Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 24



Màn cuối cùng kỳ thực không có bao nhiêu phân cảnh, chỉ là yêu cầu đối với ánh mắt của nam nữ chính hơi cao một chút thôi, mà Phùng Chính Luân lại thực chán ghét diễn xuất của Tiền Hân Hân và Lương Tử Phàm, thế nên một màn này diễn tới diễn lui mấy lần mới qua.

Sau khi quay xong, Phùng Chính Luân ngồi cạnh máy quay phim, nói với tập thể diễn viên, "Như vậy bộ phim này chính thức đóng máy!"

Thấy trên mặt những người này đều lộ ra thần sắc vui mừng, Phùng đạo lại nói tiếp, "Tuy tôi không tổ chức tiệc khởi động máy nhưng tiệc đóng máy thì nhất định không thể thiếu, tối nay mọi người muốn ăn gì, tôi mời."

"Cảm ơn anh Phùng!" Tiền Hân Hân cười đến mi mắt cong cong, nói với Phùng Chính Luân, "Tối nay bọn em phải lột sạch anh mới được!"

Phùng Chính Luân chỉ cười cười, không tiếp lời.

Buổi tối Phùng Chính Luân đặt mấy phòng ở Thiên ngoại đào nguyên, phòng đều không lớn, chỉ ngồi được khoảng 6, 7 người, bởi vì đủ loại nguyên nhân, cuối cùng Phùng Chính Luân đến ngồi cùng dàn diễn viên trẻ trong đoàn.

Tiền Hân Hân và Lương Tử Phàm ngồi hai bên người anh, Lý Kiệt ngồi phía đối diện, Đường Dật cùng một vị nữ diễn viên khác thì bị đẩy đến ngồi hai góc Phùng Chính Luân ít có cơ hội để mắt tới nhất.

Đợi đồ ăn được đưa lên hết, Phùng Chính Luân đứng dậy, tự rót cho mình một ly rượu, nói với những diễn viên ngồi cùng bàn, "Những ngày này mọi người vất vả, tôi đều xem trong mắt, không nói cái khác, tôi trước kính các vị ở đây một ly, chúc cho sau này con đường của mọi người càng thêm thông thuận."

Vì thế mọi người đều lần lượt đứng lên, vươn ly rượu trong tay tới chạm cốc với Phùng Chính Luân, từng tiếng keng thanh thúy qua đi, người khác đều ngửa đầu một hơi cạn sạch ly rượu, riêng Đường Dật lại chỉ nhấp một ngụm nhỏ, sau đó đặt ly xuống bàn.

Lương Tử Phàm ngồi bên cạnh thấy được, lập tức kêu lên, "Anh Đường, sao anh không uống hết rượu? Chẳng lẽ có ý kiến gì với Phùng đạo à?"

Mọi người nghe Lương Tử Phàm nói xong đều đồng loạt buông ly trong tay, nhìn về phía Đường Dật. Biểu tình trên mặt Đường Dật thế nhưng lại không có lấy nửa phần xấu hổ, căn bản không thèm phản ứng Lương Tử Phàm, chỉ cười nhẹ, nói với Phùng Chính Luân, "Phùng đạo, tôi không biết uống rượu, anh không để ý chứ?"

Phùng Chính Luân khoát tay, nói, "Không thể uống thì đừng uống, không cần phải miễn cưỡng chính mình." Anh quay sang gọi nhân viên phục vụ, "Phục vụ, cho tôi một ly nước lọc."

Ly nước này rõ ràng là gọi cho Đường Dật, Đường Dật cười với Phùng Chính Luân, nói, "Cảm ơn Phùng đạo."

Chuyện này được vài câu đối thoại của Đường Dật và Phùng Chính Luân nhẹ nhàng giải quyết, đến cuối cùng tựa hồ chỉ mình Lương Tử Phàm là chuyện bé xé ra to.

Sắc mặt Lương Tử Phàm quả thực không dễ nhìn, gã nhìn chằm chằm ly rượu gần như không hề bị động qua kế bên Đường Dật, hai mắt dường như bốc hỏa.

Tuổi gã vẫn còn quá trẻ, không biết cách che giấu ác ý, cho rằng sau lưng có Đình Vũ, liền xem như có chút vị thế trong cái giới này, lại không biết rằng có đôi khi nhân tâm so với thế lực chống lưng càng thêm trọng yếu.

Mà Tiền Hân Hân thì lại rõ ràng hơn gã rất nhiều, cô nàng đứng dậy, hướng Phùng Chính Luân lộ ra một nụ cười cảm kích, giơ ly rượu lên, nói, "Anh Phùng, cảm ơn anh trong khoảng thời gian này đã chiếu cố em, em mời anh một ly."

Phùng Chính Luân cũng giơ ly rượu lên, nói với Tiền Hân Hân, "Hân Hân trong khoảng thời gian này tiến bộ rất nhiều, tôi tin sau này cô nhất định sẽ càng tốt hơn nữa."

"Vậy phải cảm ơn lời chúc của anh rồi!"

Hai người chạm nhẹ ly rượu vào nhau, không khí trên bàn ăn một lần nữa thân thiện trở lại.

Đường Dật từ đầu đến cuối hầu như đều không nói gì, chỉ ngồi yên tại chỗ, không uống rượu cũng không góp miệng vào câu chuyện, chỉ thi thoảng gắp một đũa đồ ăn, có vẻ rất không hợp với bầu không khí xung quanh.

Sau sự kiện lúc ban đầu, cũng không còn ai mời rượu Đường Dật nữa, Đường Dật khó được hưởng thụ một chút cảm giác an nhàn.

Mấy tuần rượu qua đi, gương mặt hai nữ diễn viên đều có chút ửng đỏ, Lương Tử Phàm nói chuyện cũng bắt đầu líu lưỡi. Ngược lại Phùng đạo quả thực là chân nhân bất lộ tướng, trong đám người này, anh uống nhiều nhất, thế nhưng đến tận cuối cùng trông vẫn rất bình thường, dáng ngồi vẫn thập phần đoan chính, gắp cho mình hai đũa đồ ăn, nói một chút chuyện kỹ xảo dùng lúc quay phim với mọi người.

Đến cuối cùng, một đoàn người đều nằm sấp trên bàn, hoặc ôm bình rượu ngồi bất động trên ghế.

Thấy những người này đều đã say hết cả rồi, Phùng Chính Luân mới đứng dậy, đi đến vỗ vai Đường Dật, cúi đầu nói với y, "Cậu làm tốt lắm, nếu có thể tiếp tục kiên trì, tương lai có thể tiến rất xa trong cái giới này."

Đường Dật chỉ có thể gượng cười, đáp, "Phùng đạo cứ đùa."

"Tôi không đùa, Đường Dật." Phùng Chính Luân thu tay lại, nói tiếp, "Cậu rất có thiên phú, tôi hy vọng cậu đừng để lãng phí tài năng của mình."

"Tôi thì có thiên phú gì cơ chứ?"

"Cậu đang giả ngu đấy à, Đường Dật." Phùng Chính Luân đặt mông ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu nhìn Đường Dật hỏi, "Sao cậu cứ giả ngu thế hả?"

Đường Dật thấy Phùng Chính Luân ngồi bệt ra đất liền biết Phùng đạo say rồi, cũng chẳng biết là say từ bao giờ nữa, thế mà vẫn biểu hiện được y chang người bình thường mới hay.

"Phùng đạo, anh say rồi."

"Tôi không say, tôi còn rất tỉnh!"

"Được được được, anh không say, đứng lên trước đã." Đường Dật ngồi xổm xuống cạnh Phùng Chính Luân, nghĩ muốn nâng vị Phùng đạo "không say" này dậy.

"Tôi tự dậy được." Phùng Chính Luân không nhờ Đường Dật đỡ, tự mình đứng dậy, động tác quả thực không giống một tên say rượu chút nào. Anh lại ngồi trở về chỗ mình, gắp hai đũa đồ ăn, vừa ăn vừa nói về kỹ xảo quay phim.

Đối mặt một phòng ma men, Đường Dật chẳng còn thiết cảm thán gì nữa, y đứng dậy, muốn đi ra ngoài.

"Đường Dật, cậu muốn đi đâu?" Bàn tay cầm đũa của Phùng Chính Luân dừng giữa không trung, hỏi Đường Dật.

"Tôi đi vệ sinh."

- ---

Bình rượu ôm trong lòng đột nhiên trượt xuống đất, Lương Tử Phàm giật mình, mở mắt ra. Gã nhìn nhìn bốn phía xung quanh, không thấy Đường Dật đâu, vì thế quay sang hỏi Phùng Chính Luân, "Phùng đạo, Đường... Đường.... Đường Dật đâu rồi?"

Phùng Chính Luân đáp, "Đi vệ sinh rồi."

Lương Tử Phàm lảo đảo đứng dậy, gọi Lý Kiệt, "Đi thôi!"

Lý Kiệt mơ mơ màng màng mở mắt, than thở, "Cậu muốn làm gì?"

Lương Tử Phàm bật cười hắc hắc, lắc lắc bình rượu trong tay, "Đi mời rượu cái tên bóng kia nha."

"Được đấy, được đấy, đi mời rượu đi!"

Bên trong nhà vệ sinh, Đường Dật đang rửa tay thì đột nhiên trông thấy hai người đỡ nhau bước vào, chưa cần vào hết, chỉ cần nhìn quần áo trên người họ, Đường Dật cũng nhìn ra được hai người này là ai.

Lương Tử Phàm đi đến, giơ ly rượu ra trước mặt Đường Dật, say khướt nói, "Tên gay thúi, nể mặt tui, đến, làm một ly nào."

"Sao tôi phải nể mặt cậu?" Đường Dật hạ mi mắt, không muốn tiếp tục dây dưa với hai con ma men này, xoay người muốn ra khỏi cửa.

"Sao lại không uống chứ!" Lương Tử Phàm dốc cả bình rượu vào miệng Đường Dật, vừa dốc vừa hô, "Tao cho mày uống! Cho mày uống! Cho mày uống đủ này!"

Không đến nửa phút sau, cả bình rượu đã đổ hết ra ngoài, Lương Tử Phàm ném bình rượu sang một bên, chỉ nghe "choang" một tiếng, liền cười hắc hắc, cùng Lý Kiệt lảo đảo bước ra ngoài.

Thực ra hơn phân nửa bình rượu đều đổ ra sàn, nhưng Đường Dật cũng uống vào không ít, mà y chỉ cần uống một chút thôi lập tức sẽ say. Nếu như say rồi thành thành thật thật nằm một chỗ thì cũng không sao, nhưng Đường Dật lại khác, y sau khi say nhất định phải ôm thứ gì đó vừa hôn vừa cắn.

Lúc trước Chu Dao từng có may mắn được chứng kiến một lần, khi ấy Đường Dật ôm gối hôn đến thiên hôn địa ám, thế nên sau này mỗi lần tham gia tiệc, Chu Dao đều cẩn thận dặn dò Đường Dật.

Sau khi được Lý Kiệt buông ra, Đường Dật ngã thẳng xuống đất, thừa dịp còn một chút thanh tỉnh, y biết lúc này phải nhanh chóng về nhà.

Đường Dật lảo đảo bò dậy khỏi mặt đất, vội vàng gọi điện thoại cho Chu Dao, kết quả di động Chu Dao đúng lúc này lại tắt máy.

Đường Dật chống hai tay trên thành bồn rửa, lúc này y căn bản không thể ra ngoài, một khi bước ra nhất định sẽ ôm lấy một người xa lạ hung hăng hôn cắn, nhưng nếu cứ ngồi trong này, y không dám khẳng định mình sẽ không ôm bồn cầu hôn suốt một đêm.

Đầu óc càng lúc càng hỗn độn, thẩn thể cũng càng ngày càng nóng, Đương Dật vươn đầu lưỡi liếm đôi môi khô khốc, dục vọng muốn hôn môi trong cơ thể không ngừng kêu gào, rục rịch.

Y vặn mở vòi nước, vội vàng hất nước lạnh lên mặt, lại đột nhiên nghe thấy có người ở phía sau gọi mình.

"Đường Dật?"

Đường Dật quay đầu, thần trí đã bắt đầu mơ hồ, người trước mặt biến thành vài cái bóng chồng chéo lên nhau, thế nhưng Đường Dật vẫn có thể liếc mắt một cái đã nhận ra là ai.

Diệp Minh Xuyên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.