Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi

Chương 70: Cớ gì trai già sinh ngọc



Chuyển ngữ: Địa Đản

Vương Bỉnh Thừa bị bắt, là Đỗ đại nhân của Đại Lý tự tự mình dẫn đi. Nói là phụng chỉ triệu kiến, thế nhưng tìm khắp Thiên lao cũng không tìm thấy người này bị nhốt ở đâu. Tuy chức quan của Vương Bình Thừa không cao, nhưng dẫu sao cũng là mệnh quan triều đình. Tự dưng biến mất như vậy, có rất nhiều suy đoán khác nhau, tất nhiên nó đều liên quan đến vụ trọng án rối loạn kỷ cương khoa trường lần này.

Quan hệ của thuộc hạ dưới trướng Lâm Phương Tri chằng chịt, tìm mọi cách để tìm hiểu mới biết được, tờ giấy của Thẩm Quát đã bị người ta ra tay, mà Vương Bỉnh Thừa là người cuối cùng tiếp xúc với tờ giấy ấy trước khi nó đến tay Ngụy Thanh. Còn có lời đồn, tờ giấy thật đã tìm được rồi, vài ngày nữa sẽ đưa ra làm chứng cứ trước công đường.

Sắp tới ngày phúc thẩm, Lâm Phương Tri ở nhà ăn không ngon ngủ không yên. Đúng lúc nhìn thấy Trương Vãn Quân bưng bát thuốc lên, bất giác ông giận tím mặt mày, hất tay làm vỡ nát cả ngọn đèn.

“Đồ khốn, ta còn tâm trạng mà uống mấy thứ này nữa sao? Nếu lúc trước không phải do chủ ý của ngươi, nói cách này có thể đẩy Thẩm Quát vào chỗ chết, sao ta có thể liều lĩnh làm chuyện phiêu lưu thế này được? Bây giờ thì tốt rồi, không nói đến việc sau khi Đoan thân vương trở về điều tra phúc thẩm, đến thủ hạ của ta ở ngân hàng tư nhân và sòng bạc cũng bị điều tra, tịch thu, ngay cả Vương Bỉnh Thừa cũng bị bắt, tất cả đều là chuyện tốt mà ngươi làm ra cả.”

Mấy ngày qua, cả Đại Lý tự tĩnh lặng như một cái ao tù, tin tức lan ra thì lẻ tẻ mà cũng cần phải qua mấy lớp quan hệ mới biết được. Lâm Phương Tri vơ vét của cải lâu như vậy, nhưng chưa bao giờ lộ một sơ suất nào, không biết họ đã tra được tin gì chưa, suốt ngày cứ như đi trên băng mỏng.

“Phụ, phụ thân đừng hoảng. Tuy việc này náo động khá lớn, nhưng ở chỗ Vương gia vẫn không có tin tức gì mà? Lá gan của Vương Bỉnh Thừa lại nhỏ, nếu khai ra chúng ta, hắn cũng chẳng được lợi lộc gì.”

Vốn dĩ ở Lâm gia, Trương Vãn Quân cũng có ít địa vị, chỉ vì những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, nàng mới trở thành nơi trút giận của Lâm Phương Tri. Trong đại viện, ván quan tài vẫn treo trên đỉnh đầu, giống hệt như thanh đao có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Lúc trước, khi tính kế Thẩm Quát, đây không phải là ý định của riêng mỗi mình nàng, mà cả hai vợ chồng Lâm gia đều đồng ý. Bây giờ thì trút hết tức giận lên người nàng, nàng cũng chỉ có thể phẫn hận ở trong lòng mà thôi.

“Đừng hoảng?” Sau khi nghe xong, Lâm Phương Tri hung dữ trừng mắt nhìn nàng, dí mạnh tay vào trán nàng, “Đây là tội lớn có thể mất đầu, mà ngươi nói thoải mái quá nhỉ. Nếu Lâm gia sụp đổ, ngươi cũng đừng mong mình sẽ sống tốt lành, cả phụ thân ngươi cũng đừng mong thoát khỏi can hệ.”

Tá ma giết lừa, lúc Trương gia rửa tiền thay Lâm gia thì là anh em thân thiết, các chị em dâu chung sống với nhau cũng cực kỳ hòa thuận. Bây giờ thì nói trở mặt là trở mặt ngay sao?

Trương Vãn Quân cũng là một người phụ nữ tuân thủ nữ tắc, những ngày này cũng chỉ như chuột chạy qua đường. Bây giờ nghe thấy Lâm Phương Tri nói như vậy, nàng bị dọa tới mức ngã ngửa xuống đất.

“Phụ thân, việc này phải suy tính lâu dài, không phải từng có người nhìn thấy Trương Mộc Sinh xuất hiện ở Thẩm phủ sao? Lẽ nào Vương Bỉnh Thừa cũng bị nhốt ở đó.”

Nếu không có chứng cứ gì, nếu tất cả mọi người biết chuyện đều câm miệng hết, thì sẽ chẳng có gì có thể uy hiếp bọn họ được nữa.

“Biết rồi thì làm được gì? Đàn bà chỉ quẩn quanh ở xó nhà, mắt nhìn thiển cận, cho dù biết người kia đang ở Thẩm phủ thì chẳng lẽ đi tìm người ám sát à?” Hiện nay Đoan vương gia ở đâu, cấm vệ của hoàng gia lẩn mình ở nơi nào, không ai biết được, chỉ sợ chạy đến Thẩm phủ ám sát lại trúng kế đối phương.

“Bây giờ, chuyện quan trọng nhất là phải tìm được tờ giấy đơn thuốc mà Thẩm Quát viết, không được để tờ giấy ấy có thể xuất hiện trước công đường.” Luật lệ của Khánh Nguyên triều, việc quan lại cấu kết với thương nhân để kinh doanh cũng không đến mức bị phạt sung quân, thứ bọn họ tra ra được cũng chỉ là đường dây buôn bán ở kinh thành này mà thôi, nhưng tội kết bè kết cánh để vu hại đồng liêu thì lại là tội lớn.

Tờ giấy đó đã bị Vương Bỉnh Thừa đổi lại, nhưng hắn ta là kẻ lắm mưu vặt, có khả năng còn giữ lại tội chứng hòng mưu lợi. Lâm Phương Tri gõ gõ tay lên bàn, ngữ khí cũng ôn hòa nhiều hơn, chậm rãi nâng Trương Vãn Quân dậy.

“Chẳng phải con với nữ nhi của Thẩm Quát cũng quen lắm à? Con đến quý phủ nàng ta một chuyến, thăm dò thử xem. Đoan Thân Vương quan tâm nàng ta như vậy, chưa biết chừng tờ giấy kia đang ở trong tay nàng ta cũng nên.”

Quan hệ của Thẩm Hành và nàng tốt đến vậy à? Trương Vãn Quân cúi đầu không nói gì, trong lòng thầm hừ lạnh thêm mấy tiếng. Nhưng ngoài mặt chỉ có thể khúm núm nói: “Phụ thân cũng biết, mặc dù hai chúng con tình như tỉ muội, nhưng sau khi con gả cho Hi Hòa thì tình cảm này cũng đứt đoạn hết rồi. Dù con dâu có khóc lóc cầu xin nàng ta, cũng chưa chắc đã có hiệu quả.”

“Chưa thử làm sao biết có hiệu quả hay không?”Ở Giang Nam có không ít trộm cắp, chỉ cần được bạc ra, không sợ không lấy được tờ giấy kia về. Hắn chỉ muốn xác nhận xem có phải tờ giấy đang ở trong tay Thẩm phủ hay không. Một thủ đoạn không thể sử dụng hai lần, một khi đã ra tay thì không thể trở về tay không được.

Trương Vãn Quân chỉ hận ngày thường mình giả vờ quá tốt, từ lúc kết hôn cứ giả vờ hổ thẹn với Thẩm gia. Bây giờ thì hay rồi, để cho nàng đi thăm dò Thẩm Hành, đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt.

Ở Lâm phủ sương mù dày đặc, trong thiên lao của Đại Lý tự lại vạn dặm trời quang. Lục Nhạn Hồi ngồi trên ghế mà quản ngục ân cần mang tới, nhả ra từng vòng khói thuốc, nhân tiện “lắng nghe” giọng nói nho nhỏ của tiểu nam nhân nào đó.

“Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, hay là phu nhân hút ít đi một chút. Mặc dù vi phu cũng cảm thấy như vậy rất là khí khái, nhưng mà dù sao cũng tổn hại đến thân thể mà.”

“Mấy ngày trước Hành Hành còn nói với ta, muốn có thêm một muội muội. Vi phu cân nhắc, hiếm khi thấy nó hiếu thuận như vậy, chung quy cũng không nên làm trái ý của con.”

“Trước khi sinh con mà còn hút thuốc thì không tốt, có y tịch làm chứng, nếu phu nhân chịu nghe, vi phu sẽ đọc một vài đoạn.”

Cứ lải nhải như vậy, mỗi ngày mỗi lần bà cầm lấy tẩu thuốc là lại nghe được những lời như vậy đấy. Lục Nhạn Hồi gác chân lên ghế, híp mắt lại, nhíu mày: “Muốn có muội muội? Sao ở trong tù mà đầu óc ông vẫn linh hoạt thế chứ?” Nếu có thai thì bà sẽ phải ở lại kinh thành thêm một thời gian nữa, muốn giữ bà ở lại mà còn định lòng vòng lừa gạt thế này à, tưởng bà ngu chắc?

Bị nói trúng tim đen, Thẩm Quát cũng không thèm để ý, cười đùa cợt nhả sấn tới.

“Phu nhân, chúng ta sinh thêm đứa nữa đi, Hành Hành cũng phải xuất giá, đến lúc đó chỉ còn lại một mình ta thì sẽ cô đơn đáng thương biết nhường nào.”

Ông vày vò tay áo, tội nghiệp ngồi bên cạnh bà. Phỏng chừng nếu như Lục Nhạn Hồi nói một chữ “Không” thì ngay lập tức nước mắt sẽ rơi xuống. Cảm xúc vô cùng phong phú.

Lục trang chủ tức cười, vừa tiến lên phía trước, vừa vuốt mái tóc mai đã điểm bạc của ông.

“Mọi người trên phố vẫn nói, qua bốn mươi tuổi còn sinh con thì khác nào trai già sinh heo, mà ta cực kỳ không thích cái biệt danh này.” Có ai muốn sinh heo cơ chứ.

Thẩm Quát vừa nghe đã biết phu nhân mình lại hiểu lầm mất rồi, ông vội vàng giải thích. “Là trai già sinh ngọc, châu ngọc. Ý là phát sáng óng ánh, phu nhân hiểu sai ý kia rồi.”

Châu ngọc sao? Lục Nhạn Hồi bật cười, đôi môi hồng mơn trớn hôn lên gò má của ông, như quấn quýt sương mù. Dù Thẩm Quát đã kết hôn với bà được nhiều năm, nhưng vẫn bị vẻ đẹp kia làm thần hồn điên đảo. Bà cúi đầu, khẽ thì thầm. “Châu ngọc cũng không sinh.”

Ông cũng biết là như vậy. Đưa chân gạt gạt mấy sợi rơm rạ quạnh quẽ trên mặt đất. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm đại nhân có vài phần nén giận. Lão thư sinh hủ lậu không tính là đẹp trai, nhưng cũng là kiểu môi hồng răng trắng. Lục trang chủ tâm tình rất tốt đi ra đến cạnh cửa. “Hành Hành gả đi rồi, không phải vẫn còn ta với ông sao?”

“Phu nhân!” Ông ngẩng đầu lên khiếp sợ, đôi mắt đầy hơi nước, “Ý này chẳng lẽ là?”

Lục Nhạn Hồi trừng mắt nhìn. “Không phải là ý tứ trên mặt chữ à, ông là đồ ngốc.”

Sau này bà sẽ ở lại kinh thành lâu dài. Mặc dù tháng ngày phiêu bạt tự do tự tại, nhưng đáy lòng vẫn cứ luôn nhung nhớ, khiến cho bà thất thần mãi. Nơi nào có Thẩm Quát, nơi đó chính là nhà. Bà cũng nên về nhà rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.