Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 5



Nhân vật Đường Dật muốn thử vai là một vị quan Nhật giết người như ma, xuất hiện không nhiều, lại đặc biệt đam mê hí kịch.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân Chu Dao phản đối lần thử vai này của Đường Dật, bởi vì nhân vật này quá hút fan, nhưng là anti fan.

Diễn một viên quan Nhật vốn đã hút anti lắm rồi, cố tình đây còn là một viên quan giết người như ma nữa. Nhưng lúc ấy Đường Dật nói thế nào cũng không nghe, nhân vật khác cạnh tranh quá lớn, hơn nữa không nhất định được Diệp Minh Xuyên để ý, nên vẫn nhất quyết chọn nhân vật gần như không ai muốn này.

Chu Dao lúc ấy chỉ hận không thể ụp một chậu phân lên đầu Đường Dật, dù sao trong đầu đã chứa sẵn một chậu rồi, có thêm một chậu bên ngoài nữa cũng chẳng thay đổi là mấy.

Đường Dật ôn lại nội dung kịch bản, đến lúc hơi mệt thì quay đầu nhìn ra ngoài đại sảnh, xuyên qua cửa kính nhạt màu sát đất, y thấy hai chiếc ô tô từ hai hướng khác nhau chạy tới.

Một chiếc là Chevrolet màu bạc, chiếc còn lại là Spyker đen.

Đó là xe của Diệp Minh Xuyên, Đường Dật biết.

Đường Dật thu hồi tầm mắt, cúi đầu, im lặng ngồi tại chỗ. Chu Dao bên cạnh y nhìn lướt qua di động, đứng lên, nói với Đường Dật, "Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi lên đi."

Đường Dật không biết có phải Chu Dao trông thấy Diệp Minh Xuyên đến nên mới kêu mình đi lên không, bất quá cũng không có gì.

Khoảnh khắc cửa thang máy sắp đóng lại, Đường Dật trông thấy người bước xuống từ chiếc Chevrolet kia là Diệp An.

- -----

Diệp Minh Xuyên vừa dừng xe thì trông thấy Diệp An cùng Chu Sâm Vũ bước xuống từ chiếc Chevrolet đối diện.

Chu Sâm Vũ là người đại diện của Diệp An, hôm nay đưa Diệp An tới đây âu cũng là bình thường.

Diệp Minh Xuyên rút chìa khóa, xuống xe. Lúc này Diệp An cũng đã trông thấy hắn, bước nhanh hai bước đến trước mặt hắn, cười nói, "Hôm trước thực cảm ơn Diệp ảnh đế đã tới cứu, có lẽ tôi phải mời Diệp ảnh đế ăn một bữa mới được."

Diệp An hôm nay mặc một bộ váy liền màu trắng thuần, bên ngoài khoác áo choàng ngắn màu hồng nhạt, thoạt nhìn tươi mát lại hoạt bát, cô ngửa đầu nhìn Diệp Minh Xuyên, thái độ đúng mực.

"Đã mời rồi mà." Diệp Minh Xuyên trên mặt mang ý cười, nói.

Diệp An vội kêu lên, "Lần đó đâu thể tính là tôi mời khách được, cuối cùng còn không phải là anh trả tiền à!"

Diệp Minh Xuyên cười cười không nói gì.

Chu Sâm Vũ bên kia nâng tay trái lên xem đồng hồ, nói với Diệp An, "Được rồi, Diệp An, sắp đến giờ rồi, chúng ta nên lên thôi."

"Vậy Diệp ảnh đế, tôi lên trước đây, lần tới nhất định mời anh ăn cơm!"

Diệp Minh Xuyên gật đầu, "Có thời gian thì đi."

Diệp An đang định rời đi, lại quay đầu hỏi một câu, "Diệp ảnh đế không lên cùng luôn sao?"

Diệp Minh Xuyên lắc đầu, thời điểm này hắn không nên đi cùng bất cứ một nữ diễn viên nằm trong danh sách thử vai nào, huống hồ.....

Diệp Minh Xuyên hơi mím môi, huống hồ cả nửa ngày cũng không nghĩ ra là huống hồ cái gì.

Đợi cho mấy người Diệp An đều đã đi lên, Diệp Minh Xuyên mới chậm rì rì tiến vào, trên mặt hắn luôn treo nụ cười, gật đầu đáp lại mỗi một nhân viên cũng đi vào tòa nhà hướng mình chào hỏi.

Thoạt nhìn tính tình dễ chịu thật sự.

- -------

Thử vai trước đều là mấy vai phụ xuất hiện không nhiều, thế nên không bao lâu đã đến lượt Đường Dật.

Khiến Chu Dao không ngờ tới là vậy mà vẫn có những hai người đến tranh vai viên quan Nhật này với Đường Dật. Lúc Chu Dao trông thấy bọn họ liền thầm cảm tạ trời đất trong lòng.

Tuyển diễn viên đều là đạo diễn ra đề mục ngay tại hiện trường, là khó hay dễ vậy phải xem vận khí của bản thân rồi, bất quá nhiều người nhìn như vậy, nên mức độ khó dễ của các đề mục cũng không chênh lệch mấy.

Đường Dật cùng hai người đến thử vai viên quan Nhật còn lại tiến vào, vừa vào cửa y đã thấy Diệp Minh Xuyên ngồi giữa mọi người, mặc một thân âu phục sẫm màu, trong tay cầm bút máy trắng, mi mắt mang cười.

Người đầu tiên lên tiếng là Tiết Phong, tổng đạo diễn "Từ kính", ông nhìn lướt qua ba người đến thử vai, trong lòng thầm kinh ngạc, không ngờ một nhân vật tệ như vậy mà vẫn có những ba người tới tranh, không thể không nói mị lực của Diệp Minh Xuyên quả thực hơn người.

Tiết đạo cúi đầu nhìn lướt qua kịch bản trong tay, sau đó nói, "Quách Vũ, cậu diễn cảnh Bản Tá ép Trần Ca hát hí khúc đi."

Bản Tá là tên viên quan Nhật kia, mà Trần Ca, đương nhiên chính là diễn viên hí kịch.

Đường Dật cùng người thử vai còn lại lui sang một bên, để Quách Vũ lại phía trước.

Giọng điệu Quách Vũ có chút kỳ dị, quả thực có vài phần giống người Nhật Bản, "Ngươi không hát cũng được, người Nhật Bản bọn ta luôn hướng đến cam tâm tình nguyện, chỉ là Trần tiên sinh đây là lần đầu tới công quán của ta, nói sao thì ta cũng phải có chút quà dành tặng Trần tiên sinh mới phải. Đao pháp của ta không tồi, mà ta thấy đôi tay của Trần tiên sinh rất đẹp...." Lúc Quách Vũ nói đến đây còn đặc biệt đáng khinh thò tay sờ soạng trong không khí một phen, Đường Dật lại thấy Tiết đạo bên dưới lắc lắc đầu.

"Không bằng để cho ta tới thử đao đi?"

Đợi Quách Vũ diễn xong, Tiết đạo cũng không nói gì, chỉ gọi người tiếp theo tiến lên, vẫn chưa phải Đường Dật.

Người này diễn là cảnh Bản Tá ngồi dưới đài xem hí, nói khó không khó, nhưng nói dễ kỳ thực cũng không dễ, cảnh nào càng đơn giản càng khó phát huy, chỉ ngồi dưới đài xem hí thì có thể diễn ra được cái gì chứ.

Diệp An nghĩ nghĩ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn người đang biểu diễn trước mặt, chỉ là dư quang khóe mắt liếc thấy Diệp Minh Xuyên ngồi bên kia đang một tay cầm di động, một tay cầm bút, cúi đầu không biết đang viết gì.

Phó đạo diễn ngồi cạnh nhẹ huých hắn một cái, nhỏ giọng hỏi, "Viết gì đấy?"

"Không có gì." Diệp Minh Xuyên cười thu giấy bút lại, ngẩng đầu bắt đầu chăm chú xem màn diễn trước mặt.

Người cuối cùng là Đường Dật, đề mục đạo diễn ra cho y là cảnh viên quan Nhật hạ lệnh đồ thành.

Viên quan Nhật này trong "Từ kính" có tổng cộng bốn cảnh, hôm nay thử vai đã dùng hết ba cảnh rồi, thực có ý tứ.

Diệp Minh Xuyên nhìn thanh niên áo trắng trước mặt, khóe mắt khẽ nhướn, dung nhan tươi đẹp, khóe môi nhếch cười, nhưng ra khỏi miệng lại đúng là hai tiếng "Đồ thành" máu me thảm thiết như vậy.

Từng tiếng Đường Dật nói ra rõ ràng, rành mạch, không cố tình bắt chước âm điệu người Nhật, y tin lúc Bản Tá đồ thành nhất định cũng không cố ý dùng tiếng Trung mà nói ra hai chữ này đâu.

Ngược lại, cảnh này hắn ta dĩ nhiên sẽ dùng tiếng Nhật, nhưng Đường Dật không biết tiếng Nhật, chỉ có thể nói tiếng Trung, nên đành cố gắng nắm bắt cảm xúc tốt một chút.

Tuy là một người Trung Quốc, trong lòng Đường Dật cũng thống hận hành vi cầm thú này của Bản Tá, nhưng lúc diễn y lại không thể không chăm chút thể hiện nhân vật này.

Chu Dao từng nói y có thiên phú, lời này không sai.

Đợi Đường Dật biển diễn xong, Tiết Phong cầm bút hỏi Diệp Minh Xuyên bên cạnh, "Cậu thấy thế nào?"

Diệp Minh Xuyên liếc nhìn danh sách trước mặt Tiết Phong, cười bảo, "Tiết đạo ngài quyết định là được."

Tiết đạo gật đầu, nói với ba người Đường Dật, "Xong rồi, mọi người về đợi thông báo đi."

Diệp Minh Xuyên liếc nhìnbóng dáng Đường Dật rời đi, không biết nghĩ tới cái gì, khóe miệng thêm vài phầntiếu ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.