Trên mạng xào xáo chuyện này đến ồn ào huyên náo, hai đương sự lại không tỏ vẻ gì, chỉ để mặc netizen phát huy trí tưởng trượng siêu cường của họ, ở trên weibo ghép cho Diệp Minh Xuyên một đôi lại một đôi cp, kỳ quặc nhất là có người thế mà lại cảm thấy người được Diệp Minh Xuyên ôm vào trong ngực kia có thể là Tiêu Đằng.
Lúc Chương Vũ Thành biết được việc này đã là sáng hôm sau, anh ta thấy tin tức trên weibo xong thì lập tức gọi điện thoại cho Diệp Minh Xuyên, điện thoại vừa kết nối anh ta đã mở miệng hỏi: "Người trong ảnh trên weibo không phải thật sự là anh đấy chứ?"
Bây giờ mới là năm giờ sáng, Đường Dật bên cạnh Diệp Minh Xuyên còn đang say ngủ, Diệp Minh Xuyên nhìn thoáng qua Đường Dật, nhẹ tay nhẹ chân xốc chăn lên, đi ra ngoài, miệng nhỏ giọng trả lời Chương Vũ Thành, "Là tôi."
Chương Vũ Thành nghe không rõ Diệp Minh Xuyên nói gì, hỏi lại, "Anh nói nhỏ như thế làm gì?"
Diệp Minh Xuyên trả lời, "Có người đang ngủ."
"Anh anh anh......" Chương Vũ Thành nghe xong thiếu chút nữa từ trên giường bật dậy, nói năng có chút lộn xộn, hồi lâu sau mới nói ra được một câu hoàn chỉnh, "Anh ngủ cùng ai!"
"Cái đầu anh ấy!" Chương Vũ Thành cũng không có tâm trạng đùa giỡn với Diệp Minh Xuyên, anh ta hỏi, "Chuyện trên weibo là như thế nào?"
"Không có gì, tùy tiện trêu chọc mấy kênh truyền thông kia chút thôi."
"Trêu chọc?" Chương Vũ Thành xem như triệt để bó tay, sao trước kia anh ta không phát hiện Diệp Minh Xuyên có tiềm chất gây chuyện như vậy nhỉ!
"Được rồi, tôi còn phải về bên cạnh cậu ấy, cúp đây." Diệp Minh Xuyên nói xong liền ngắt máy, sau đó xoay người trở về phòng ngủ.
Chương Vũ Thành còn đặt di động bên tai, nghe từ trong di động truyền đến tiếng tút tút, vẻ mặt ngơ ngẩn.
Lúc Diệp Minh Xuyên quay về liền thấy Đường Dật đã tỉnh, "Đánh thức em à?"
"Không có."
Diệp Minh Xuyên đi đến trèo lên giường, vươn tay ôm lấy Đường Dật, hôn hôn trán y, "Ngủ thêm một lát đi."
Ăn xong bữa sáng, Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật ngồi trên sô pha, Diệp Minh Xuyên nhàn rỗi không có việc gì liền đưa mấy tin tức trên weibo hôm qua cho Đường Dật xem.
Mấy kênh truyền thông kia sở dĩ có thể đưa hình ảnh, tin tức lên, cũng là do Diệp Minh Xuyên bày mưu tính kế, thế nhưng sợ sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt gì với Đường Dật, nên trong mấy bức ảnh đó, Đường Dật không lộ mặt một chút nào.
Hắn coi mấy thứ này như là trò cười đưa cho Đường Dật xem, thuận tiện cũng muốn biết Đường Dật trông thấy mấy thứ này sẽ có phản ứng thế nào. Đường Dật trượt trượt di động hai phát, nhìn bình luận của netizen bên dưới, mím môi, không nói gì.
Diệp Minh Xuyên thấy bộ dạng này của Đường Dật quả thật có hơi lo lắng, vội vàng cầm tay y, hỏi, "Sao thế? Có chyện gì à?"
Đường Dật lắc đầu, lúc thấy mấy bức ảnh này, điều đầu tiên y nghĩ đến là Diệp Minh Xuyên, liền nghiêng đầu hỏi hắn, "Như vậy không ảnh hưởng gì tới anh chứ?"
"Không sao hết." Diệp Minh Xuyên nắm tay Đường Dật chặt hơn một chút, "Đều không quan trọng bằng Tiểu An."
Nếu như có thể, hắn càng muốn công khai tin tức mình đã cùng một chỗ với Đường Dật cho mọi người biết, nhưng hắn không dám làm như vậy, hắn sợ đám netizen điên cuồng kia sẽ làm hại đến Đường Dật, càng sợ Đường Dật không thích mình làm như vậy.
Đường Dật nghe hắn nói vậy xong cũng chỉ cười cười, không nói thêm gì nữa.
Nhân khoảng thời gian này, y đọc lại một lần từ đầu đến cuối "Luồng gió ấm", chẳng qua mỗi lần đọc quyển sách này, vẻ mặt y đều hết sức lãnh đạm, thật giống như hết thảy trong sách đều không có chút xíu quan hệ nào với y vậy.
Y tựa như hoàn toàn không để ý đến cái người trong sách kia, quên người đó đã từng quần áo tả tơi, bước trong gió tuyết mờ mịt vô tận, quên người đó đã từng đi qua đầm lầy đen tối, đi qua rừng gai, cũng đi qua sa mạc yên tĩnh, cuối cùng vẫn không thể đi đến đích, ngã xuống một thảo nguyên bị đóng băng, đợi đến mùa xuân năm sau, khi băng tuyết tan ra, cơn gió ấm áp một lần nữa thổi qua mảnh đất này, đã không còn có thể thổi bay lọn tóc mềm mại bên thái dương người đó nữa.
Người đó đã từng chết đi, nhưng lại được trùng sinh.
- ---
Những ngày gần đây Tiêu Đằng quả thực càng lúc càng không dễ chịu, những công ty trước đó từng ký hợp đồng với bọn họ nếu không phải vi phạm hợp đồng, thì đưa ra đủ loại tình huống để không tiếp tục ký nữa, trong thời gian ngắn, Tiêu Đằng căn bản không có cách nào tìm được công ty thích hợp khác để hợp tác.
Còn có mấy lão già chết tiệt trong công ty nữa, không có việc gì tự nhiên lại yêu cầu thay đổi tổng giám đốc.
"Sao lại thế này! Mấy người đều ăn không lương đấy à!" Tiêu Đằng tức giận đến hai mắt đỏ bừng, gạt toàn bộ giấy tờ trên bàn làm việc xuống đất, "Công ty xảy ra vấn đề lớn như vậy mà đến bây giờ mấy người mới phát hiện! Một đám đều đang làm gì hả!"
Trợ lý không dám lên tiếng trả lời, chỉ có thể thành thật nghe Tiêu Đằng rống giận, cặm cụi nhặt những giấy tờ bị Tiêu Đằng ném xuống đất lên.
Công ty của Tiêu Đằng rốt cuộc đã có chút không chống đỡ được, không biết Đình Vũ đến cùng đã đắc tội người nào, mấy người ngày thường có quan hệ tốt với cha hắn lại không có một ai dám lên tiếng, chỉ vỏn vẹn có mấy ngày, cổ phiếu Đình Vũ đã giảm mười mấy điểm, tình huống thoạt nhìn còn nghiêm trọng hơn nhiều thời điểm Tiêu Đằng bị tung ra scandal chơi 4p.
Nếu còn tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa Đình Vũ sẽ phải đứng trước nguy cơ phá sản.
Chẳng qua trời không tuyệt đường người, may mà lúc này có một công ty tên là Thừa Vận tỏ vẻ có thể xem xét hợp tác với bọn họ.
"Cùng đi đi."
Đường Dật lắc đầu, hôm qua y loáng thoáng nghe được, hình như hôm nay Diệp Minh Xuyên phải đi đâu đó ký hợp đồng, y đi cùng e là không được thích hợp cho lắm.
"Nhưng mà nếu Tiểu An không đi cùng tôi, tôi sẽ sợ nha." Diệp Minh Xuyên quỳ một gối xuống đất, cầm lấy tay Đường Dật, trong mắt như có vô số điều muốn nói, ngập nước, lại tội nghiệp cực kỳ.
Đường Dật đương nhiên biết Diệp Minh Xuyên không phải nói thật, nhưng cái bộ dạng này của hắn, Đường Dật lại không cự tuyệt được.
Diệp Minh Xuyên đúng là quá có tâm cơ, hắn học bộ dạng trước kia, mà Đường Dật thấy hắn như thế, sẽ lại mềm lòng.
Vì thế cuối cùng Đường Dật cũng gật đầu, đáp ứng, "Được rồi, đi thì đi."
Bên trong Mộng Hoa Phương, Tiêu Đằng nói đến miệng khô lưỡi khô với hai người phụ trách của phía đối tác, kết quả đối phương không biết đến cùng là có nghe vào không, vẫn như trước không nóng không lạnh trả lời hắn ta một câu, "Tiêu tổng xin đợi một chút, thiếu gia của chúng tôi phải một lát nữa mới đến được."
Tiêu Đằng nghe xong khinh thường hừ một tiếng trong lòng, đều đã là thời đại nào rồi, còn gọi "thiếu gia"? Chẳng lẽ gã còn tưởng mình là người sống ở thế kỷ trước à!
Nhưng mà đứng dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu, đạo lý này hắn ta vẫn hiểu, "Không biết vị thiếu gia này là ai?"
"Thiếu gia chính là thiếu gia." Đối phương trả lời một câu không khác gì vô nghĩa, nói, "Đợi lát nữa Tiêu tổng nhìn thấy sẽ biết."
Một lúc lâu sau, cái vị thiếu gia trong miệng hai người phụ trách kia vẫn chưa tới, Tiêu Đằng đã đợi đến có chút mất kiên nhẫn, nhưng mà bây giờ hắn ta có việc cầu người, có mất kiên nhẫn đến đâu cũng chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.
Công ty Đình Vũ này là do Tiêu Đằng một tay lập nên, hắn ta đã đổ vào đó rất nhiều tâm huyết, không đến vạn bất đắc dĩ hắn ta thật sự không muốn từ bỏ công ty này, nếu như không phải vì scandal trước đó khiến cha hắn ta trong khoảng thời gian này không thèm để ý tới hắn ta, thì làm sao hắn ta lại rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay chứ!
Chẳng qua không sao, cha hắn ta có giận hắn ta cũng chỉ là nhất thời thôi, một ngày nào đó sẽ tốt lên, đến lúc đó hắn ta nhất định phải cho đám người này đẹp mặt!
Bỗng nhiên nghe được tiếng đẩy cửa, hai người phụ trách của Thừa Vận lập tức đứng lên, hướng phía cửa cúi đầu, vẻ mặt cung kính.
Tiêu Đằng do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định ngồi yên tại chỗ, trước giờ đều là người khác đứng lên nghênh đón hắn ta, bây giờ tuy việc kinh doanh của hắn ta gặp chút vấn đề, nhưng còn chưa làm được đến mức hạ thấp bản thân mình như vậy.
Cửa được mở hẳn ra, chẳng qua ai cũng không ngờ, người bước vào đầu tiên vậy mà lại là Đường Dật.
Theo sát phía sau y là Diệp Minh Xuyên.
"Diệp Minh Xuyên?" Tiêu Đằng trông thấy người bước vào, không đợi hai người phụ trách kia mở miệng, đã trước một bước cau mày hỏi, "Sao anh lại tới đây?"
Diệp Minh Xuyên nhìn cũng không nhìn Tiêu Đằng một cái, chỉ để ý nắm tay Đường Dật đi vào trong phòng thôi.
Đột nhiên, Tiêu Đằng như là cẩn thận suy nghĩ ra được không ít thứ, sợ rằng cái vị kim chủ thần bí phía sau Diệp Minh Xuyên chính là vị "thiếu gia" hôm nay muốn đến kia, nhưng mà hắn ta còn dẫn theo Đường Dật làm gì nhỉ, chẳng lẽ hai người này cùng nhau hầu hạ vị thiếu gia kia?
Tiêu Đằng càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm.
Hắn ta âm dương quái khí hỏi hai người phụ trách của Thừa Vận, "Thiếu gia của mấy người có ý gì đây? Cho hai thứ đồ chơi này tới, là khinh thường Tiêu mỗ đấy à?"