Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 75



Đường Dật cũng đã suy xét rất lâu mới cho Diệp Minh Xuyên một đáp án như vậy. Hai người thay vì cứ giằng co mãi thì chẳng bằng cho nhau một cơ hội, tuy y cũng không quá lạc quan vào tương lai của họ, nhưng bây giờ thuận theo Diệp Minh Xuyên chút cũng có thể.

Diệp Minh Xuyên mãi một lúc lâu sau mới phản ứng. Hắn hơi hé miệng, ngửa đầu, sững sờ nhìn Đường Dật, vừa sợ mình vừa rồi nghe nhầm, muốn nghe Đường Dật nói lại một lần nữa, nhưng lại càng sợ mình vừa hỏi ra, Đường Dật sẽ sửa lại đáp án.

Tâm tình lo được lo mất này lâu lắm rồi hắn chưa trải qua.

Đường Dật như thể nhìn ra được tâm tư của Diệp Minh Xuyên, vươn tay vỗ vỗ đầu hắn, trong mắt mang ý cười nói với hắn, "Em đáp ứng anh."

"Tôi....Tôi.... Tiểu An, em...." Diệp Minh Xuyên bắt đầu nói năng lộn xộn, hắn rất vui, vui đến hận không thể cho cả thế giới biết, nhưng đồng thời hắn cũng sợ đây chỉ là mơ, hắn thậm chí còn vụng trộm lấy tay nhéo thử đùi mình, thấy đau thì mới yên tâm.

Đường Dật bình tĩnh hơn hắn nhiều, y thu tay lại, "Đứng lên đi, đừng ngồi mãi như thế."

Diệp Minh Xuyên đứng dậy, tươi cười trên mặt làm sao cũng không che được, ngốc ngốc cầm bát cháo đậu đỏ trên tủ lên, "Cháo lạnh rồi, tôi đi múc cho em bát khác."

Đường Dật cười, gật đầu với hắn.

Lúc hắn đi đường, bước chân đều có chút phù phiếm, giống như đạp trên mây vậy.

Nhìn Diệp Minh Xuyên rời đi, Đường Dật thu tầm mắt lại, gục đầu xuống. Diệp Minh Xuyên cái bộ dạng này quả thực có mấy phần ngốc nghếch của năm đó, cũng khiến y từng chút cảm nhận được cảm giác quen thuộc.

Nhưng tuy Đường Dật đáp ứng Diệp Minh Xuyên, y vẫn rất rõ ràng, hai người họ muốn trở lại như trước quả thực không dễ dàng. Trước kia Diệp An dù cả người chìm trong vũng bùn nhơ nhớp, lòng vẫn tràn ngập hy vọng, vẫn ôm nhiệt tình với cuộc sống, mà bây giờ thì sao, tim của y đã sớm bị những đau khổ trong cuộc sống đâm đến thủng lỗ chỗ rồi, nào còn bộ dạng năm đó chứ. Y như thế này, còn là Tiểu An mà Diệp Minh Xuyên vẫn tưởng niệm trong lòng sao?

Diệp Minh Xuyên dù sao cũng không giống y. Y biết rõ tình cảm mình dành cho hắn là gì. Một đời trước của y, bao nhiêu tình cảm sôi trào, mãnh liệt nhất đều đã dốc hết ra cho hắn, thậm chí đến tận giờ phút rời khỏi thế gian, vẫn không cách nào từ bỏ được hắn.

Mà Diệp Minh Xuyên thì sao? Tình cảm Diệp Minh Xuyên dành cho y rốt cuộc là gì? Cho dù hắn đã nhớ ra y, nhưng vẫn không thực sự trải qua. Thời điểm bọn họ mới gặp nhau, Diệp Minh Xuyên tựa như một con chim non mới nở, hắn đối với Diệp An, có lẽ là ỷ lại, cũng có lẽ chỉ là áy náy mà thôi. Hắn cho rằng đấy là tình yêu, nhưng kỳ thực không phải.

Sau này, hắn sẽ gặp được một người khác khiến hắn thực sự yêu thích.

Chính vì Đường Dật hiểu rõ như thế, nên càng khổ sở hơn. Y không muốn như thế, nhưng bất tri bất giác đã rơi vào bước đường này.

Diệp Minh Xuyên còn đang chìm trong vui sướng vì được Đường Dật đáp ứng, lại không biết trong lòng Đường Dật còn có suy nghĩ khác. Y đang đợi, đợi đến ngày Diệp Minh Xuyên chán mình, hay tìm được người để thích, thì y sẽ rời đi.

"Thế nào?" Diệp Minh Xuyên vừa vào phòng đã đi thẳng đến bên giường, đưa bát gốm trong tay cho Đường Dật, hai mắt trong suốt, sáng ngời, như chứa ngàn vạn vì tinh tú bên trong. Hắn nhìn Đường Dật nuốt từng ngụm nhỏ, nơi nào đó trong lòng đột nhiên trở nên mềm mại vô cùng, tâm tình cũng cực độ thoải mái.

Đường Dật cúi đầu, tay cầm thìa múc cháo ngừng lại một chút, "Ngon lắm."

Diệp Minh Xuyên còn ở bên cạnh càm ràm, hắn ít khi nào nói nhiều như vậy, nhưng lúc này lại giống như làm sao cũng không ngừng lại được, "Tôi bây giờ đã có thể nấu được rất nhiều món rồi, em thích ăn cái gì, tôi đều có thể làm cho em ăn."

"Bây giờ tôi thái rau cũng không cắt vào tay nữa, còn học được cả cách tỉa hoa, lần sau sẽ làm cho em xem. Tôi còn biết làm cả đồ tráng miệng nữa, nếu em thích mai tôi sẽ làm cho em, em thích hoa quả, hay chocolate...."

Diệp Minh Xuyên cứ nói liên miên không dứt, Đường Dật ở một bên yên lặng nghe, ăn cháo, thi thoảng cũng sẽ cười cười đáp lại hai tiếng. Diệp Minh Xuyên thấy y cười, giống như nhận được cổ vũ vậy, nói càng thêm hăng say.

Bát cháo trong tay Đường Dật đã thấy đáy, Diệp Minh Xuyên vẫn còn nói chưa xong. Đường Dật đặt cái bát không sang một bên, Diệp Minh Xuyên trông thấy, lập tức ngừng nói, hỏi y, "Có muốn ăn thêm một chút không?"

Đường Dật lắc đầu, "Không ăn nữa, anh nói chuyện với em một lát đi."

"Em muốn nghe chuyện gì?"

Đường Dật nghĩ nghĩ, nói với Diệp Minh Xuyên, "Nói em nghe những chuyện xảy ra sau khi anh rời đi đi."

"Được." Diệp Minh Xuyên không nhắc đến vụ tai nạn năm đó, cũng không kể mấy lần mình cận kề cái chết, chỉ chọn ra mấy chuyện thú vị trong mười ba năm hắn trở lại nhân thế này, kể cho Đường Dật nghe. So với việc có thể khiến Đường Dật mềm lòng với mình một chút, hắn càng hy vọng Đường Dật được vui vẻ hơn.

Những chuyện khác, để sau này nói cũng được, hoặc vĩnh viễn không nói cũng không sao.

"Lúc tôi đang làm công nhân vận chuyển gạch ở công trường thì đọc được "Luồng gió ấm", tôi muốn phát thưởng cho tác giả, hiềm nỗi tiền công vận chuyển gạch quá ít, tôi liền nghĩ đổi một công việc kiếm được nhiều tiền hơn một chút, vì thế liền tiến vào giới giải trí...."

Diệp Minh Xuyên nói tới đây thì quay đầu lại, muốn nhìn xem vẻ mặt Đường Dật thế nào, kết quả lại thấy Đường Dật bên cạnh đã ngủ quên, hắn cười cười, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người Đường Dật, sau đó ngồi một bên ngắm Đường Dật.

Ngắm một hồi liền nhịn không được cúi người, muốn thân thiết với Đường Dật một chút, chóp mũi hắn chạm vào chóp mũi Đường Dật, hô hấp của hai người giao hòa cùng nhau, rốt cuộc không thể chia lìa.

Đường Dật dường như cảm ứng được cái gì, khẽ nhíu mày, mở mắt ra, vừa vặn đối diện tầm mắt Diệp Minh Xuyên, trong mắt y hãy còn mang theo mấy phần mờ mịt.

Diệp Minh Xuyên dịu dàng cười, tình ý đong đầy trong mắt, nụ hôn của hắn cuối cùng rơi trên trán Đường Dật, hắn nhẹ giọng nói với y, "Ngủ đi, mơ đẹp nhé."

Đường Dật không nói gì, một lần nữa nhắm mắt lại.

Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng kim đồng hồ treo trên đầu giường tích tích kêu, đó là thanh âm của dòng thời gian không ngừng lưu động.

.....

Tiêu Phù dựa theo chỉ thị của Diệp Minh Xuyên gọi điện cho Tiêu Đằng. Điện thoại vừa thông, Tiêu Phù liền mở miệng, biếng nhác nói, "Người của Tiêu tổng hiện đang ở trên tay tôi, Tiêu tổng muốn xử lý thế nào?"

Tiêu Đằng cầm bút máy gõ hai cái trên bàn, lần này vậy mà không giết được Diệp Minh Xuyên, xem như hắn ta mệnh lớn, hắn giả ngu nói, "Diệp tiên sinh nói gì vậy, tôi nghe không hiểu lắm."

Tiêu Phù cười nhẹ hai tiếng, "Tiêu tổng đừng giả ngu nữa, hôm nay tôi đã gọi điện cho anh thế này thì tất nhiên phải có chứng cứ trong tay rồi." Hắn ngừng một lát, mơ hồ nghe được đầu kia điện thoại có tiếng giấy bị chọc thủng, nụ cười trên mặt Tiêu Phù không suy xuyển, hỏi tiếp, "Chỉ là không biết Tiêu tổng muốn giải quyết theo phép công, hay giải quyết riêng đây?"

Tiêu Đằng vứt tờ giấy trước mặt sang một bên, cho dù Diệp Minh Xuyên nói có chứng cứ trong tay, hắn cũng tuyệt không kinh hoảng, vẫn có thể bình tĩnh hỏi, "Anh có ý gì?"

"Nếu anh muốn giải quyết theo phép công, tôi sẽ giao mấy chứng cứ này cho cảnh sát, để pháp viện định đoạt." Tiêu Phù tạm dừng một chút, ý cười trên mặt càng nồng đậm hơn, "Còn nếu muốn giải quyết riêng, tôi nghĩ kết quả đó Tiêu tổng sẽ không muốn nhìn thấy đâu."

Tiêu Đằng cảm thấy lời này của Diệp Minh Xuyên thật sự thú vị, chỉ là một diễn viên mà thôi, còn vọng tưởng uy hiếp được hắn hay sao, có câu nói thế nào ấy nhỉ, lấy trứng chọi đá, vừa buồn cười vừa không biết tự lượng sức mình, quả thực quá hợp với Diệp Minh Xuyên mà, "Diệp tiên sinh thật biết nói đùa quá, anh không phải là diễn nhiều quá nên đến thân phận mình thế nào cũng không nhớ rõ đấy chứ?"

Trước trào phúng của Tiêu Đằng, Tiêu Phù cũng không tức giận, vẫn tâm bình khí hòa nói với hắn, "Vậy Tiêu tổng có thể thử xem lời tôi nói có phải là đùa không."

"Hah." Tiêu Đằng ở đầu kia điện thoại cười nhạo một tiếng, "Diệp tiên sinh có phải là bị xe đụng hỏng đầu luôn rồi không? Anh tưởng mình là người thừa kế tập đoàn Mafia Ý đấy à? Hay cảm thấy mình là CEO của công ty đa quốc gia nào?"

Tiêu Phù chỉ cảm thấy Tiêu Đằng rõ là đầu óc có bệnh thôi, hắn nói, "Tôi coi như hiểu ý của Tiêu tổng là gì rồi." Sau đó trực tiếp cúp máy.

Nghe thấy tiếng tút tút từ đầu dây bên kia, Tiêu Đằng cười lạnh một tiếng,"Cái tên Diệp Minh Xuyên này bị điên à!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.