăng ra ngoài. Ai dè tổng quản lại bảo hắn tắm, thay quần áo mới, dẫn hắn đến một gian phòng nhỏ. Hắn bị mấy tên thị vệ đè xuống, tay chân bị trói chặt, hắn tưởng có lẽ sẽ bị ăn đòn, chẳng qua nếu đánh hắn thì trước đó kêu hắn tắm làm gì?
Nghi hoặc của Kiều Nghênh Phong không giải thích được. Hắn không bị ăn đòn mà mấy nam nhân kia lột sạch hắn, giữ chặt hai chân hắn. Hắn kịch liệt giãy dụa đứng lên, nhưng do bị đè hai chân nên không đứng dậy nổi.
Hắn kinh ngạc khi bị ép ăn vật gì không biết, hắn muốn nhổ ra, nhưng mà người khác cứ cho hắn uống thật nhiều nước, sau đó lại thoa dầu trơn mềm xung quanh thân dưới của hắn. Một ông già trong đó, cầm vài viên thuốc mềm, ngón tay đẩy vào trong thông đạo(*) mà bình thường hắn chính mình cũng chẳng thể nhìn thấy.
“Đây là cái gì?”
Hắn xích loã kêu to hơn, viên thuốc bên trong cái mông khiến hắn cảm thấy hiếu kì, hơn nữa viên thuốc kia dần tan ra, cảm giác rất quái dị.
“Sẽ làm ngươi sảng khoái đến chết đó.” Ông già kia cười một mạch lộ ra cái răng cửa vàng khè.
“Cái… cái gì?”
Trán Kiều Nghênh Phong bắt đầu đổ mồ hôi, hắn cảm thấy không bình thường, hơn nữa rất không bình thường. Hắn tình nguyện bị đánh cho mặt mũi bầm dập, sau đó bị đá ra khỏi Vương phủ, cũng không muốn làm cái chuyện quái dị hiện tại.
“Vương gia nói sau một ngày một đêm, hy vọng ngươi sẽ sống qua ngày mai.” Ông già kia cười hì hì, tiếng cười thật là mắc ói.
“Vương gia muốn sau một ngày một đêm rồi mới giết ta sao?” Hắn run rẩy hỏi.
Ông già kia cười phá lên, hơn nữa giọng điệu còn đầy chế nhạo: “Đến lúc đó ngươi sẽ muốn chết hơn đấy, có thể khiến Vương gia bực đến phát cuồng thế này, ngươi là người đầu tiên, hy vọng ngươi sống qua ngày mai.”
Chú thích:
– chẩm tử: gối nằm
– cước án: giống như là xoa bóp bấm huyệt ấy
– niết cước: xoa bóp bấm huyệt
– tâm hoa nộ phóng: mở cờ trong bụng
* Ở đó Bang chủ đại tỉ sau khi edit quăng cho ta còn nguyên một câu [云飞日的下半身静寂的躺在粗糙的毛发之中 ] rồi tung tăn về quê (_ __”) rất tiếc Phong nhi tài hèn sức mọn, lại không dám quăng bom lung tung nên Phong nhi xin phép lược bỏ. ~
Ây nha ~ các tỉ ~ chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự bình an, như ý cát tường ~ *khoanh tay* *cúi đầu* đa tạ chư vị đã ủng hộ Phong Tinh Các mấy tháng nay [ dù chúng ta biết tốc độ edit vẫn còn chậm TT TT ] nên thật tâm, đa tạ mọi người rất nhiều. Năm mới, Phong Tinh Các và #danmei sẽ cố gắng nhiều hơn nữa, cầu mong vẫn được sự ủng hộ của các vị tỉ tỉ ~