Diệp Minh Xuyên làm sao cũng không ngờ Đường Dật lại trả lời như vậy. Hắn tin Đường Dật không lừa mình, nhưng nếu nói thế thì phải rơi vào tình huống thế nào mới có thể khiến y cắn răng ra tay nặng như vậy với chính mình đây.
Diệp Minh Xuyên có chút không dám mở miệng hỏi tiếp, nhưng đây là do Đường Dật tự mình động thủ, nếu bây giờ hắn không hỏi thì có lẽ cả đời này cũng sẽ không biết y đến cùng vì sao lại làm như vậy. Cuối cùng, Diệp Minh Xuyên vẫn mở miệng, cũng không quanh co lòng vòng, bởi vì trải qua khoảng thời gian này hắn đã phát hiện, trước mặt Đường Dật, cho dù hắn có ngụy trang thế nào cũng sẽ dễ dàng bị y nhìn thấu, vì thế Diệp Minh Xuyên trực tiếp hỏi, "Sao cậu lại tự rạch tay mình như thế?"
"Vì sao à?" Tối hôm nay Đường Dật nói nhiều hơn ngày thường một chút, Diệp Minh Xuyên hỏi y câu nào y cũng đều trả lời, hoàn toàn không ngại vạch trần miệng vết thương xấu xí trong quá khứ, rồi phơi bày chúng ra trước ánh mặt trời, có lẽ là bởi đã được thời gian xoa dịu, Đường Dật như không hề để ý nói, "Thực ra tôi cũng không biết nữa."
Diệp Minh Xuyên há miệng thở dốc, hắn còn muốn hỏi Đường Dật ngày đó rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì, nhưng căn bản không phát ra nổi tiếng nào. Bóng đêm giống như một con thú khổng lồ đã cắn nuốt hết mọi âm thanh của hắn, đúng lúc này, bỗng nhiên hắn lại nghe thấy Đường Dật mở miệng nói, "Có lẽ là vì.... Tôi biết hôm ấy sẽ không có ai tới tìm tôi."
Trong giọng nói của Đường Dật có lẫn vài phần ý cười, dường như còn dẫn theo chút ý may mắn.
Cả người Diệp Minh Xuyên cứng đờ, không thể hiểu được ý trong lời nói của Đường Dật, nhưng lại nghe ra trong giọng điệu cố làm ra vẻ thoải mái của y chất chứa nồng đậm tuyệt vọng. Hắn lặp đi lặp lại mấy câu này trong đầu, y hy vọng hôm ấy ai sẽ đến tìm y?
Mình sao?
Diệp Minh Xuyên cảm thấy gần đây mình càng lúc càng giống con nít, động một chút liền muốn khóc, trái tim hắn co rút đau đớn, thế nhưng vẫn muốn bày ra bộ dạng không sao hết, lặng lẽ nâng tay phải lên che đi hai mắt, không muốn để Đường Dật bên cạnh nhìn ra điểm khác thường nào.
Cái ngày Đường Dật dùng vật sắc bén không chút do dự rạch lên cánh tay mình ấy, rốt cuộc y đã gặp phải chuyện gì?
Nhất thời, Diệp Minh Xuyên cũng không biết phải hỏi thế nào, đôi mắt bên dưới bàn tay mở thật lớn, chỉ sợ vừa chớp nước mắt sẽ rơi xuống, bên tai như mơ hồ nghe được tiếng người nhẹ giọng an ủi, "Tiểu Xuyên, đừng khóc...."
Nhưng hắn biết thanh âm này chỉ là do mình tưởng tượng ra mà thôi.
Một lát sau, Diệp Minh Xuyên mới cất tiếng nhỏ như muỗi kêu, "Xin lỗi."
"Hửm?" Đường Dật không rõ Diệp Minh Xuyên vì sao lại xin lỗi mình, y không cảm thấy Diệp Minh Xuyên có lỗi gì với mình hết.
"Tôi không biết nữa." Diệp Minh Xuyên thành thật đáp. Hắn rốt cuộc cũng thả tay xuống, hốc mắt có chút ẩm ướt, nhưng cuối cùng cũng không rơi lệ, hắn nói, "Chỉ là cảm thấy rất có lỗi thôi."
Không thể luôn ở bên cậu, cũng không thể nhận ra cậu từ cái nhìn đầu tiên, còn quên đi toàn bộ ký ức về cậu, thật xin lỗi.
Đường Dật cũng không biết bị cái gì tác động, hôm nay vẻ mặt y dành cho Diệp Minh Xuyên vẫn luôn rất ôn hòa. Y cười nói với Diệp Minh Xuyên, "Anh không cần phải xin lỗi tôi đâu, khoảng thời gian này anh đối xử với tôi rất tốt, tôi còn chưa cảm ơn anh ấy chứ."
Hai người họ khó lắm mới có thể nằm cùng một chỗ bình tĩnh nói chuyện giống như tối nay, nói ra những lời từ tận đáy lòng.
Hồi lâu sau, Diệp Minh Xuyên lại hỏi, "Cậu có gì muốn hỏi tôi không?"
Đường Dật nghĩ nghĩ, đáp, "Chắc là không có đâu."
Diệp Minh Xuyên nghe ra được ý Đường Dật là trước đó có chuyện muốn hỏi mình, liền cố chấp hỏi lại môt lần nữa, "Thật không có sao?"
Đường Dật chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng, Diệp Minh Xuyên thấy đôi mắt y ở trong bóng đêm như tỏa sáng lấp lánh, rất xinh đẹp.
"Đều đã qua rồi." Giọng Đường Dật không lớn, nhưng Diệp Minh Xuyên lại nghe được rõ ràng rành mạch, y nói, "Đều đã qua, chúng ta vẫn nên hướng về phía trước thì hơn, Diệp Minh Xuyên."
Những lời này của Đường Dật giống như một mồi lửa, bùm một tiếng liền thiêu rụi Diệp Minh Xuyên. Hắn mở to mắt nhìn Đường Dật, vì cố kỵ phòng ở nông thôn cách âm không tốt, hơn nữa trước mặt Đường Dật hắn cũng không dám quá lớn tiếng, vì thế chỉ có thể nghiêng người, nhìn chằm chằm Đường Dật, gấp gáp nói, "Cậu còn nhớ? Cậu còn nhớ rõ tất cả, phải không?"
Đường Dật như đã đoán được phản ứng của Diệp Minh Xuyên, không quá để ý than một tiếng, không trả lời Diệp Minh Xuyên, chỉ nói, "Ngủ đi, Diệp Minh Xuyên, tôi mệt rồi."
Diệp Minh Xuyên lập tức thành thật nằm xuống giường, không dám phát ra chút tiếng động nào, sợ làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Đường Dật.
Không cần biết Đường Dật có mệt thật hay không, hắn đều không định hỏi tiếp, bởi vì một câu kia của Đường Dật đã thể hiện y không tính nói thêm gì nữa.
Chẳng qua tối nay y đã tiết lộ đủ nhiều rồi, sau này vẫn còn thời gian, hắn có thể thử tìm lại một vài ký ức trước đã, rồi mới lại cùng người kia tâm sự sau.
Hắn đã tìm được y, vừa nghĩ thế, khóe miệng của Diệp Minh Xuyên đã nhịn không được vẽ lên một độ cung tinh xảo. Tâm trạng hắn lúc này rất hưng phấn, còn tưởng rằng tối nay hơn phân nửa là không ngủ được, lại không ngờ chẳng bao lâu đã chìm vào trong vô thức.
Đường Dật thì lại thật lâu cũng không thể vào giấc, y cũng không nhớ rõ mình rốt cuộc đã nằm như thế bao lâu, bên cạnh là tiếng hít thở đều đều của Diệp Minh Xuyên, y nhắm mắt làm rỗng đầu óc, nhưng lại cảm thấy như bị thứ gì đó quấn quanh, làm sao cũng không thoát ra được.
Đường Dật quay đầu đi, bốn phía tối đen như mực, chỉ có thể nghe được Diệp Minh Xuyên một tiếng lại một tiếng kêu lên cái tên kia.
Có lẽ hắn đang mơ về những năm tháng ấy.
Đường Dật ngồi dậy, cúi đầu nhìn Diệp Minh Xuyên đang say ngủ, sau đó nâng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm tựa như một hũ mực khổng lồ, chỉ có thưa thớt một vài ngôi sao cùng ánh trăng lập lòe, yếu ớt, có vẻ ngày mai trời sẽ đổ mưa to.
Cánh cửa thủy tinh phản chiếu bóng cây đung đưa, Đường Dật lại cúi đầu, nhìn về phía Diệp Minh Xuyên, chầm chậm mở miệng, "Diệp Minh Xuyên, cứ như vậy đi.... Anh quên tôi, tôi cũng sẽ không tìm anh nữa."
"Tiểu An...." Người đang ngủ say vẫn như trước thì thầm cái tên ấy, trên mặt Đường Dật dần hiện lên một nụ cười nhợt nhạt, y vươn tay, cánh tay dừng giữa không trung, phủ bóng lên mặt Diệp Minh Xuyên. Đường Dật giật giật tay, cái bóng ấy cũng ở trên mặt Diệp Minh Xuyên đong đưa, nụ cười của y lại mở rộng hơn một chút. Nửa ngày sau, y thu tay lại, Diệp Minh Xuyên cũng không còn phát ra tiếng động nữa.
Đường Dật cứ ngồi trong bóng tối như vậy thật lâu, đến cuối cùng, hoảng hốt như trông thấy ánh bình minh dần ló rạng.
Rốt cuộc cũng mệt mỏi, Đường Dật nằm trở lại giường. Y vừa ngủ, Diệp Minh Xuyên bên cạnh liền mở mắt. Hắn mơ một giấc mơ, trong mơ vẫn là mình cùng cậu thiếu niên ấy, giấc mơ không dài, lúc hắn tỉnh lại liền trông thấy Đường Dật ngồi bên cạnh. Diệp Minh Xuyên không lên tiếng gọi, chỉ híp mắt, lẳng lặng ngắm nhìn y.
Rõ ràng người thanh niên trước mắt này không hề giống cậu thiếu niên trong giấc mơ của hắn chút nào, nhưng hắn vẫn không khống chế được ham muốn tới gần y.
Thấy Đường Dật rốt cuộc cũng ngủ, Diệp Minh Xuyên mới thoáng yên lòng, hắn trở mình, lăn đến bên cạnh Đường Dật, vươn tay điểm nhẹ lên trán y. Một chùm sáng màu vàng nhạt lóe lên, Diệp Minh Xuyên duỗi tay kéo người vào trong lòng, thỏa mãn thở dài.
Sáng hôm sau mặt trời vừa lên, Diệp Minh Xuyên đã tỉnh lại. Đường Dật lúc này vẫn còn đang say ngủ, hắn còn muốn nằm ôm y như vậy thêm chốc nữa, nhưng đoán chừng người trong đoàn đều đã dậy ăn sáng cả rồi, nếu hắn còn không ra ngoài, có khi cái tên Phùng Chính Luân kia lại trực tiếp phá cửa xông vào cũng chưa biết chừng.
Lúc ăn sáng, Phùng Chính Luân đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng trên người Diệp Minh Xuyên, hỏi, "Đường Dật đâu?"
Diệp Minh Xuyên đáp, "Tối qua cậu ấy khó ngủ, vừa mới ngủ được một lát thôi."
Phùng Chính Luân gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Vừa ăn sáng xong, bên ngoài trời liền đổ mưa, tuy không quá to, nhưng muốn ra ngoài dạo chơi khẳng định không được, Phùng Chính Luân liền cùng mấy nhân viên công tác trong đoàn ngồi thành vòng trên giường đánh bài, Diệp Minh Xuyên thì vào phòng, ngồi cạnh Đường Dật.
Đoán Đường Dật sắp tỉnh, hắn liền đứng dậy, lấy non nửa vò gạo, lại xắt nửa cây cải thảo, sau đó ra ngoài ôm một ít củi về, củi bị dính chút nước mưa, hơi khó đốt.
Vì thế, lúc Phùng Chính Luân từ trong phòng bước ra liền trông thấy Diệp Minh Xuyên ngồi xổm trên đất, cúi đầu hướng đống củi không ngừng thổi, anh giật mình kêu, "Ui, còn biết nhóm lửa cơ à!"
Tâm trạng Diệp Minh Xuyên lúc này không tồi, liền gật đầu, đáp, "Uh, hồi trước tôi sống ở đây, mấy thứ này đều biết chút ít."
Diệp Minh Xuyên chưa từng nhắc đến hoàn cảnh gia đình mình trước truyền thông, Phùng Chính Luân nghe xong bật cười. Anh đương nhiên không cho rằng "ở đây" của Diệp Minh Xuyên là ở tại cái thôn này, chỉ nghĩ là có lẽ trước đây hắn cũng sinh sống ở nông thôn thôi, nói vậy thì chắc hắn cũng chẳng có bối cảnh gì.
Chẳng qua chuyện này chẳng liên quan gì tới Phùng Chính Luân, anh là nhịn không được nên mới phải chạy vội xuống giường, lúc này mới nói được hai câu với Diệp Minh Xuyên đã cảm thấy sắp nín không nổi nữa rồi, vội vàng đội mưa chạy về phía nhà vệ sinh.