"Trông cậu dẻ da non nớt, mịn màng thế này, chậc chậc, vừa nhìn liền biết chưa từng phải chịu khổ bao giờ, nếu giờ cậu ngoan ngoãn nhận tội, sau này theo bọn tôi thì có thể một bước lên trời nha." Vương tổng lại thò tay, muốn chạm vào mặt Đường Dật.
Bốp!
Đường Dật đánh rớt cái tay béo mập của Vương tổng, không thèm để ý sắc mặt xanh mét của gã, đi đến trước bàn, nhìn ba người ngồi đó, mở miệng hỏi, "Hôm nay các ông không định để cho tôi đi, phải không?"
Giọng y bình tĩnh, sắc mặt cũng không chút suy xuyển.
Tần tổng không nhanh không chậm lấy từ trong người ra một điếu thuốc, châm lên, đưa lên miệng hút một hơi, nhả ra, khói trắng quanh quẩn trong không khí. Gã chậm rãi mở miệng, nói, "Đường Dật, hôm nay cậu đã đến đây thì nên biết hậu quả là gì, chẳng lẽ cậu cho rằng bốn người chúng tôi tới đây đơn thuần chỉ để gặp mặt cậu thôi sao?"
"Tôi biết rồi.... Hahah.... Được.... Được lắm!"
Đường Dật cầm chai rượu vang trên bàn lên, nở một nụ cười quỷ dị.
Diệp An mười chín tuổi và Đường Dật hai mươi ba tuổi không ngờ lại giống nhau đến vậy, cùng bị người bức bách, cùng rơi vào đường cùng, cùng....
Đêm đó trời tối đen như vô tận, ngay đến ngọn đèn cũng tỏa ra thứ ánh sáng trắng bệch yếu ớt, y bị một đám đàn ông đặt dưới thân, điều duy nhất có thể làm chỉ là đuổi thiếu niên cái gì cũng không biết cái gì cũng không hiểu kia đi.
Sau đó lẳng lặng thừa nhận.
Thừa nhận đau đớn trên thân thể, thừa nhận tra tấn trên tinh thần, nhưng chí ít, những đau khổ giày vò này sẽ không lặp lại trên người thiếu niên, hai người họ chí ít cũng có một được bảo toàn, như vậy đã là tốt lắm rồi.
Y từng nghĩ rằng vào cái đêm dài đằng đẵng ấy, mình sẽ cô độc mà chết đi.
Nhưng cuối cùng y vẫn còn sống.
Chỉ là thiếu niên đi rồi, chưa từng quay trở lại.
Diệp An mười chín tuổi nguyện ý vì Diệp Minh Xuyên mà thừa nhận mọi thống khổ, nhưng còn Đường Dật hai mươi ba tuổi thì sao? Y lại một lần nữa rơi vào hoàn cảnh tương tự, nhưng lúc này, y không cần phải bảo vệ ai nữa.
Uy hiếp duy nhất của y không còn, y cũng đã tự luyện ra cho mình một thân mình đồng giáp sắt, vậy thì còn gì mà phải sợ nữa chứ?
Đường Dật nhẹ nhàng lắc lắc rượu trong chai, sau đó hung hăng nện mạnh cái chai vào cạnh bàn, "choang" một tiếng, rượu đỏ văng tung tóe khắp nơi, nhỏ giọt trên khăn trải bàn trắng muốt, tựa như mai đỏ nở rộ trên nền tuyết trong ngày đông khắc nghiệt, xinh đẹp dị thường.
Mấy vị lão tổng ở đây đều đồng loạt cả kinh.
Có người lớn tiếng kêu lên, "Đường Dật, mày đang làm gì đó?"
Đường Dật giơ tay chạm vào mảnh chai vỡ, máu lập tức tí tách chảy xuống, khóe môi y cong lên, dẫn theo vài phần khoái ý điên cuồng.
"Làm cái gì à? Tôi không sợ chết, dù gì cũng chỉ là một cái mạng nhỏ nhoi thôi, nếu mấy vị lão tổng đây nguyện ý đem mạng mình ra chơi với tôi thì tôi đương nhiên cũng nguyện ý phụng bồi đến cùng!"
Vương tổng đứng sau lưng y bước lên, túm chặt lấy tay trái Đường Dật. Đường Dật quay đầu, cầm mảnh chai đâm mạnh xuống tay Vương tổng.
Không có lấy nửa điểm do dự.
Vương tổng vội vàng buông tay ra, nhảy lui về phía sau một bước.
Mảnh thủy tinh cuối cùng cắm vào cổ tay Đường Dật, y thẳng tay rút miếng thủy tinh, máu đỏ tươi lập tức trào ra, uốn lượn trên làn da trắng nõn, yêu diễm lại thu hút ánh mắt người khác.
Mà y dường như không hề phát hiện, khóe miệng vẫn giữ nguyên nụ cười.
"Đồ điên...." Có người bật lên tiếng thì thào.
"Thế nào các vị lão tổng? Còn muốn chơi nữa không?"
Mảnh chai nâu sậm trong tay Đường Dật phản chiếu ánh đèn lấp loáng, máu tươi uốn lượn trên đó tựa như một bức đồ đằng cổ xưa, thần bí.
Mấy vị lão tổng đây đều là người tiếc mệnh, đương nhiên không muốn dính dáng đến mạng người, huống chi nếu còn tiếp tục nữa không biết kết cục của mình sẽ thế nào.
"Thôi thôi được rồi, cậu đi đi." Vương tổng đối diện bước lên, giơ tay chỉ vào Đường Dật, "Đường Dật, tôi nói cho cậu biết, cậu bước ra khỏi cánh cửa này thì từ nay về sau con mẹ nó đừng nghĩ lăn lộn trong cái giới giải trí này nữa."
Gã cầm điện thoại lên, nhấn một dãy số, tức đến khó thở nói, "Mở cửa!"
Rắc một tiếng, cửa được người bên ngoài mở ra.
"Tạm biệt các vị." Đường Dật xoay người, lại đụng phải Lưu tổng đứng chắn trước mặt, y lắc lắc mảnh chai trong tay, "Lưu tổng còn muốn nghe tiếng chai vỡ nữa hả?"
"Đường Dật, cậu cứ đợi đấy." Lưu tổng ngoan độc nói, trừng Đường Dật một cái, sau đó tránh sang bên cạnh nửa bước.
Đường Dật cười khẽ, "Được, tôi sẽ đợi."
Y lướt qua người Lưu tổng, lúc đi đến cửa lại bất chợt quay đầu, ném mảnh chai trong tay đi, phát ra một tiếng "choang" giòn giã.
- ------
Giữa trưa ánh mặt trời chói chang gay gắt.
Đường Dật bước ra khỏi Hội quán Bách Thế, trên đường ngựa xe như nước, y đứng ở đầu đường ngơ ngẩn hồi lâu mới lấy di động ra, gọi cho Chu Dao.
Một lúc sau Chu Dao mới bắt máy.
"Alo, chị Chu."
"Sao thế Đường Dật? Chị đang trên đường, sắp đến đó rồi."
"Không cần đâu chị Chu, đã xong việc rồi."
Chu Dao cao giọng hỏi, "Xong việc rồi? Sao lại thế?"
Đường Dật giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, vừa vặn trông thấy hai cậu nhóc bên kia đường cầm bóng bay màu đỏ chơi đuổi bắt với nhau, bỗng một chiếc xe tải vụt qua, kéo theo cơn gió thổi bay quả bóng lên trời.
Đường Dật nheo mắt nhìn theo quả bóng màu đỏ càng bay càng cao, chậm rãi nói, "Khi nào về em sẽ kể với chị."
"Bây giờ em đang ở đâu? Chị qua đón em."
Đường Dật đáp, "Không cần đâu chị Chu, em muốn ở một mình một lát."
"Thôi được, vậy em cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho chị."
"Em biết rồi, cảm ơn chị Chu."
- -----
Bởi vì đạo cụ dùng để quay phim bị hỏng, phải mang đi sửa, nên hôm nay kết thúc sớm hơn thường lệ một chút.
Diệp An đứng bên lề đường, vốn dĩ Chu Sâm Vũ đã hẹn bảy giờ tối sẽ đến đón cô, nhưng ai cũng không ngờ tối nay lại kết thúc sớm như vậy.
Cô vừa gọi cho Chu Sâm Vũ xong, lại nghe đối phương nói giờ còn đang ở ngoại thành xử lý công chuyện, không thể tới ngay được. Diệp An nhìn xung quanh, bỗng thấy một chiếc Spyker đen đi đến, dừng trước mặt mình.
Cửa sổ xe hạ xuống, Diệp Minh Xuyên từ bên trong nhô đầu ra, hỏi Diệp An, "Sao thế? Không có ai tới đón à?"
Diệp An gật đầu, đáp, "Vâng, anh Chu nói là đang bận chút việc không thể tới ngay được, giờ lại còn đúng giờ cao điểm tan tầm nữa chứ, không biết có gọi được xe không."
Dứt lời, Diệp An hơi bĩu môi, cau mày nhìn ra đường.
"Lên xe đi, tôi đưa cô về."
Diệp An như có điều do dự, nghĩ một lát mới nói, "Vậy làm phiền Diệp ảnh đế."
Cô lên xe, ngồi vào vị trí phó lái, dọc đường đi hai người đều không nói chuyện, Diệp Minh Xuyên đưa Diệp An về tới trước cửa tiểu khu cô ở.
Diệp An quay đầu, hỏi Diệp Minh Xuyên, "Diệp ảnh đế có muốn lên ngồi chút không?"
Diệp Minh Xuyên cười cười cự tuyệt, "Thôi, tôi còn có việc, không lên đâu."