Nô Tài Tình Nhân

Chương 5-2: Hạ



Cái đầu thành thật này, suy nghĩ coi như cũng không tệ, chính là ở cái nơi này mà thành thật ngoài dự tính. Vân Phi Nhật nở nụ cười, hắn nói lời thật lòng, khiến cho y lại cảm thấy thoải mái không ít, nữ nhân kia không xứng đáng với tấm lòng thành thật này.

“Vậy có liên quan gì tới việc ngươi làm nô tài bên cạnh ta?”

Kiều Nghênh Phong đỏ mặt, phi thường thành khẩn nói: “Ta nghĩ rằng khi làm nô tài bên cạnh Vương gia mới có khả năng đưa ra yêu cầu này với Vương gia, bằng không làm nô tài bên cạnh Vương gia rất chán, ta căn bản không muốn làm.”

Nhãn thần của Vân Phi Nhật lạnh hẳn đi, hắn có nghe lầm hay không?

“Lúc làm nô tài bên cạnh ta thì chán sao?”

Xem ra Hàn Độc Cổ nói không sai, thành thật với Vương  gia, mới có thể khiến Vương  gia  nguyện ý nghe tiếp. Hắn thật sự xuất phát từ tim gan, đem toàn bộ cảm nghĩ mà nói ra, hoàn toàn không biết bản thân mình với tử lộ càng ngày càng gần.

“Thị, từ sau khi ta vào Vương phủ, những tôi tớ còn lại cũng nghiêm túc, chỉ có nô tài bên cạnh Vương gia, chỉ cần bồi Vương gia trên giường là tốt rồi, tất cả họ đều trở thành bộ dạng nam bất nam, nữ bất nữ. Thầm nghĩ phải hầu hạ Vương  gia, bị Vương  gia  ngoạn cái mông, hơn nữa mỗi ngày đều xem Vương  gia làm loạn như thế, ta luôn nghĩ…”

Thanh âm của Vân Phi Nhật đã biến đổi: “Nghĩ cái gì?”

Vân Phi Nhật nổi lên gân xanh, dáng  tươi cười cũng trở nên âm hàn, chỉ là Kiều Nghênh Phong nhìn thấy Vương  gia không  ngăn hắn lại, nên thành thật mà nói: “Vương  gia ngài như vậy mà vẫn không tơi tả, thật đúng là rất ngạc nhiên.”

Vân Phi Nhật trên mặt chuyển đổi một vài biểu tình, tên cẩu nô tai này lại dám chửi hạ thân của y. Đầu tiên, y phẫn nộ, sau đó là muốn cười, sau cùng là cố gắng kiềm chế. Tên nô tài dám mang y ra bỡn cợt như thế, khiến y không biết nên giận hay nên cười, thẳng thắn mang hắn đem giáo huấn một lần, khiến hắn không nói bậy như thế nữa.

“Suy nghĩ của ngươi thật là đặc biệt.”

“Thị, bởi vì xem Vương  gia làm tình quá nhiều, khiến ta thực sự  nghĩ… nghĩ…”

“Nghĩ thế nào?” Y khẩu phật tâm xà.

Kiều Nghênh Phong muốn nói nhưng  lại dừng, Vân Phi Nhật nửa hé mắt giục nói: “Thế nào mà không nói đi?”

“Thị!” Kiều Nghênh Phong nhìn lén khuôn mặt của Vân Phi Nhật, y thần sắc bí hiểm, khoé miệng mang theo tiếu ý như thường lệ, hay Hàn Độc Cổ nói đúng, Vương  gia đúng là thích nhân gia nói thật.

“Ta nghĩ Vương  gia ngài thực sự rất ghê tởm!”

Con ngươi Vân Phi Nhật ẩn hiện một vài biểu cảm, y nói: “Hảo, ta cho Kim Phượng đi.”

Y hoàn toàn không để ý tới nữ nhân kia, ngay cả gương  mặt nàng y cũng không nhớ rõ, thế nhưng  tên cẩu nô tài lớn mật này, y cũng sẽ không đơn giản mà bỏ qua cho, phải dùng roi vọt giày vò hắn, hắn thân thể tráng kiện, hẳn là chỉ tĩnh dưỡng mấy tháng sẽ tốt. Nhưng  sao có thể làm tiêu tan cơn tức giận của y, không bằng cứ dùng cái bộ vị mà hắn chửi ấy, mang hắn chỉnh cho nửa sống nửa chết là được rồi. Y còn nhớ rõ bên trong hắn mềm mại và chặt nóng bao nhiêu, quả thực là thượng cực phẩm, không thể không chơi đùa.

“Thị, cảm tạ Vương  gia.”

Kiều  Nghênh  Phong  không  hề biết tâm tư gian trá của y, lập tức quỳ xuống, thành tâm thành ý, vui sướng vô cùng mà khấu đầu vài cái, vô cùng thật tâm chân ý. Rốt cục hắn cũng có cái để có thể ăn nói với ma ma.

Vân Phi Nhật xuống giường, tự mình mở cửa hô quát: “Thủ vệ!”

Đầu lĩnh thủ vệ lập tức chạy đến, dập đầu trước mặt Vân Phi Nhật: “Thị, Vương  gia có gì phân phó?”

“Làm khảo cụ thật tốt trong phòng ta. Ngày mai, ngươi đi hỏi đại phu trong phủ, nói với hắn là ta đặc biệt cần, hắn sẽ biết chuẩn bị thế nào.”

Đầu lĩnh thủ vệ mặc dù không hiểu, vẫn dập đầu đáp rồi vội vàng đi ra ngoài tìm đại phu.

Vân Phi Nhật nhìn về phía Kiều Nghênh Phong, không có hảo ý nói: “Đi ngủ đi, ngày mai ta còn muốn ngươi hầu hạ.”

“Thị, cảm tạ Vương  gia.” Kiều Nghênh Phong lần thứ hai dập đầu cảm tạ.

“Ngươi ăn no ngủ kĩ đi, ngày mai ta có chuyện đặc biệt cần ngươi làm.” Vân Phi Nhật khoé miệng nhếch lên, cười so với thường ngày còn anh tuấn hơn nhiều.

Kiều Nghênh Phong hồn nhiên chẳng biết cờ tử  đã  hạ, lộ ra bộ dáng  tươi cười thành khẩn, lại khấu đầu thêm lần nữa, không ngờ nói chuyện với Vương  gia tốt như vậy, bỗng chốc đã  thả Kim Phượng, nguyên lai Vương gia là một người tốt, hắn trước đây đã trách lầm y.

Bởi vì Vương gia tốt như vậy, hắn thành thật kích động đáp: “Thị, Vương  gia phân công việc, nô tài nhất định dẫu có thịt nát xương  tan, muôn lần chết cũng không chối từ.”

“Nói hay lắm, mong ngày mai ngươi cũng sẽ như vậy.”

Vân Phi Nhật cất tiếng cười to, không giống với tiếng cười dữ thường ngày của y, tràn ngập vui sướng mong chờ. Y đã nghĩ phải đối phó với tên nô tài đáng trách này. Vừa nghĩ ngày mai có thể chỉnh tên nô tài xấu miệng, mắt y sáng rực lên, hận ngày mai không thể nhanh đến. Hạ thân y bắt đầu rục rịch, có thể khiến y, một kẻ đã nếm trải bao nhiêu hoa đẹp như vậy phải chờ mong, tên tiểu nô tài này quả là điều đặc biệt ông trời mang tới. Y đã quên rằng bản thân bao lâu rồi không  có tâm tình như vậy.

“Oa a! Vì sao lại như vậy?”

Y kêu thảm thiết, thẳng tận trời xanh, chỉ tiếc là tiếng kêu thảm thiết này thần tiên nghe được cũng bất lực, bởi vì: “Hoạ phúc vô môn, duy nhân tự triệu.”, chuyện này là đại hoạ y tự tìm đến.

Hắn sáng sớm đã bị tổng quản đánh thức, ăn no ngủ kĩ, vào phòng ngủ của Vương  gia, chuẩn bị hầu hạ Vương  gia. Tổng quản phân phó hắn tiến nhập, hắn vừa tiến vào, tổng quản lập tức ở ngoài đóng cửa canh giữ.

Còn chưa có thời gian để hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, mấy tên nam nhân cao lớn đã chế trụ hai tay, hai chân hắn, nâng hắn lên cao, sau đó đặt ở giường mà chỉ có Vương  gia mới được ngủ.

“Đây là giường mà Vương  gia gọi người có thể đến ngủ!”

Hắn rống  to hơn kêu, muốn thoát khỏi những tinh huống khó hiểu này, biết rằng ngủ trên giường của Vương  gia là một trọng tội, hắn không thể ngủ giường này được, bởi vì Vương  gia không truyền hắn đến hầu hạ trên giường.

Tay chân hắn bị trói lại, trước đây giường của Vương  gia không  có mấy thứ đồ vật này. Thế nhưng hiện tại bỗng nhiên lại có những khảo cụ như trong phòng nhỏ kia, không phải Vương  gia  nghe câu ghê tởm của hắn lại muốn giáo huấn hắn một trận nữa chứ.

“Ta chưa tắm, ta rất thối, sẽ làm ô uế giường chiếu của Vương  gia, phiền các người nói với Vương  gia một tiếng.”

Đúng! Hắn chưa tắm, Vương  gia chịu không nổi người hôi thối, sẽ buông hắn ra thôi!

Hắn ôm chặt một mong muốn, lần trước có tắm, lần này không tắm, hắn không  tin Vương  gia có thể chịu được một kẻ không tắm.

Lần này đại phu răng vàng kia đã đứng ở cửa, hắn cười hì hì nói: “Yên tâm, Vương  gia an bài tất cả rồi!”

Tay lay động, mấy người tỳ nữ tiến vào đây, mang y phục thô của hắn kéo ra. Hắn giãy giụa cự tuyệt, sao lại có thể trần trụi trước mặt nhiều nữ nhân như vậy. Thế nhưng  tay chân bị trói lại, hoàn toàn không có biện pháp chống cự.

Sau đó các nàng nhanh nhẹn cầm vải thô, tựa như lau bàn, đem thân thể hắn, ngay cả khe ở mông cũng lau sạch sẽ, khiến Kiều Nghênh Phong đỏ mặt gầm rú: “Không nên lau cái chỗ này, không nên a!”

Các nàng tỳ nữ không thèm nghe hắn hổn hển gầm rú, lau sạch sẽ xuống phía dưới, lão nhân kia từ giỏ thuốc lấy ra một lọ dược. Kiều Nghênh Phong biết nó là cái gì, nên hắn có chết cũng không uống.

Lão nhân kia lại cười hì hì nói: “Đây là phát minh mới của ta, dùng để xoa, dược hiệu rất nhanh và kéo dài.”

Lão bắt đầu thượng một loại dầu thơm ngào ngạt tại thân thể xích loã của Kiều Nghênh Phong, hắn giãy giụa, trái lại bị tách hai chân ra.

Lão nhân kia nhìn bộ vị tư mật của hắn, nơi đó hồng hồng lại ướt át, mỹ lệ phấn hồng tựa như cánh hoa, mắt lão đỏ lên, nước bọt chảy ra, thấp giọng nói: “Ngươi cho ta thượng  ngươi một lần, ta giúp ngươi nói tốt với Vương gia.”

Cái tên lão đầu ác tâm này nói cái gì? Ghê tởm cực độ! Hắn là cái loại nam nhân ở dưới người khác mà đong  đưa cái mông sao?

Kiều Nghênh Phong tức giận đến phát cuồng, như sư tử mà điên cuồng hét lên: “Ngươi tránh xa ta một chút, bằng không ta thực sự sẽ giết người.”

Hắn động hai tay, còng tay dường như cũng bị hắn lôi xuống hết. Lão đầu sợ đến lui hẳn ra phía sau, chỉ dám chuyên tâm làm theo chỉ dẫn của Vương gia, xoa dầu cho hắn, động giữa hai chân hắn, chỉ là ngón tay trong cơ thể hắn, hình như muốn cảm giác sự chặt khít của hắn. Kiều Nghênh Phong tức giận một cước hướng về hắn muốn đạp hắn đi, khiến lão trên đầu đụng phải một góc, sưng lên. Lão đầu sợ muốn chết, chưa từng gặp qua nam nhân bị đùa mà thô bạo đáng sợ như vậy.

Kiều Nghênh Phong nghĩ thầm hắn chẳng phải cũng bị nam nhân đùa, thở hổn hển, giận đỏ hai mắt, cuồng nộ nói: “Ta muốn giết ngươi, ta nhất định phải giết ngươi.”

Lão đầu bị hắn cuồng nộ sợ đến ôm cái hòm thuốc chạy trốn ra ngoài, cũng không thèm nhìn vết thương trên đầu, để một mình Kiều Nghênh Phong ở trong gian phòng tôn quý của Vương phủ. Không bao lâu sau, Kiều Nghênh Phong mồ hôi nóng, mồ hôi lạnh cùng nhau tuôn ra, hiệu quả so với lần trước còn muốn hơn, mồ hôi dính ướt mắt của hắn.

Cái gì nói những lời thật lòng với Vương gia thì việc gì cũng xong? Hàn Độc Cổ căn bản sai rồi, xem hắn nói thật lòng, hiện tại lại khiến nam nhân thượng, hắn vừa tức vừa hận, biết vậy thì chẳng thèm làm rồi, đành hét lớn: “Hàn Độc Cổ, ta hận ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.