Nô Tài

Chương 37



Chúng ta trở lại tiểu viện, tuy rằng ngoài miệng nói không có việc gì, kỳ thật trong lòng mỗi người đều có chút nặng nề.

Ta chạy nhanh đi chuẩn bị đồ đến Giang Nam, nghĩ muốn mau chóng cùng tiểu Vương gia rời khỏi kinh thành. Tiểu Vương gia rầu rĩ ngồi ở một bên nhìn ta chạy tới chạy lui trong phòng.

"Sanh nhi, ngươi muốn đem cái gì đi đây?"

Tiểu Vương gia khẽ cười nói: "Bất quá chỉ là xiêm y thôi, nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ ngay cả cái Vương phủ này cũng muốn đem đi."

"Vậy cũng tốt, tốt nhất là đem Vương phủ dọn đến Giang Nam đi, chúng ta mỗi ngày ngắm trăng ở Tây hồ."

"Tốt." Tiểu Vương gia thuận miệng đáp.

Ta biết hắn chỉ nói cho có lệ, nhìn thần sắc hắn, nhất định còn đang lo lắng chuyện Nhị vương gia. Bất quá, tiểu Vương gia cũng là Vương gia, Nhị vương gia dù có lợi hại, cũng không thể ngay cả huynh đệ của mình cũng dễ dàng gây khó dễ? (a, sai lầm rồi, sai lầm rồi:()

Ta xoa xoa tay của tiểu Vương gia an ủi: "Không phải sợ, có ta đây. Đến đây, trước hết để ta giúp ngươi đem hành lý chuẩn bị thật tốt."

Nói xong lặp tức kéo tiểu Vương gia đi thu thập hành lý.

Đêm đó tiểu Vương gia hung hăng ở trên người ta dùng toàn sức tiến nhập, cơ hồ muốn đem ta xé thành mảnh nhỏ. Cũng bởi chuyện ban sáng, ta không muốn tái làm cho hắn phiền lòng, cắn răng tìm mọi cách phối hợp lại. (=(( tội em wá, càng ngày càng ra dáng *vợ hiền*! Sanh nhi anh như vậy là ko đc đâu à)

Tiểu Vương gia lo lắng, sợ hãi cùng không thể tiết chế như vậy, cư nhiên làm ta liên tưởng đến sinh ly tử biệt. (em nói gở wá!:()Sau khi xong việc, ta càng nghĩ càng sợ, giống như cảm thấy được tiểu Vương gia bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

"Sanh nhi!" Ta đột nhiên ở trên giường ôm lấy tiểu Vương gia, cúi đầu không nói.

"Làm sao vậy?"

"Ta... Ta...." Nếu đem nguyên nhân này nói ra nhất định rất đáng xấu hổ, ta khẽ nhìn xung quanh một chút, muốn tìm một biện pháp có thể khiến mình yên tâm.

Ta rốt cục nghĩ ra một biện pháp, nắm lên thảm hoa dưới nền phòng xé đôi ra (O_o), gấp gấp lại thành một sợi dài.

Tiểu Vương gia nhìn ta cẩn thận dùng mảnh vải này đem cổ tay hai người chúng ta trói lại với nhau, không khỏi bật cười.

"Như thế nào? Ngươi còn sợ ta nửa đêm chạy trốn?"

Ta hung hăng dùng sức siết chặt ở cổ tay của hắn, đáp: "Mặc kệ, dù sao ta cũng thích."

"Hảo, tùy ngươi thích, đáng tiếc tấm vải thêu tinh xảo này, chính là do tay nghề trong cung chế tác." Tiểu Vương gia nhìn mảnh vải trên cổ tay hai chúng ta, lay lay hai cái nói: "Thật giống tơ hồng của nguyệt lão."

"Dốt nát, tơ hồng nguyệt lão là cột ở chân cơ." ( O.O??? ơ, em tưởng ở tay mà?)

"Tốt lắm, đêm mai đến phiên ta buộc, sẽ buộc ở chân."

Chúng ta nói đùa với nhau một lúc, tâm tình tốt lên không ít, ôm nhau ngủ thật say.

Trời vào đông lạnh giá, ta vẫn là không thể dậy sớm (ôi dào,em có bao h dậy sớm đâu mà bày đặt lí do lí trấu, vẽ chuyện!), vẫn là không thể so với tiểu Vương gia từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen tốt. Hắn vô luận là có thiếu ngủ hay không, tổng có thể sáng sớm thức dậy vô cùng tỉnh táo, xuất ngoại luyện kiếm một lúc mới tái trở vào phòng giúp ta rời giường.

Ngày hôm đó khi ta tỉnh dậy, bên người chỉ còn là khoảng không, tấm chăn bên cạnh còn vương một ít hơi ấm.

Mảnh vải trên cổ tay vẫn còn, chính là phần bên cạnh đã được tháo ra. Tiểu vương gia lại thừa dịp ta ngủ say đào thoát.

Cũng không thể trách hắn, ai có thể kéo theo một món đồ lười biếng đi ra ngoài luyện kiếm chứ? (cũng biết nữa a)

Ta ở trên giường vặn vặn thắt lưng, thị nữ Vương phủ bưng nước ấm tiến vào hầu hạ.

"Sanh nhi sáng nay luyện kiếm đã xong chưa? Hắn ăn sáng ở nơi nào, ở hậu viện à?" Ta tùy ý hỏi vài câu.

Thị nữ nói: "Chủ tử sáng nay vốn định luyện kiếm, nghe quản sự tiền viện nói, hình như trong cung triệu kiến, đã ra ngoài từ lâu."

Trong cung triệu kiến?

Nhớ tới Nhị vương gia ngày hôm qua mất hứng trở về, trong lòng ta có điểm không thoải mái, gật gật đầu. Nguyên dự định tái ngủ một chút nữa, cũng không còn tâm tư. Biếng nhác rời khỏi giường, kêu Trần bá vào hỏi một chút phát sinh chuyện gì.

Không đợi Trần bá tiến vào, tiểu Vương gia đã từ hòang cung trở về.

Ta nghe thấy tiếng vang bên ngoài, liền chạy ra, tiểu Vương gia thấy ta, đối ta giật nhẹ khóe miệng, bước thẳng vào phòng.

"Làm sao vậy? Trong cung đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Vương gia đặt mông xuống ghế, tiếp nhận chén trà nóng từ thị nữ đưa lên thổi thổi vài cái, cười cười nói: "Không có chuyện gì đâu. Bất quá bảo ta tu tâm dưỡng tính, hảo hảo đọc sách."

"Vậy là tốt rồi." Ta cũng đặt mông ngồi ở ghế bên cạnh, xoay xoay cái chén, nhe răng nói: "Ta còn tưởng rằng có người tìm ngươi gây phiền toái. Thật là, nếu có người khi dễ ngươi, ta sẽ dùng gậy đánh đầu của hắn!" (O_o)

Tiểu Vương gia cười ha ha: "Côn pháp của ngươi chỉ như mèo gào, còn muốn đánh đầu của ai chứ?"

Ta ở dưới bàn đá hắn một cái, quát: "Không cần quản ta, Hạ Ngọc Lang đã nói ra là phải làm được."

Hừ, từ xưa đến nay có việc gì ta nói ra mà không làm được đâu.

Thị nữ theo lệ thường ở hậu viện trải khăn lên bàn chuẩn bị dọn bữa sáng.

Ta cùng tiểu Vương gia qua hậu viện phơi nắng và dùng điểm tâm. Ta từ trước đến nay rất không thích ăn sáng, tiểu Vương gia vừa ăn, một bên từng muỗng từng muỗng đút cho ta.

"Đúng rồi, cái này trả lại cho ngươi." Ta ăn đến một nửa, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, từ trong lòng ngực lấy ra lệnh bài xuất nhập đưa cho tiểu Vương gia.

"Vì sao đưa ta?"

"Trả lại ngươi, để tránh ta lại đi ra ngoài gây chuyện." Ta thành thật nhìn tiểu Vương gia.

Tiểu Vương gia nhìn ta một lát, cười nói: "Ngốc tử, bây giờ có lo cũng vô dụng, ngươi giữ đi." Hắn nhét lệnh bài trở vào trong ngực của ta.

Ta hỏi: "Sanh nhi, ngươi vì sao phải lừa Nhị vương gia nói ta đã rời khỏi kinh thành?"

"Ngươi không biết thái độ làm người của Nhị ca ta rồi. Ngươi nếu không có ở đây hắn mới hết hy vọng, ngươi nếu là ở đây, lại bị ta từ chối, hắn sẽ càng cố chiếm được ngươi."

"Chính là hiện tại hắn đã biết sự thật, không phải càng khó đối phó sao?"

"Ta ngày đó quả thật thỉnh điều lệnh, nghĩ muốn phái ngươi đi ra ngoài nhận một chức quan nhỏ."

Ta mở to hai mắt: "Thật sự có điều lệnh?" Kim Muội không có gạt ta.

"Không tồi."

"Vậy ngươi vì sao không nói cho ta?"

Tiểu Vương gia cúi không đáp, chú mục vào món điểm tâm.

Ta bỗng nhiên hì hì cười: "Ta biết, ngươi nhất định là đổi ý, không chịu để cho ta rời đi, ha hả."

"Hừ, thiên nhai nơi nào không có cây cỏ. Ta không thể ly ngươi được sao?"

"Vậy ngươi vì sao không cần điều lệnh? Dù sao ta đã hội chọc ngươi tức giận, sớm đem ta vứt ra bên ngòai, như vậy không phải tốt hơn sao?" Ta bực mình nói.

Tiểu Vương gia không có tiếp lời, đôi mắt đen nhánh sâu kín nhìn chằm chằm ta.

Ta bị hắn nhìn chăm chú, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

"Ngọc Lang, " hắn nhích lại gần dựa sát vào ta. Tiểu Vương gia mặt đối mặt, nhìn ta thản nhiên nói: "Không cần chuẩn bị hành lý, chúng ta không đi Giang Nam."

"Vì cái gì?" Ta một trận thất vọng.

"Nói thật với ngươi, ta gần đây không thể ra phủ."

Ta nhảy dựng lên: "Cái gì?"

"Chuyện được phái đi đã bị hủy bỏ rồi, hoàng a mã muốn ta tu tâm dưỡng tính, hảo hảo đọc sách, tạm thời không được rời khỏi Cửu vương phủ. Chuyện tuần tra Giang Nam, tự nhiên có người bên ngoài đi làm."

Tiểu Vương gia tuy rằng nói thực đơn giản, trong lòng ta lại bỗng nhiên xẹt qua một trận cảm giác đau xót.

Ta cắn răng, hung tợn nói: "Nhất định là Nhị vương gia hướng Hoàng thượng nói xấu ngươi, hừ, ta đi giáo huấn hắn!" (ngon ha ;))

Ta bực mình xắn tay áo lên ra chiều muốn đập Nhị vương gia một trận ra trò.

"Cần gì phải đích thân hắn nói, hắn chỉ để ý sắp xếp một chút là được, kẻ thay hắn làm việc có rất nhiều mà." Tiểu Vương gia cười khổ, xoay người phân phó thị nữ ở ngoài cửa: "Trời lạnh, đem chậu than vào đây."

Hắn luôn luôn tiêu diêu tự tại, điêu ngoa ương ngạnh, hiện giờ bỗng nhiên trở nên trầm mặc ít nói, trong lòng ta khó chịu cực kỳ, vò đầu bứt tai muốn tìm điểm mới mẻ chọc cho hắn cao hứng.

"Sanh nhi, ta giúp ngươi bóp chân a." (o.o)

"Sanh nhi, ta giúp ngươi đấm lưng được không?" (o.O)

"Ta xướng một khúc nhạc cho ngươi nghe nha?" (O.O)

"......"

Dù ta cố lộng phá tiểu Vương gia như thế nào đi nữa, đều không thể giúp hắn lấy lại hứng thú.

Chậu than được thị nữ cẩn thận đưa vào, tiểu Vương gia cầm lấy tay ta nói: "Hảo hảo ngồi ở đây sưởi ấm, những ngày như thế này, đừng chạy loạn lên kẻo chảy mồ hôi sẽ thấy rất lạnh đấy."

Ta chỉ còn biết ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hắn đưa tay đặt ở hỏa thượng hơ hơ cho ấm, lại từ trong ngực lấy ra một mảnh giấy ném thẳng vào chậu than.

Ta cúi đầu nhìn, trên mảnh giấy là dòng chữ: "Đông Nam tuần phủ tai phương lược". Tờ giấy vừa rơi vào chậu than, lập tức bị lửa cháy một mảnh, ta không khỏi ta thán một tiếng, cúi người định nhặt ra.

(tớ thực ko giải nghĩa đc hết chỉ biết đây là tấu chương bạn Vương gia muốn đưa lên nhờ hòang thượng phê chuẩn cho đi tuần tra khu vựa Đông Nam~chắc là có Giang Nam trong đó thui~sr vì mình *ngu lâu dốt bền khó đào tạo* hehe)

"Ngươi muốn làm gì?" Tiểu Vương gia đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, bắt lấy tay của ta: "Điên rồi sao? Cẩn thận phỏng tay."

"Cái tờ giấy đó!" Ta chỉ vào mảnh giấy đã gần như bị cháy thành tro nói không nên lới: "Cái tờ giấy đó..."

"Giấy là do ta viết, cũng là ta muốn đốt, ngươi muốn lấy nó làm gì?"

Ta nghiêm mặt nói: "Ta đi Giang Nam là muốn ngoạn, ngươi lại nghĩ đi làm viậc. Ngươi nói thực đi, rốt cuộc có phải do ta hại ngươi không được phái đi có phải không?( còn ai trồng khoai đất này?:)) Nếu thấy không thoải mái, có gì buồn bực ở trong lòng, cứ nói hết ra sẽ tốt hơn, ngươi hiện giờ đốt đi tâm huyết của bản thân mình..." Ta càng nói càng kích động: "Rốt cuộc là đốt cho ai xem?"

Tiểu Vương gia rất là đau đầu, nhìn chung quanh, lại vò đầu, vỗ vai ta khuyên nhủ: "Ta là ngại cái này viết vẫn chưa tốt, đốt đi viết lại một lần nữa rồi mới đưa hoàng a mã xem, ngươi từ khi nào bụng dạ hẹp hòi nghi thần nghi quỷ như vậy? Đến đây, chúng ta ra bên ngoài hít thở không khí một chút cho thoải mái, ta luyện kiếm cho ngươi xem."

Hắn lôi kéo ta đi ra ngoài, quả nhiên ở phía sau đình viện bắt đầu múa kiếm, lại tự mình ở bên trong chiêu thức bỏ thêm rất nhiều động tác buồn cười như là Tôn Ngộ Không đá mông Thái Bạch lão nhân, bạch cốt tinh đối Đường Tăng yêu thương nhung nhớ, bắt chước vô cùng tài tình cũng thực buồn cười.

Ta cười ha ha một trận, sớm đã quên lúc đầu vì cái gì tức giận.

~hai, mệt mỏi cả tuần, đã vậy dạo gần đây còn thiếu ngủ nữa chứ:( Ai~~~~~~mệt hok chịu đc

đã vậy càng gần đến mấy chương ngược tớ càng oải (sr tớ hok thik đọc ngược) đã vậy phần ngược lần này kéo dài kéo dài~~~như vô tận a (*khóc không ra nước mắt*)

Chương tới sẽ có trong thời gian sớm nhất, vậy nha mọi người ;)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.