Đường Dật đương nhiên sẽ không cự tuyệt, huống hồ cường độ quay phim thế nào vốn cũng không liên quan nhiều lắm tới diễn viên, Phùng đạo người ta hỏi y một tiếng cũng không phải thật sự muốn nghe ý kiến của y.
Thế nên Đường Dật gật đầu, cười nói, "Đương nhiên có thể."
"Vậy được." Phùng đạo vươn tay vỗ vỗ vai Đường Dật, chỉ mấy cái ghế được xếp một bên, nói, "Cậu qua kia ngồi một lát, xem kịch bản đi, đợi mọi người đến đủ, làm quen với nhau rồi, tôi sắp xếp thêm chút chuyện là có thể bắt đầu quay phim. Con người tôi không quá chú trọng tiểu tiết, huống hồ quay cũng không phải là chế tác lớn gì, nên cũng không định tổ chức mấy cái nghi thức khởi động máy, tiệc khởi động máy gì gì đó."
"Tôi hiểu." Đường Dật vẫn như trước gật đầu.
"Thế cậu qua đó ngồi một lát đi."
Đường Dật lại không có động tác gì, chỉ hỏi, "Phùng đạo có cần giúp gì không?"
Phùng Chính Luân khom lưng, dịch vị trí tấm biển hình tam giác màu vàng trên bệ đá bên cạnh, miệng đáp, "Không cần, việc này mấy cậu đều không làm được đâu, cứ để đó tôi làm là được rồi."
Đường Dật đi đến chỗ một cái ghế, ngồi xuống, lấy kịch bản ra, học thuộc thêm một lần lời thoại, mấy màn đầu tiên kỳ thực không có bao nhiêu cảnh của Đường Dật, thế nên Đường Dật chỉ xem một lát đã khép kịch bản lại, nhìn Phùng đạo ở cách đó không xa đang chỉ huy nhân viên công tác sắp xếp vị trí từng máy quay phim.
So với danh tiếng của mình lúc này, tuổi tác Phùng Chính Luân kỳ thực không lớn, năm nay bất quá cũng chỉ mới ba mươi, nhưng theo đánh giá của netizen, phim truyền hình anh đạo diễn đã có thể xếp được hết hai vòng trái đất rồi.
Rất nhiều diễn đàn bình luận về phim truyền hình Phùng Chính Luân làm đạo diễn chỉ dùng đúng bốn chữ: "vừa thối vừa dài", nhưng kỳ thực những người này phần lớn đều chưa từng xem qua bất cứ bộ phim nào Phùng Chính Luân đạo diễn. Nếu nghiêm túc xem tác phẩm của Phùng Chính Luân, sẽ phát hiện Phùng Chính Luân nắm rất chắc nhịp điệu tiết tấu phim, trong giới đạo diễn tuyệt đối có thể xếp hàng thứ nhất thứ hai.
Phùng đạo ba mươi tuổi vẫn mang bộ dạng phấn chấn, tràn đầy nhiệt huyết, mà mình, dù có được một cơ thể mới, lại vẫn có thể cảm nhận tâm hồn đang ngày càng già cỗi bên trong. Đường Dật cúi đầu, tiếp tục lật kịch bản trong tay, nhưng đã không còn có thể xem vào một chữ nào nữa.
Một lát sau, từ đỉnh đầu y truyền tới một giọng nữ thanh thúy, "Anh Đường, chào anh."
Đường Dật buông kịch bản trong tay xuống, ngẩng đầu, thấy trước mặt là một cô gái trên dưới hai mươi tuổi, trên người mặc áo phông trắng, chân váy ôm màu lam nhạt, tóc cột cao trên đỉnh đầu, mặt mang theo nụ cười thân thiện.
Đường Dật đứng dậy, cười nói, "Chào cô, cô chắc là Tiền Hân Hân phải không."
Cô gái kia có vẻ thực kinh hãi, hỏi, "Anh Đường, anh biết em ạ?"
"Tôi từng xem tiết mục tuyển tú cô tham gia, trong đó cô hát bài "Vầng trăng lưỡi liềm" rất hay." Kỳ thực Đường Dật nào đã xem qua tiết mục tuyển tú gì, chỉ là đêm qua Chu Dao gửi một văn kiện tới có nhắc đến thôi. Vì để cậu có thể thoải mái một chút trong đoàn làm phim, không chọc thêm chuyện phiền phức nào, Chu Dao cố tình chỉnh sửa thông tin về mấy diễn viên chính trong đoàn, gửi qua cho cậu.
"Anh Đường, em rất thích vai diễn Mô Dung Tiêu trong "Xạ thiên lang" của anh đấy."
Đường Dật còn nhớ bộ phim "Xạ thiên lang" này y quay ba năm trước, trong đó Đường Dật đóng một nhân vật phản diện rất có cá tính, tên là Mộ Dung Tiêu.
Giờ nghe có người nhắc đến nhân vật này, Đường Dật không khỏi hơi hơi kinh ngạc, cười nói, "Tôi còn tưởng mọi người chắc hẳn phải ghét nhân vật này lắm chứ."
"Làm gì có, anh Đường không biết chứ lúc ấy Mộ Dung Tiêu đã hấp dẫn không biết bao nhiêu cô gái đấy! Lúc ấy em đang học đại học, trong lớp, mười bạn nữ thì có tới chín người...."
Nhìn Tiền Hân Hân trước mặt nói đến mi mắt cong cong, Đường Dật chỉ cười cười, không nói gì. Y sống lâu như vậy, rất nhiều chuyện đều có thể nhìn được rõ ràng rành mạch, người trong cái giới giải trí này nói không có bao nhiêu lời là thật.
"Ngồi xuống rồi nói."
Đường Dật cùng Tiền Hân Hân sóng vai ngồi xuống. Đường Dật nói rất ít, chủ yếu là im lặng nghe Tiền Hân Hân nói đù thứ chuyện trên trời dưới biển, thi thoảng y cũng sẽ gật đầu, phụ họa một hai câu, không khí tương đối hài hòa.
"Hân Hân, em đến sớm vậy?"
Nghe thấy có người gọi mình, Tiền Hân Hân ngẩng đầu, thấy một người đàn ông trẻ đi đến, cô nàng lập tức đứng dậy, kinh hỉ hô, "Anh Lương!"
Đường Dật cũng đứng dậy, nhưng y không quen biết người trước mặt, nên chỉ đứng một bên, để không gian lại cho vị được gọi là "anh Lương" này cùng Tiền Hân Hân.
Hai người kia nói chuyện vui vẻ đến dường như hoàn toàn quên mất Đường Dật, chẳng biết là cố ý hay vô tình, Đường Dật ngược lại không quá để ý, y nhìn Phùng đạo đứng giữa sân, dường như đã hoàn tất sắp xếp đạo cụ, đang nói chuyện với mấy người quay phim.
"Ah! Anh Đường cũng ở đây à!" Lương Tử Phàm bên cạnh đột nhiên kêu lên, nghe như thể giờ mới chú ý thấy Đường Dật vậy. Gã nhướn mày, giọng điệu dẫn theo ba phần châm biếm, nói, "Tôi còn tưởng anh Đường khinh thường loại phim chế tác nhỏ như thế này chứ, sao cũng ở đây vậy, chẳng lẽ "Từ kính" của Diệp ảnh đế không cần anh nữa hả!
Cũng phải, Diệp ảnh đế người ta có ý với Diệp An rõ ràng như thế rồi, mà có mấy người vẫn còn không biết xấu hổ bám vào! Úi chà! Xấu hổ chết mất!"
Đường Dật thu lại ý cười trên mặt, trong văn kiện Chu Dao gửi cho Đường Dật cũng có nhắc đến Lương Tử Phàm, gã đóng nam chính Mạnh Vũ Ngạn trong "Gió nam thổi về phương nào", quan trọng hơn, gã chính là người mới gần đây đang được Đình Vũ dùng toàn lực đầu tư.
Có thể bộc lộ tài năng giữa một rừng người mới, được Đình Vũ dùng toàn lực đầu tư, Lương Tư Phàm đương nhiên cũng có thủ đoạn của riêng mình, về phần những thủ đoạn này là gì, Đường Dật không có tâm tình phỏng đoán. Bất quá từ thái độ của Lương Tử Phàm, cũng có thể nhìn ra được thái độ của ban lãnh đạo Đình Vũ với mình thế nào.
Bất quá này cũng không có bao nhiêu quan hệ, y nhớ rõ hợp đồng của mình với Đình Vũ chỉ còn lại có ba tháng, tuy y không có tiền bồi thường vi phạm hợp đồng, nhưng chỉ cần chịu đựng qua ba tháng nữa thôi, tất cả sẽ kết thúc.
Lương Tử Phàm thấy Đường Dật không phản ứng thì lại càng tức giận, quay sang Tiền Hân Hân bắt đầu kể cô nàng nghe những chuyện xấu mấy năm gần đây của Đường Dật.
Tiền Hân Hân đưa mắt ra hiệu mấy lần, nhưng Lương Tử Phàm lại vẫn xem như không phát hiện. Tiền Hân Hân nghiêng đầu nhìn Đường Dật, trên mặt đều là xấu hổ.
Thực ra trong lòng Đường Dật đều hiểu những người này ít nhiều gì cũng đều khinh thường mình, y ở dưới tay Chu Dao mấy năm trước vất vả lắm mới làm ra được chút thành tích, kết quả lại vì một Diệp Minh Xuyên mà hủy hoại tất cả chỉ trong chớp mắt.
Loại người như Đường Dật, quả thực không thích hợp ở trong giới giải trí.
Lương Tử Phàm há miệng, còn muốn nói thêm vài câu, bỗng nhiên lại nghe thấy Phùng Chính Luân phía sau họ nói, "Người đều đã đến đủ cả rồi phải không?"
Tiền Hân Hân giành trước trả lời, "Phùng đạo, vữa nãy anh Lý có gọi cho em, nói là đang tắc đường, phải một lát nữa mới đến được."
"Thế thì không đợi cậu ta nữa, tôi tuyên bố vài câu trước." Phùng đạo nhìn lướt qua một lượt mấy người trước mặt, dừng lại mấy giây trên người Lương Tử Phàm, sau đó thu hồi tầm mắt, nói, "Tôi không quan tâm quan hệ của mấy người thế nào, cũng không yêu cầu kỹ thuật diễn của mấy người cao bao nhiêu, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, không được gây chuyện trong đoàn làm phim, càng không được tung tin thất thiệt trên truyền thông."
"Được rồi, mau đi trang điểm đổi phục trang đi, chuẩn bị quay cảnh đầu tiên."
- ---
Diệp Minh Xuyên đã không đến đoàn làm phim một ngày trời, Tiết đạo gọi điện hỏi hắn bị làm sao, hắn vờ ho khan vài tiếng, khàn giọng nói với Tiết Phong mình sốt rất cao, quả thực không thể động đậy.
Cuối cùng vẫn là Tiết Phong an ủi hắn vài câu, dặn hắn đừng để bản thân quá mệt mỏi, chuyện ở đoàn làm phim đã có ông lo.
Sau khi cúp máy, Diệp Minh Xuyên gọi cho trợ lý, nói, "Diệp An lúc còn sống ở đâu? Tôi.... muốn đến xem."