Nô Tì, Cử Án Kỳ Môi

Chương 83: Ngươi xem đó mà làm thôi



Lúc gặp lại Tô Nguyệt Hoa là vào một hôm chạng vạng trời mây đen chằng chịt. Sắc trời âm u mờ mịt như sắp đổ trận mưa. 

Thẩm Hành vừa mới từ Thẩm phủ quay về, ngước mắt lên đã nhìn thấy Thất công chúa tóc dài bay bay trong bộ áo trắng thuần đứng chình ình ngay trước cửa vương phủ, tuy không kinh ngạc, nhưng cũng quỷ dị đôi phần. Đột nhiên nàng lại nhớ tới một câu châm ngôn trên phố: Muốn chết cũng phải chọn ngày hoàng đạo. 

Thấy trời sắp mưa, vì không muốn mời người kia vào trong phòng “tâm tình”, nàng cố ý đi sát bên chân tường. 

Một bộ đồ trắng phau như tuyết, áo choàng cũng trắng, cộng thêm khuôn mặt đờ đẫn trắng bệch, nhìn sao cũng giống một pho tượng xấu xí. 

Thẩm đại tiểu thư siết chặt chiếc áo khoác trên người, nàng thấy mình lớn tuổi còn mập mạp như vậy, thực ra cũng có điểm tốt đấy thôi.  

Mới vừa dịch người muốn chui vào cửa phủ, tay đã bị Tô Nguyệt Hoa níu lại. 

“Thẩm đại tiểu thư không nhìn thấy bổn cung à? Gặp rồi mà cứ im lặng đi vào cửa vậy sao, có quy củ nữa không?” 

Thẩm hành rụt tay lại mỉm cười, vờ như đến bây giờ mình mới nhìn thấy nàng ta, kinh ngạc nói. 

“Hóa ra là Thất muội muội à! Ta còn tưởng là nha hoàn nhà nào bất tỉnh ở đó chứ. Mắt ta kém quá, không nhận ra được, muội định đi đâu à?” 

Ai là muội muội của ngươi?! 

Thất công chúa hai mắt trừng trừng, nàng ta muốn nhắc nhở thân phận với mình à, nhắc xem ai mới là người không hiểu quy củ ở đây sao. 

Thẩm Hành nhanh mồm nhanh miệng nhưng nàng cũng không kém bao nhiêu, nàng ta bật cười đáp lại: 

“Gặp Thẩm tiểu thư thế này làm Nguyệt Hoa nhớ lại, dạo trước còn có người nói không muốn bay lên đầu cành làm Phượng Hoàng kia mà. Nhắc tới cũng lạ, đại hôn của cô và Hoàng huynh, Nguyệt Hoa cũng nên đi tới dự tiệc mừng. Chỉ có điều ấy, lòng ta không dễ chịu cho lắm, Lâm gia sắp bị chém đầu cả nhà, mấy chục mạng người như thế sao mà cười được đây.” 

“Hóa ra là vậy à.” 

Thẩm Hành mỉm cười nhìn nàng. 

“Gần đây ta ăn ngon ngủ ngon, công chúa còn nhỏ tuổi, nếu ngủ không ngon thì nên dùng mấy loại hương an thần ấy nhé.” 

Tô Nguyệt Hoa nghe xong thì thâm trầm cả mặt. 

“Ăn ngon ngủ ngon?” 

Nàng ta tiến lên vài bước áp sát gần nàng. 

“Ngươi không sợ có báo ứng gì sao? Cả nhà Lâm gia đều do ngươi vạch tội, thị tộc con cháu có tổng cộng ba mươi sáu nhân khẩu, nhiều người như thế, ngươi không sợ gặp ác mộng kia à?” 

“Thẩm Hành có gì mà phải sợ?” 

Nàng lạnh lùng đứng lại, bình tĩnh nhìn lại Tô Nguyệt Hoa. 

“Thứ nhất, Lâm gia bị định tội là vì có người đã vu hại Thẩm gia trước, cho nên tội danh của họ cũng bị lộ hết ra. 

Thứ hai, chém đầu cả nhà chứng tỏ nhà họ Lâm đã làm nhiều chuyện bất nghĩa, buôn bán quan chức, tăng thu thuế địa phương, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người dân. 

Thứ ba, Thẩm Hành không phải thánh nhân gì, người suýt nữa hại chết cả nhà Thẩm gia, ta không có gì phải đồng tình thông cảm. Mọi chuyện đều có nhân quả của nó, nếu như vào ngày Lạc quý nhân bị phế, công chúa có thể khiến người ta phải thương tình rơi lệ, thì những gì Thẩm Hành nói hôm nay, ta nghĩ ngươi cũng hiểu đôi phần.” 

“Đừng có suy bụng ta ra bụng người, chuyện gì cũng có nguồn căn của nó. Trời lạnh đấy, công chúa quay về đi thôi.” 

Tô Nguyệt Hoa nhìn Thẩm Hành chăm chú, mấy lần há miệng mà không biết nói gì. 

Nàng là một công chúa, tuy rằng Mẫu phi bị biếm vào lãnh cung, nhưng Hoàng hậu nương nương chưa bao giờ làm khó dễ gì nàng, cơm áo gạo tiền cũng theo bậc quý nhân, cả đời không có gì đau khổ. 

Nàng không quan tâm chuyện triều đình, càng không hiểu những khó khăn của nhân gian. Nàng chỉ biết nam nhân mình yêu sắp bị xử trảm, đau khổ của nàng biết giải tỏa cho ai. 

Hoàng hậu tránh mà không gặp, phụ hoàng không rảnh chú ý, muốn cầu xin cũng không có cách nào. 

Ngay khi Thẩm Hành sắp vào cửa, không biết nàng ta lấy dũng khí từ đâu, đột nhiên đưa tay kéo vạt áo của nàng lần thứ hai. 

“Lâm Hi Hòa thì sao? Không phải ngươi rất yêu hắn à, muốn gả cho hắn mà? Giờ hắn phải vào tù, ngươi cứ trơ mắt nhìn hắn chết như thế? Ngươi đúng là độc ác.” 

Thẩm Hành đưa mắt nhìn Tô Nguyệt Hoa cứ dây dưa không dứt. 

“Ta sẽ không trơ mắt nhìn hắn chết, bởi vì ta không muốn đến xem. Năm xưa khờ dại thôi mà, nhìn nhầm người kia tưởng phu quân của mình, giữa chúng ta đã chẳng ai nợ ai từ rất lâu rồi.” 

Nàng không muốn nói, dưới tay Lâm Hi Hoà cũng không hề sạch sẽ, không biết bao bách tính đã uổng mạng vì hắn, người thiếu niên cười vui với nàng đã tan vỡ từ lâu rồi. 

Năm tháng đúng là điều chân thật nhất, nó có thể biến một người thành dịu dàng hiền lành, cũng có thể khiến người ta phải hoàn toàn thay đổi. Rất rõ ràng, Lâm gia lựa chọn vế thứ hai. 

Nàng dứt khoát như vậy khiến Tô Nguyệt Hoa cũng không biết làm sao, cứ thế òa khóc thành tiếng. 

Làm như nàng giết chết cả nhà nàng ta không bằng, còn kinh động đến cả vương phủ. 

Quý công chúa ung dung hoa quý của ngày xưa ngã bên chân Thẩm Hành, kéo kéo đôi hài rồi kêu gào khóc: “Ta mặc kệ, ta không muốn hắn chết. Người giúp ta cứu hắn đi, ngươi đi đi!!” 

Thẩm Hành thở dài một hơi, đẩy ra ngón tay của nàng ra rồi ý vị nói: 

“Đôi hài này là hài thêu đó, cô nhẹ nhẹ chút.” 

Tô Nguyệt Hoa đã khóc đến mờ mắt. 

Đám người vây xem lại càng lúc càng nhiều, khiến cho Thẩm vương phi cũng hiếm khi khó chịu. Chần chừ một lúc, nàng nhìn thấy đỉnh kiệu màu tím sẫm của Tô thiên tuế đang từ từ khiêng về hướng này. 

Trong màn kiệu lung lay, gò má tuấn tú nghiêng về phía bên này rồi nhíu mày một cái. Chờ đến khi nhìn thấy rõ tình cảnh trước cửa, hắn lại thoải mái đứng bên ngoài nhìn qua. 

Nếu không phải trong mắt Thẩm đại tiểu thư có ý: Nếu chàng dám không tới, buổi tối cứ ngủ ở thư phòng luôn đi. Ánh mắt quá mức rõ ràng, chứ không chắc hắn đã nói Quế Viên công công đi mua bao hạt dưa mang tới. 

Bất đắc dĩ bò xuống khỏi kiệu, Tô tiểu thiên tuế tỏ vẻ rất vô tội. 

Tô Nguyệt Hoa khóc đến mắt nhạt nhòa, nhưng nhìn thấy bộ mãng bào triều phục màu xanh đen không thể không quen thuộc hơn, nàng khàn giọng gọi: “Hoàng huynh.” 

Hắn nghe thì đáp lại, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi thật lòng hỏi thăm: 

“Lạc quý nhân đi rồi à? Sao không thấy trong cung tới báo tang.” 

Vốn Thẩm Hành đang định quay về tìm Đạo Đạo, nghe vậy suýt chút nữa cắn luôn đầu lưỡi. 

Câu này mà cũng hỏi được sao. 

Tô Nguyệt Hoa trong bộ trang phục không khác gì “tang phục”, đúng là không khác gì đến “báo tang” đấy nhỉ? 

Đáng thương cho Thất công chúa khóc đến sắp tắt thở mà không nhận được một câu an ủi nào, run cầm cập nửa ngày mới nghẹn được một câu. 

“Không phải, Lạc quý nhân rất khỏe, là muội, muội… Hoàng huynh, muội tới chúc mừng đại hôn của huynh. Còn có việc này nữa, Hi Hòa sắp bị xử trảm rồi, phụ hoàng không muốn gặp muội, huynh có thể đi khuyên người được không, tha cho Lâm Hi Hòa một mạng? Muội biết phụ hoàng vừa ý huynh nhất, sớm muộn gì huynh cũng được kế vị ngai vàng, nhất định phụ hoàng sẽ đồng ý thôi.” 

Thái tử còn chưa lập, đề cập tới ngôi vị hoàng đế chẳng khác nào bất kính. Cũng may đám huynh đệ của Tô tiểu vương gia không ở đây, nếu không lại chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì. 

Hắn chớp mắt hai lần. 

“Không khéo rồi, phụ hoàng mới phê chuẩn cho ta ở nhà nghỉ ngơi, sắp tới cũng không phải vào triều.” 

“Không vào triều? Tại sao chứ?” 

Tô tiểu thiên tuế “khặc khặc” ho khan hai tiếng, hoành tráng đáp: “Gần nhất trở trời, ta linh tính mình sắp ốm đây rồi.” 

Ốm mà còn phải linh tính nữa sao? 

Ai mà hiểu được, có một ca ca không thương yêu sẽ bi thương cỡ nào? 

Thấy công chúa nào đó đang rơi vào trạng thái ngu si, Tô Nguyệt Cẩm vội vàng kéo Thẩm Hành vào phủ. 

Giây phút cửa lớn đang từ từ khép lại, Tô Nguyệt Hoa vẫn đứng sững trong gió, cả người lắc lư. 

Quế Viên công công nói: “Vương gia ngài cứ để Thất công chúa ở ngoài kia thế à?” Chỉ sợ lát nữa trời sẽ mưa. 

Hắn quen tay dụi tai vào lòng bàn tay của Thẩm Hành sưởi ấm, vô tội nói: 

“Trong cung cũng có nơi để sưởi ấm thôi mà, nàng ta muốn lạnh thì cứ kệ đi.” 

Sống thoải mái quá nên muốn để mưa xối vài phát cũng chẳng thiệt hại gì. 

Nhưng mà khiến người ta bất ngờ là, đầu óc của Tô Nguyệt Hoa bị nước xối thật rồi, sau đó còn có chuyện xảy ra. 

Bởi vì sau khi bị bệnh, thái y chẩn ra nàng ta có hỉ mạch. 

Hài tử là của Lâm Hi Hòa, chuyện gièm pha như vậy nhưng nàng ta vẫn kiên trì vác bụng chạy đến Phượng Loan điện cầu xin Hoàng hậu nương nương, vì hoàng tự mà tha cho Hi Hòa một mạng. 

Từ trước đến giờ Hoàng hậu vẫn thích xem náo nhiệt, nhưng lại không muốn quản mấy loại chuyện thế này, bà xoay mặt gọi Lạc quý nhân trong lãnh cung ra ôm người này đi. 

Nguyên văn của bà là: “Phan Chi Hoa, cô là bà ngoại rồi đó, chúc mừng. Nhưng mà con rể sắp chết rồi, nén bi thương nhé. Khuê nữ của cô không chịu dưỡng thai, còn muốn dùng hoàng tự để uy hiếp, việc này cô xem đó mà làm đi.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.