Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 144: Chữa thương trước tính sổ sau (một)



Từ lần đó đến giờ, La Chu cũng chưa thể mở mắt ra xem tình hình xung quanh, ý thức vẫn luôn hỗn độn. Thân thể khi thì như lửa nóng đốt cháy, khi thì như hàng vạn con kiến cắn phá, cảm giác như có cái gì từ trong cơ thể bị bóc ra, lại giống như có cái gì đó ở trên người mọc ra sinh trưởng dần. Bên tai quanh quẩn là tiếng tụng kinh Phạn ôn nhu tường hòa, lúc xa lúc gần, lúc to lúc nhỏ, ngẫu nhiên trong hỗn loạn đó sẽ có âm thanh thương tiếc dông dài của mãnh thú cùng hơi thở lạnh nhạt trầm thấp của Cầm Thú Vương.

Đến lúc nàng cuối cùng có thể mở to mắt thì bản thân đã không còn trần trụi nằm ở trong hồ thuốc rồi, mà là mặc áo trong bằng lụa trắng, nàng được phủ lên bởi một lớp đệm chăn nhung dày, nằm ở trênmột chiếc giường vô cùng mềm mại. Thân thể giống như trải qua một lần tẩy gân lọc tủy, có cảm giác thoải mái nhẹ nhàng, như mới vừa được sinh ra thêm lần nữa vậy.

không có thấy Liên hoa Pháp vương ngoài Phật trong ma, trong lòng như trút được gánh nặng mà thở hắt một hơi. Nàng không mê tín tôn giáo cũng không sùng bái cá nhân nào, đối với kẻ ngay cả trong mơ đều có thể tùy ý xâm nhập tàn sát bừa bãi, lấy xương và máu người sống để cung phụng. Cho dù hắncó cứu trị nàng lúc nàng hấp hối đi chăng nữa nhưng những dược liệu đó hàm chứa mùi tanh quỷ dị! Nàng không dám tưởng tượng nổi chúng được làm bằng gì, tưởng tượng thôi liền không rét mà run muốn nôn khan.

Động động ngón tay, thân thể giống như có chút sức lực. Có câu nói thương gân động cốt thì cần mộttrăm ngày mới khỏi, nàng ở mơ màng không biết rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu ngày a? Thử thăm dò nàng chầm chậm thật cẩn thận mà lật nghiêng người, bụng không có đau, tay phải cũng không đau, trên người xương cốt cũng không đau. Dược liệu của ma quỷ Pháp vương có khủng bố thật nhưng hiệu quả lại là vô cùng trác tuyệt có khi còn siêu việt hơn cả cách chữa bệnh của thế kỷ 21 nữa.

Trong lúc nàng đang tập trung suy nghĩ nên không thấy rõ căn phòng mình đang ở, giờ khi nhận biết được cách bài trí của căn phòng này thì nàng hận không thể tìm miếng đậu phụ một đầu đâm vào.

Nơi này đúng là tẩm điện của Cầm Thú Vương! Lúc nào thì nàng trở về tòa huyết tinh của vi Vương giả tối cao tàn độc đó vậy?! Tay nắm chặt lấy đệm chăn, hàm răng nghiến kèn kẹt như để hả giận. Ở sâu bên trong mật thất chùa Thác Lâm, nàng sợ Pháp vương ma quỷ kia thật nhưng cũng tuyệt đối khôngmuốn trở lại Cổ Cách Vương cung điện. Muốn hỏi nàng giờ phút này lo lắng nhất sợ hãi cái gì nhất, chính là Cầm Thú Vương tính sổ với nàng a! Mẹ nó mới thoát khỏi hang ma quỷ, lại tiến vào động cầm thú, mệnh nàng không phải quá khổ đi!

Nguyên lai thảm nỉ màu hồng trải trên mặt đất bị thay thế bằng thảm lông tơ bạch dương, trên tấm thảm được dệt với sợi tơ hồng thành bát bảo cự luân, giữa trung tâm vẫn như cũ dùng sợi tơ màu sắc rực rỡ thêu các hình sinh động như hoa sen, cá vàng. Thảm lông bên cạnh có màu đỏ thắm với chữ “Vạn” nối liền hoa văn, ý cát tường vui mừng.

Tại góc phòng đặt lò sưởi đồng thau nhưng phía trên đã được đậy lại bởi cái nắp ngọc bích trạm trổ để phòng cháy đốm lửa bắn ra khỏi lò sưởi gây hỏa hoạn. Ở bên cạnh cửa sổ đặt một cái bàn thấp, ở giữa có một bát hương bàn thờ Phật, trước bàn thờ Phật có một cái mộc đấu miêu tả hoa văn năm màu, mộtnửa bày cùng đậu tằm, một nửa bày bánh mật cùng quả nhân sâm. Cái này dựa theo tập tục người Bác Ba, giống như tập tục ngày mùng một ở trước bàn thờ Phật bày biện các vật phẩm để cầu chúc năm mới được mùa bội thu lương thực. Từ đó suy tính thì nàng ít nhất đã hôn mê qua năm mới, hiện tại là lúc nào rồi?

không khí ấm áp như xuân trong căn phòng phiêu đãng một mùi vị thanh đạm mát lạnh của đàn hương, đem mùi máu tanh mốc meo dĩ vãng toàn bộ che dấu. Hoặc là nói, tẩm điện khi năm mới đến thì từ trênxuống dưới, từ trong ra ngoài, bao gồm mọi góc xó xỉnh đều được triệt để tổng vệ sinh.

Ghé vào trên đệm, tay phải tuy rằng không đau nhưng lại không có sức lực. Da thịt rõ ràng so với trước càng thêm bóng loáng non mịn, trăng trắng và hồng hào càng có vẻ thập phần kiều mỹ ngon miệng.

Này chẳng lẽ là bị dược liệu quỷ quyệt khủng bố kia đắp quá lâu nên ngoài ý muốn tạo ra kết quả đặc biệt? Nàng là nữ nhân, mà nữ nhân trời sinh liền có lòng yêu cái đẹp. Tuy rằng nhớ tới cái thứ mềm mại ở trên mặt trước đó thì cảm giác liền buồn nôn, bất quá nhìn đến da thịt xinh đẹp trong lòng vẫn là tạm thời quên sợ hãi, kìm không được mà mừng thầm liên tục.

“Tỉnh.” âm thanh lạnh nhạt đạm mạc đột ngột mà vang lên.

Tâm tình vui sướng bỗng nhiên buộc chặt, khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên. rõ ràng một khắc trước còn ấm áp như gió xuân, ngay sau đó liền rơi vào hầm băng 0 độ. Xong rồi, Cầm Thú Vương chuẩn bị tính sổ với nàng rồi! không biết hiện tại nhắm mắt lại giả bộ ngủ còn hay không thoát được?

Người nàng cứng đờ vẫn duy trì tư thế nửa bò giống như pho tượng vẫn không nhúc nhích. Nàng cúi tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm góc đệm chăn không nói một lời. Nhìn kiên cường giống như lợn chết không sợ nước sôi, kỳ thật nhìn từ góc độ khác sẽ thấy tay trái nắm chặt góc chăn có thể hiểu là nội tâm đang vô cùng hoảng sợ. Mấy cái đốt ngón tay chẳng những toàn bộ trở nên trắng bệch còn run rẩy nhè nhẹ.

Hơi thở ấm nòng hỗn hợp mùi vị tanh tưởi nhàn nhạt của dê bò dần dần tới gần, ánh sáng trước mắt trở nên tối sầm đi rất nhiều. Nàng cảm thấy toàn bộ nửa người đều bị bao phủ ở trong bóng Cầm Thú Vương, cả người mỗi dây thần kinh như lâm đại địch căng ra đến gắt gao.

Tán bố Trác Đốn hai tay vây quanh người nàng, lạnh lùng nhìn xuống nữ nhân bên dưới, hắn nửa ghé vào trên giường bất động không nói. Hôm nay là mùng 6 của năm mới, thời gian nàng tỉnh lại so với thời gian Bạch Mã Đan Tăng dự tính chậm một ngày. Thái y lúc buổi sáng đã cẩn thận khám qua mộtlần, ngũ tạng bị hao tổn đã không có trở ngại, xương cốt bị đứt gãy trừ bỏ không thể sử dụng sức lực ra cũng đại khái liền lại rồi. Nghĩ đến hành vi ngu xuẩn chạy trốn của nàng, ngực liền có ngọn lửa màu đen bốc cháy mãnh liệt, thiêu đến đau đớn khó nhịn, rồi thêm việc Bạch Mã Đan Tăng yêu cầu hắn đưa tế phẩm song tu là nàng thì càng khiến sự tức giận không kiềm chế nổi.

“Khó được đối với ngươi tốt một chút, lá gan liền lớn đầu óc cũng dám nghĩ, dám tự tiện chạy trốn, phản bội chủ nhân.” không có nửa ý cười âm thanh từ phía trên hung hăng nện xuống, trầm thấp có thể so với hầm băng lạnh lẽo, “Phàm là nô lệ chạy trốn, sẽ nhận hình phạt quất roi tại chỗ.” hắn hơi hơi cúi mình xuống, âm thanh phút chốc lại trở nên mềm nhẹ, “Mà nô lệ gãy chân vô dụng chỉ xứng ném cho chó ngao ăn no bụng.”

Sát khí lãnh khốc tràn ngập trong căn phòng, mồ hôi theo thái dương viên lớn viên nhỏ thi nhau chảy xuống, sau lưng đã ướt một mảng, da thịt run rẩy. Che lấp ở đệm chăn hai cái bàn chân theo Cầm Thú Vương nói càng là lãnh đến thấu xương. Nàng chắc chắn Cầm Thú Vương sẽ không đem nàng cho chó ngao ăn nhưng nàng một chút cũng không dám bảo đảm hắn sẽ không chém đứt hai chân nàng.

La Chu run rẩy mà ngẩng đầu, da đầu căng ra không ôm hy vọng mà hấp hối biện hộ: “Ta.…ta còn chưa đi đến chỗ nhà xí, đã bị.…bị người bắt, không…không phải chạy trốn.” Mấy chữ cuối cùng nói ra mà giống thì thào, liền chính nàng cũng không đành lòng nghe.

“Ừm, ngươi nhưng thật ra cùng Liệt nói giống nhau, nguyên lai ta nên trách phạt Liệt do thất trách trong việc bảo vệ mà dẫn tới sự việc đó.”

Nàng không biện bạch còn tốt, vừa biện bạch lại gợi lên sự tức giận khác trong lòng Tán Bố Trác Đốn. Liệt đối hắn trung thành như một vậy mà vì để nữ nô này không bị chịu trừng phạt mà nói dối lừa gạt hắn, đem tất cả mọi tội lỗi nhận hết về mình.

Cái gì?! Nội tâm La Chu kinh hãi không thôi. Ở chung hơn một tháng, mãnh thú đối với Cầm Thú Vương có bao nhiêu trung thành, ngay cả việc dâng lên tính mạng cũng không chút nào khoa trương. Nàng là chạy trốn vẫn là bị người bắt đi, hai thằng nhãi con của mãnh thú cùng kẻ ám sát chính là nhân chứng tốt nhất, hắn không có khả năng không biết chân tướng, cũng không có khả năng không rõ ràng vô luận hắn che dấu như thế nào đều không thể gạt được Cầm Thú Vương.

Nàng giật mình nhìn lên khuôn mặt Cầm Thú Vương không chút biểu tình, nhất thời tâm loạn như ma, không thể hiểu được mà khó chịu tới rồi cực điểm, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

“Các ngươi cùng hai tên nhóc cứu ngươi đều nói giống nhau nhưng kẻ ám sát từ Kéo Đạt Khắc lại nóihoàn toàn bất đồng. Ngươi nói, ta nên tin các ngươi, hay là nên tin kẻ ám sát?” Tán Bố Trác Đốn duỗi tay niết cằm nàng, thổi nhẹ một ngụm khí lạnh lên khuôn mặt trắng bệch thấm mướt mồ hôi, khóe miệng gợi lên một góc độ chậm rì rì mà bổ sung một câu, “Heo, ta cũng không biết Phật tháp của chùa Thác Lâm lại giống nhà xí đâu đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.