Ngày đó Đường Dật nói Chu Sâm Vũ đang ở Thịnh Phong đợi cô ta, Diệp An đương nhiên biết là giả, cho dù không biết, gọi cho Chu Sâm Vũ một cái chẳng phải sẽ sáng tỏ sao. Thế nhưng cô ta vẫn đi, chỉ là khi đó cô ta cũng không nghĩ muốn làm gì Đường Dật, chỉ muốn mượn cơ hội xoát cảm giác tồn tại trước mặt Diệp Minh Xuyên thôi.
Cô ta còn nhớ rõ lễ trao giải năm ngoái, Chu Sâm Vũ dẫn cô ta đi chào hỏi các vị tiền bối trong giới giải trí, lúc nhìn thấy Diệp Minh Xuyên, hắn đang mặc một bộ vest màu xám nhạt, đứng một mình trong góc hẻo lánh phía tây hội trường, nhìn ra bên ngoài, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt, u buồn.
Diệp An không biết hắn đang nhìn gì, chỉ là bước chân giống như không chịu khống chế tiến về phía hắn, lời nhắc nhở của Chu Sâm Vũ lúc trước hoàn toàn bị cô nàng quăng ra sau đầu, "Diệp tiền bối, xin chào, tôi là Diệp An."
Diệp Minh Xuyên nghe đến tên cô nàng thì thoáng sửng sốt, sau đó quay lại nhìn Diệp An, gật đầu, cười đáp, "Chào cô."
Diệp An vốn dĩ rất mẫn cảm, thế nên nhìn ra được ánh mắt Diệp Minh Xuyên nhìn mình như cất giấu cảm xúc không tên nào đó, tuy cô ta không hiểu cảm xúc đó là gì, nhưng giữa một người đàn ông với một người phụ nữ, chung quy cũng chỉ có mỗi ý đó thôi.
Thế nên ngày đó cô ta mới cố tình đến Thịnh Phong, sau đó gọi điện thoại cầu cứu Diệp Minh Xuyên, muốn thử xem địa vị của mình trong lòng hắn thế nào. Vốn cô ta còn nghĩ, Diệp Minh Xuyên có thể bỏ lại cả một sảnh đầy fan để chạy từ thành phố H về thì chắc hẳn trong lòng phải có mình.
Nhưng tại sao bây giờ lại thành ra như vậy? Đến cùng là sai ở đâu?
Chẳng qua cô ta cũng không định bỏ cuộc dễ dàng như thế.
Tiêu Đằng đúng là rất tốt, nhưng Diệp Minh Xuyên mới là mẫu người lý tưởng của cô ta.
- ----
Lúc Đường Dật tỉnh dậy, sắc trời vẫn còn sớm. Y mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa hè mặt trời thường mọc sớm, thế nhưng lúc này bên ngoài vẫn một mảnh mờ mịt. Y không cầm di động lên xem, mà tự áng chừng, bây giờ chắc mới ba bốn giờ sáng.
Tối qua y nằm mơ, mơ thấy bản thân về lại buổi tối ngày hôm đó, y đứng bên dưới ngọn đèn đường mờ nhạt, cười nói với đứa nhỏ ngốc nghếch kia, "Chờ tôi về nhé."
Diệp Minh Xuyên ngây ngô cười, gật đầu, sau đó Đường Dật thấy mình với hắn càng lúc càng xa, đến cuối cùng hình bóng hắn hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt mình.
Nhưng chỉ chớp mắt sau, khung cảnh xung quanh y đã thay đổi. Y đứng giữa trung tâm giao lộ, dưới bầu trời tối như mực, ánh đèn sáng lấp lánh như muôn vàn vì sao, bên người y ô tô qua lại nườm nượp, tiếng còi xe liên tiếp vang lên nhiễu loạn đầu óc y, y ngẩng đầu, thấy Diệp Minh Xuyên chạy tới từ phía bên kia đường.
Như thể đoán được chuyện gì sắp xảy ra, y mở miệng hét to, nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, chỉ có thể trở mắt nhìn hết thảy phát sinh trước mắt.
Đức nhỏ ngốc bên kia đường như nghe thấy cái gì, bỗng nhiên xoay người, không chút do dự chạy về hướng ngược lại.
Đúng lúc đó, một chiếc xe chở hàng lớn chạy vụt qua, nghiền lên thân thể đứa nhỏ, đầu óc Đường Dật trống rỗng, trước mắt một mảnh huyết sắc.
Y trừng lớn mắt, linh hồn giống như bị rút sạch ra khỏi cơ thể, lồng ngực như bị móng vuốt sắc bén xé mở, móc thứ đang đập kịch liệt bên trong ra, vứt lên đất giày xéo, sau đó tưới dầu nóng lên trên, còn chưa đợi nguội, đã đem nó vùi vào sâu vào trong băng tuyết.
Tim một người sao có thể đau đến như vậy được? Đường Dật ôm ngực, lảo đảo lùi về sau hai bước, chỉ hận không thể cùng chết với đứa nhỏ kia.
Chiếc xe chở hàng kia đã đi xa, không một ai chú ý tới chuyện vừa xảy ra, không một ai chú ý, có một cậu nhóc vừa chết dưới bánh xe, vậy mà không một ai ghé mắt đến.
Phảng phất như cảnh Đường Dật vừa trông thấy chỉ là do y tưởng tượng mà thôi.
Một quả bóng màu đỏ không biết từ nơi nào bay đến, trôi nổi giữa tầng không, thật lâu thật lâu sau, lại giống như chỉ ngắn ngủi trong chớp mắt, mặt trời từ phía đông dần nhô lên, chiếu sáng vạn vật trên thế giới. Quả bóng màu đỏ càng bay càng cao, rốt cuộc chịu không nổi sức nóng, nổ tung giữa bầu trời.
Y biết, mình rốt cuộc không còn có thể tìm thấy cậu nhóc kia nữa rồi.
.....
Đường Dật từ trên giường ngồi dậy, vừa mơ một giấc mơ như vậy, y làm sao có thể ngủ tiếp được nữa.
Kỳ thực đây không phải lần đầu tiên y mơ thấy như thế, nhưng vẫn không cách nào ép mình tin tưởng, cái người đã từng hứa hẹn sẽ ở bên y cả đời lại cứ thế rời đi như vậy.
Y quay đầu nhìn bức tường bên cạnh, không hiểu sao đột nhiên muốn cười.
Diệp Minh Xuyên đang ở ngay bên kia tường, vẫn còn khỏe mạnh, thậm chí so với lúc trước còn tốt hơn, chỉ không còn nhớ y nữa thôi.
Chuyện trên đời này trước giờ đều như vậy, được cùng mất luôn song hành với nhau, cũng giống như tuyệt vọng cùng hy vọng luôn cùng xuất hiện vậy.
Như thế cũng tốt, y nghĩ.
Đường Dật bên này vừa động, Diệp Minh Xuyên bên kia cũng lập tức tỉnh dậy. Hắn muốn đi qua hỏi y có sao không, có phải gặp ác mộng không, có phải lạ nhà không.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn nằm trên giường, cái gì cũng không dám làm.
Hắn vươn tay, với lấy quyển bút ký trên đầu giường, ôm vào ngực, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trang bìa, cúi đầu đặt lên đó một nụ hôn, tựa như hôn lên trán người kia.
.....
Dùng xong bữa sáng, Diệp Minh Xuyên lái xe chở Đường Dật tới đoàn phim, trên đường đi, Diệp Minh Xuyên vờ như vô tình hỏi Đường Dật tối qua nghỉ ngơi thế nào, có quen không.
Đường Dật không nói nhiều, phần lớn thời gian đều chỉ dùng hai ba chữ đáp lại hắn, dù sao cũng đang ở nhờ nhà người khác, cho dù ngủ không ngon cũng đâu thể nói ra được.
Huống chi chiều qua đã ngủ được một giấc rồi, nên tinh thần y so với mấy hôm trước đã tốt hơn nhiều lắm.
Diệp Minh Xuyên nương theo lời Đường Dật, không biết xấu hổ nói, "Thời gian này cứ ở lại chỗ tôi đi."
Đường Dật thản nhiên cự tuyệt, "Vẫn không nên làm phiền Diệp ảnh đế thì hơn." Đây xem như là câu dài nhất y nói từ lúc lên xe tới giờ.
"Có phiền phức gì đâu." Diệp Minh Xuyên dừng xe bên vệ đường, nghiêng đầu nhìn Đường Dật, ngữ khí ôn nhu nói, "Thân thể của cậu đang không tốt, lại không có ai chăm sóc, hơn nữa đám phóng viên kia mấy ngày nay khẳng định vẫn sẽ phục bên nhà cậu, tôi thật sự không yên tâm để cậu về đó một mình."
Lời này của Diệp Minh Xuyên nghe có chút buồn cười, cho dù bên cạnh Đường Dật không có ai chăm sóc đi nữa thì cũng làm gì tới phiên hắn chứ.
Đường Dật nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, biết có lẽ Diệp Minh Xuyên đã nhận ra gì đó, bằng không cũng sẽ không vô duyên vô cớ nói với mình như vậy.
Chỉ là không biết hắn đã biết đến đâu, biết chương cuối cùng của "Luồng gió ấm" là do y đăng, hay.... đã biết y chính là Diệp An rồi.
Nhưng cho dù biết thì thế nào chứ? Vẫn cứ không nhớ rõ mọi chuyện thôi, không phải sao?
Đường Dật không trả lời, bây giờ cho dù y có đồng ý hay không cũng có tác dụng gì đâu, đến tối rời đoàn phim có lẽ Diệp Minh Xuyên sẽ lại giống hôm qua, trực tiếp kéo y lên xe thôi.
Bởi vì bài weibo Diệp Minh Xuyên đăng chiều qua, nên hôm nay bên ngoài đoàn phim lại có một đống phóng viên vây quanh, cũng không biết mấy người này đến từ bao giờ, chẳng lẽ không biết mệt hay sao.
"Đừng lo." Hôm nay Diệp Minh Xuyên đã đổi sang một chiếc xe khác, thế nên đám phóng viên cũng không biết ngồi trong chiếc xe cách họ không xa chính là hai người mà họ đã đợi mấy tiếng đồng hồ.
Hắn nghiêng đầu nở một nụ cười an ủi Đường Dật, chiều qua lúc đăng bài weibo kia lên, hắn cũng đã đoán trước được cục diện ngày hôm nay. Lúc này Phùng Chính Luân còn chưa đến, nếu như đến rồi, nhất định không có khả năng để cửa vào phim trường bị một đám phóng viên bao vây như vậy.
Hoặc cũng có thể đám phóng viên này đã bị anh ra đuổi một lần rồi.
Bất quá Diệp Minh Xuyên cũng không định trông cậy vào Phùng Chính Luân, muốn vào được phim trường cũng không phải chỉ có mỗi con đường này, hắn trực tiếp quay đầu xe, đổi phương hướng.
Đường Dật nhìn đoàn người vây trước cửa vào, ngược lại cảm thấy mình đã liên lụy đến Phùng đạo. Vốn dĩ Phùng Chính Luân vì y mà phải kéo giãn tiến độ quay "Ngàn dặm tuyết trắng" y đã ngại lắm rồi, bây giờ y còn kéo đến nhiều phóng viên như vậy nữa, y có chút không dám đối mặt với Phùng đạo.
Diệp Minh Xuyên tìm một chỗ đậu xe, sau đó dẫn Đường Dật đã ngụy trang, lén lút chạy vào phim trường từ cửa sau, lúc bọn họ vào tới nơi, Phùng Chính Luân cũng vừa đến.
Anh thấy Diệp Minh Xuyên đi cùng Đường Dật, lại nhìn sắc mặt Đường Dật rõ ràng tốt hơn mấy ngày trước nhiều, không khỏi lắc đầu, chậc chậc hai tiếng.
Thừa dịp nghỉ ngơi, Phùng Chính Luân nói với Đường Dật cùng Diệp Minh Xuyên dự định sắp tới, theo kế hoạch, mấy ngày nữa anh muốn dẫn Đường Dật và Diệp Minh Xuyên lên một ngọn núi ở thành phố M quay ngoại cảnh.
Trong phân đoạn tiếp theo của "Ngàn dặm tuyết trắng", Lận vương bị người ám sát, suýt mất mạng, may mắn Phất Phi bị hoàng đế sai ra ngoài làm việc đúng lúc đi qua nơi này, thuận tiện cứu Lận vương một mạng.
Phất Phi không muốn để hắn nhận ra mình, lại không yên tâm giao hắn cho người khác, thế nên cuối cùng dứt khoát dùng dược khiến hắn mù tạm thời, mình thì vờ làm người câm, ở bên chăm sóc cho Lận vương, thẳng đến khi thương thế trên người hắn tốt lên, mới giúp hắn chữa khỏi mắt, sau đó rời đi.
Lận vương từ đầu đến cuối không hề hay biết người đã cứu mình là Phất Phi.
Lận vương cùng Phất Phi đều không phải là nhân vật chính, thế nên phân đoạn này cũng không dài, nhân vật xuất hiện cũng ít đến đáng thương, nhưng như vậy lại bớt đi không ít phiền toái, vừa vặn khoảng thời gian kế tiếp chính là thời điểm nóng nhất trong năm, cho các diễn viên nghỉ phép tránh nóng cũng là một chủ ý không tồi.
Phùng Chính Luân còn ở một bên nói không ngừng, "Ngọn núi kia cảnh sắc rất đẹp, mấy năm trước tôi từng đến một lần rồi, vốn còn định rảnh rỗi sẽ dẫn bạn bè tới đó thăm quan, không ngờ mấy năm nay vẫn luôn bận rộn, không có cơ hội, lần này thừa dịp quay phim, mọi người du ngoạn một chút cũng hay."
Đường Dật im lặng ngồi một bên, không lên tiếng, chỉ thỉnh thoảng gật đầu, bộ dạng thoạt nhìn rất chăm chú.
Y nghĩ, có lẽ y biết cái nơi Phùng Chính Luân nhắc đến kia, thôn Hòa Hỏa, trấn Thanh Khê, thành phố M.
Đó là nơi y sinh ra, lớn lên, gặp gỡ người y yêu thương nhất trên đời, cuối cùng bị chính nơi ấy tàn nhẫn đuổi đi.