Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 42: Một ngày của ngao nô (1)



Gió tuyết bất chợt thổi đến, gào thét suốt một đêm, mùa đông dài giá rét không hề báo trước mà chính thức tiến vào A Lý.

Ngày hôm sau, tuyết ngừng rơi, mỗi góc trong Vương thành Cổ Cách đều được phủ một lớp tuyết trắng thật dày. Mặt trời chói lọi ở trên cao, tỏa ánh sáng rực rỡ, nhưng trong cơn gió lạnh lại đánh mất đi hoàn toàn hơi ấm vốn có.

Loạt kèn sừng trâu thứ hai nổi lên trên tường thành, cùng với âm thanh của những con kền kền đang bay lượn quanh tường thành. Nó tuyên cáo cho thắng lợi của đại quân chinh chiến Phổ Lan, cũng tuyên cáo rằng Cổ Cách Vương Mục Xích Tán Bố Trác Đốn vĩ đại đã thắng lợi trở về.

Trong Vương thành, gần như toàn bộ dân chúng Cổ Cách đều đổ ra đường, ngừng lại toàn bộ công việc, không sợ giá rét mà thành kính quỳ lạy Vương ở hai bên đường. Các nhóm thương nhân tới Vương thành Cổ Cách cũng đều nhập gia tùy tục mà cùng dân chúng trong Vương thành cung kính quỳ lạy.

Liên hoa Pháp Vương của Thác Lâm tự là Bạch mã Đan Tăng dẫn dắt đông đảo tăng nhân ra khỏi tự, tự mình nghênh đón Cổ Cách Vương trở về. Đầu hắn đội pháp mạo (mũ nhà sư) đỏ đen, thân mặc áo cà sa xích hoàng (đỏ vàng) , để lộ ra cánh tay phải màu mật ong, cổ cùng cổ tay đều đeo tràng hạt Bồ Đề, ngồi vững vàng trên một con trâu màu trắng. Trên sừng trâu là vô số chuông bạc cùng cờ nhiều màu, trên lưng khiêng một cái ô kim ngư bát thụy (cái này ta chả hỉu hix) tuyệt đẹp cùng một cái đệm nỉ. Trên đường đi phủ đầy cờ ngũ sắc, trên cờ là những lời kinh văn chúc phúc cùng siêu độ. Các tăng nhân mặc áo tăng màu vàng cùng màu đỏ thẫm theo thứ tự cấp bậc từ thấp đến cao, chia làm hai nhóm, một nhóm đứng ở hai bên, hai tay tạp thành chữ thập, nhắm mắt không ngừng tụng kinh, vì chiến thắng của Vương mà cầu nguyện tẩy trần, siêu độ cho những linh hồn tiêu vong trong chiến tranh. Một nhóm cầm pháp khí, hầu hạ bên cạnh Pháp Vương cùng người cung nghênh vương giá.

Đại quân Cổ Cách tiến vào Vương thành xong, liền chia làm từng nhóm đóng ở các ấp. Một vạn quân đã chia ra chiếm đóng các doanh trại xung quanh vương thành. Cuối cùng hộ giá phía sau Cổ Cách Vương nhận dân chúng quỳ lễ bái tạ cùng các tăng nhân tụng kinh nghênh giá chỉ có một ngàn cận vệ.

"Cung nghênh Vương trở về thành." Bạch Mã Đan Tăng ngồi ngay ngắn trên lưng trâu, hai tay kết hợp tạo thành thập ấn, cúi đầu thi lễ với Tán Bố Trác Đốn. Nhắm mắt cúi xuống, chuẩn mực từ tốn.

"Đa tạ Pháp Vương cung nghênh." Tán Bố Trác Đốn lập tức xoay người xuống tạo thành chữ thập tạ lễ. Lúc này, một gã hộ pháp thượng sư mặc áo cà sa bằng nhung dắt tới một con trâu lông trắng trên lưng trải bát bảo thụy cùng đệm nỉ đến. Hắn cười cười, leo lên lưng trâu, cùng Bạch Mã Đan Tăng đi song song tới Thác Lâm tự.

Trước khi chinh chiến, Vương sẽ tới chùa miếu để cử hành tế tự (cúng bái), sau khi chinh chiến, Vương cũng sẽ tới chùa cử hành tế tự tịnh trai ba ngày.

Địa vị cao nhất Cổ Cách là Vương và Pháp Vương cùng cưỡi trâu trắng sóng vai mà đi, hai bên cùng phía sau chính là hơn một ngàn kỵ binh hung mãnh uy dũng cùng các tăng lữ tôn quý, uy phong thần thánh đến nhường nào? Dân chúng quỳ trên mặt đất trong lòng vừa kính vừa sợ, lại thành kính đến mức một chút cũng không dám nhúc nhích.

"Pháp Vương, hôm nay tế phẩm trình đến là Vương thất bộ tộc Phổ Lan, không biết ngài có vừa lòng không?" Tán Bố Trác Đốn nhẹ giọng cười nói.

Bạch Mã Đan Tăng khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại ở trường đao ô kim bên hông Tán Bố Trác Đốn. Vỏ đao khảm hoa sen ô kim mười sáu cánh , ở giữa khảm khô lâu màu trắng hiện giờ trở nên đỏ sậm, những oan hồn nhốt bên trong mới là tế phẩm cao cấp nhất.

"Đầu lâu đã bị biến sắc, trường đao của Vương cũng nên siêu độ rồi." Hắn mỉm cười nói, nụ cười rạng rỡ, tựa như nắng hạn gặp mưa rào, mơ hồ tỏa ra ánh hào quang thánh khiết, khí tức tanh máu trên người binh sĩ đi theo vô thanh vô tức được thanh lọc.

"Đa tạ Pháp Vương." Bạch Mã Đan Tăng híp mắt lại, mùi máu tanh nồng đậm trên người nhờ nụ cười của Bạch Mã Đan Tăng mà đã phai nhạt đi rất nhiều.

"Vương, hơn hai mươi ngày trước, trong lúc ta thiền phát hiện có người nhìn trộm vào hồn nhãn của trường đao." Hai tay Bạch Mã Đan Tăng đặt trên đâug gối kết ấn thiền định, ánh mắt hơi hạ xuống, vân đạm phong khinh hỏi, "Không biết ngài có từng gặp gỡ người nào kỳ quái hay không?"

Người kỳ quái? Tán Bố Trác Đốn nhíu mi suy nghĩ một lát, cuối cùng không ra kết quả đành lắc đầu: "Không có."

Bạch Mã Đan Tăng lại mỉm cười, giống như tuyết liên trong gió. Hai mắt nhẹ nhàng khép lại, thanh âm linh hoạt kỳ ảo như có như không: "Có thể nhìn trộm đến hồn mắt của trường đao quả thật là người vô cùng thú vị. Nếu Vương tìm được, xin giữ tế phẩm này nguyên vẹn tặng cho ta."

"Được." Tán Bố Trác Đốn hờ hững đáp, cũng nhẹ nhàng khép mắt không hề nhiều lời.

######### ########### ##############

Cổ cách vương Tán Bố Trác Đốn phải ở Thác Lâm tự tịnh trai ba ngày, La Chu cùng Cách Tang Trác Mã đã được Thích Già Thát Tu đưa vào Vương Cung trước khi hắn trở về thành.

Nơi ở của Cổ Cách Vương được chia làm hạ cung và đông cung, hạ cung là kiến trúc cung điện trên mặt đất, đông cung là là thành được tạc trên nham thạch (cung xây trong núi), một kiểu kiến trúc hang động. Theo như khảo sát hiện đại kết luận, đông cung là nơi vương thất tránh đi gió tuyết lạnh của vùng A Lý, cũng là trái tim của Vương cung. Các cung được nối liền với nhau bởi một con đường, tuy là trong núi có nhiều hang động, nhưng cũng rất chú ý đến việc tạo ra các cửa sổ thông với bên ngoài. Hai bên là vách núi đá dựng đứng cao hơn mười thước, đứng ở trước cửa sổ có thể nhìn thấy quần thể các dãy núi phía xa, nhìn xuống có thể thấy thung lũng Tượng Tuyền. Mà những phòng không có cửa sổ thì tối vô cùng, nếu đi vào trong, phải đốt đèn mới có thể nhìn rõ mọi vật.

Sủng vật của Cổ Cách Vương là hai con báo tuyết được nuôi từ nhỏ đến lớn là Đại Tuyết và Tiểu Tuyết, Ngân Nghê đứng đầu mấy ngàn đầu ngao cũng không phải sủng vật chân chính. Nó vốn là một đầu ngao hoang dại sống trong núi sâu, hai năm trước bị Vương bắt được trong lúc đi săn, sau đó thuần phục phục vụ trong quân đội. Bởi vì các phương diện đều vô cùng xuất sắc, cho nên rất được Cổ Cách Vương sủng ái, thường xuyên cùng Vương săn bắn chinh chiến. Vào ngày thường, mọi lúc đều có hơn mười ngao khuyển hung hãn cùng binh sĩ canh gác, những ngao khuyển này tất cả đều là dã ngao tinh nhuệ theo Ngân Nghê từ trong rừng sâu, trải qua hoàn cảnh khắc nghiệt huấn luyện mà chọn lọc ra, so với ngao khuyển thuần dưỡng trong quân đội còn hung tàn gấp 10 lần, cũng tương đối được Cổ Cách Vương yêu thích.

Bất luận Cổ Cách Vương đi đến nơi nào, bên người đều có hai sủng vật báo tuyết cùng các ngao khuyển đi theo, thậm chí ngay cả tẩm thất (buồng ngủ) cũng cho phép các mãnh thú này tùy ý ra vào. Nhưng lần này tịnh trai ở Thác Lâm Tự, không thể đem báo tuyết cùng ngao khuyển theo mình. Hang phòng của Cách Tang Trác Mã cùng La Chuđược an bài ở trong phòng của ngao khuyển. Bởi vì sự yêu thích của Cổ Cách Vương đương nhiệm đối với ngao khuyển hoang dại không giống với người thường, cho nên phòng của ngao khuyển nằm cạnh đông cung, mở ra một cửa sổ hình vuông ở hướng nam trên nền đá thạch bích quý giá, dài rộng của khoảng một thước sáu. Ánh sáng chiếu vào phòng coi như miễn cưỡng đủ để chiếu sáng khắp căn phòng hai mươi thước vuông, trên mặt đất được trải cổ khô thật dày, thật mềm mại rồi trải da trâu lên trên. Trên da trâu có mấy con ngao khuyển màu đen đang chiếm giữ mấy cái đệm lót nỉ để nghỉ ngơi. Phòng của ngao khuyển mỗi ngày đều có cung nô quét tước, thân thể ngao khuyển mỗi ngày đều có người rửa sạch, cho nên trong phòng tuy rằng tràn ngập mùi thú vật, nhưng cũng không đến nỗi làm cho người ta muốn nôn ra.

Đối với việc bị an bài ở trong phòng ngao khuyển, La Chu không có oán giận gì. Rất nhiều nô lệ trên nóc nhà cao nguyên này đều không có phòng ở riêng, chăn ngựa sẽ nghỉ ngơi ở chuồng ngựa, chăn bò dê sẽ phải canh giữ ở trong lều chăn. Các nàng là ngao nô, tự nhiên nên ở cùng một chỗ với ngao khuyển. Nếu xem phòng này chỉ như một phòng bình thường, bên trong có cỏ, có da trâu, có đệm nỉ, bốn phía đều có thể che gió tránh mưa lại chắn tuyết giữ ấm, còn có một cửa sổ thông khí, đối với nô lệ mà nói, điều kiện như vậy có thể xem như là vô cùng xa xỉ. Mà thân là ngao nô của Vương, ở lại trong Vương cung, dựa vào vấn đề hình tượng bên ngoài, còn thêm phúc lợi có thể đúng giờ rửa mặt tránh tanh hôi. Nhưng mà điều này lại làm cho La Chu vừa mừng lại vừa lo lắng, mừng chính là nàng sẽ không đến nỗi bẩn thỉu như tên khất cái, lo lắng là vạn nhất không cẩn thận để lộ ra da thịt vốn có liền xong đời. Dựa vào giọng điệu của Thích Già Thát Tu, dường như cầm thú Vương có sở thích làm nhục nữ nhân da trắng. Muốn sống, nhất định phải chú ý che giấu.

Lại nói đến điều kiện được rửa mặt cũng chỉ là chuyện nhỏ, làm cho nàng sợ đến tay chân nhũn ra chính là đối mặt với hơn mười đầu ngao khuyển hung hãn đến điên cuồng. Màu bạc, màu đen, màu trắng, vằn hổ, mỗi con đều cao một thước ba đến một thước bốn, đầu to vô cùng, lông dày đặc, thân hình nhanh nhẹn cường kiện, cơ thể cường tráng. Đôi mắt tam giác ngược hung tàn lạnh lẽo, miệng rộng như bồn máu cùng với những chiếc răng dài sắc bén. Trong đám ngao khuyển còn thêm hai đầu báo tuyết khỏe mạnh, nhìn vô cùng tao nhã cao quý, đáng yêu như mèo, trong ánh mắt báo màu vàng lại cũng là một sự hung tàn lạnh lẽo vô cùng.

Thích Già Thát Tu trước khi đi có nói đến đều gì nhỉ? Hình như là mỗi ngày đều có cung nô bị cắn bị thượng hoặc bị chết. Từ hôm nay trở đi, việc quét tước phòng, tắm cho ngao khuyển mỗi ngày đều do ngao nô đảm nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.