Ai mà ngờ được, ngày hôm sau Diệp An vừa mới tới quán bar đã bị người chặn lại, hai tên hôm qua họ đắc tội tìm đại ca của chúng đến, muốn dạy dỗ Diệp An cùng đứa em trai ngốc của y một trận.
Đại ca là một gã đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, hói đầu, mặt mũi vốn dĩ khá ôn hòa, có điều sườn mặt bên trái có một vết sẹo thật dài, làm tăng thêm mấy phần lệ khí, bộ dạng thoạt nhìn cũng hung dữ hơn nhiều.
Sau khi trông thấy bộ dạng Diệp An, tên đại ca kia nheo mắt cười, gã từng nghe nói con trai với con trai cũng có thể làm chuyện đó, trước kia không có hứng thú gì với phương diện này, có điều bây giờ vất vả lắm mới gặp được người vừa mắt, không khỏi nảy sinh ý đồ nếm thử thứ mới mẻ, xem xem mùi vị của con trai như thế nào. Diệp An đương nhiên không muốn, chẳng qua lúc này nào còn ai để ý tới suy nghĩ của y chứ.
Y bị người trói vào ghế, miệng bị miếng giẻ chặn lại, tên đại ca kia ngồi phía đối diện, chăm chú ngắm nghía y hồi lâu.
Hai cái tên tối qua bị Diệp Minh Xuyên đánh cũng ghé sát lại gần, trên mặt bọn chúng còn mấy vết bầm tím chưa tan, một tên trong đó đi đến trước mặt đại ca, vẻ mặt nịnh nọt nói, "Đại ca, đứa em trai ngốc kia của nó bộ dạng cũng không tồi đâu ạ, có muốn tụi em tìm cả em trai nó đến không."
Diệp An nghe bọn chúng nhắc tới Diệp Minh Xuyên, hai mắt trừng to, cơ thể không ngừng vặn vẹo, gân xanh trên mu bàn tay nổi hết cả lên, miệng y vì bị miếng giẻ chặn lại nên chỉ có thể phát ra mấy tiếng ưm ưm, không biết là đang nói gì.
Nhưng không nghĩ cũng biết là có liên quan đến Diệp Minh Xuyên.
Diệp Minh Xuyên nhìn những chuyện xảy ra trong tấm kính, cả người run lên bần bật, hai hàm răng va lập cập vào nhau, hắn như thể muốn xông vào trong tấm kính, ôm lấy Diệp An, nói với y hắn ở đây, hắn sẽ bảo vệ y.
Nhưng hắn không làm được, điều duy nhất hắn có thể làm lúc này là cố gắng chống đỡ chính mình xem tiếp, những chuyện Diệp An từng phải trải qua này, hắn chỉ hận không thể thay y gánh chịu.
Trong "Léon", cô bé Mathilda mười hai tuổi từng hỏi Léon rằng, cuộc sống có phải vẫn gian khổ không, hay chỉ trước đây mới như vậy thôi.
Léon trả lời cô bé, vẫn luôn như thế.
Đúng vậy, vẫn luôn như thế, những đau khổ kia tựa như không có hồi kết, Tiểu An của hắn, sau cùng chỉ có thể một mình gánh bao hành lý vượt ngàn ngọn núi, vạn con sông, đi tìm một người đã sớm không còn ở Nhân giới.
Tận mắt trông thấy người mình yêu thương bị nhục nhã, mà bản thân lại không thể làm gì, không có nỗi đau nào có thể so sánh với nỗi đau này.
Bên trong tấm kính, tên đại ca xua xua tay, nói, "Không cần." Hôm nay gã chẳng qua cũng chỉ muốn nếm thử thứ mới mẻ thôi, nếu lôi cả đứa em trai ngốc kia ra làm, sợ lại gặp phải biến cố gì, chẳng bằng để lại một đứa, cũng tiện uy hiếp thằng nhóc trước mặt hơn.
Diệp An kỳ thực chỉ muốn chết đi cho xong, nhưng lại luyến tiếc Diệp Minh Xuyên, trên đời luôn có một số người, một số việc, so với tính mạng còn quan trọng hơn.
Sắc trời bên ngoài dần mờ tối, trong phòng cũng không ai bật đèn, tên đại ca nắm lấy cằm Diệp An, "Chốc nữa phối hợp một chút, nếu không, tao cho mày đẹp mặt đấy."
Diệp An trừng mắt nhìn, không lắc đầu, cũng chẳng gật đầu.
"Đại ca, thằng ngốc kia cũng tới rồi, đang đứng bên ngoài kìa!" Có người chỉ ra ngoài cửa sổ, nói.
Tên đại ca nhìn lướt ra bên ngoài, quả nhiên trông thấy một người thanh niên đứng dưới ngọn đèn đường, chỉ là khoảng cách có hơi xa, nên không trông thấy rõ được tướng mạo hắn.
"Ngoan ngoãn chút đi." Đại ca buông tay ra, đổi thành dùng ngón tay nâng cằm Diệp An, cười tủm tỉm nói tiếp, "Nếu mày không đồng ý cũng không sao, thằng ngốc nhà mày kia bộ dạng cũng không tệ đâu, bọn tao kéo nó đến thay cũng được, trông nó còn ngon nghẻ hơn mày ấy chứ."
Diệp An làm sao nỡ để Diệp Minh Xuyên chịu đựng loại khổ nhục này, Diệp Minh Xuyên với y mà nói là một nửa sinh mạng, nếu hôm nay Diệp Minh Xuyên cũng bị bắt tới đây, y khả năng sẽ không thể sống nổi nữa.
Diệp An không thể không thuần phục, y cụp mi mắt xuống, tên đại ca kia cũng nhìn ra được y có dấu hiệu mềm hóa, vì thế kêu người kéo miếng giẻ trong miệng y ra, "Con người tao không thích nhất là ép buộc người khác, nếu như mày không muốn, tao có thể đổi người, tên ngốc kia cũng được đó."
Bấy giờ Diệp An mới mở miệng, y dùng giọng điệu bình tĩnh nói ra câu đầu tiên, cũng là duy nhất kể từ khi bị bắt trói trong gian phòng này tới giờ, "Tôi ra ngoài nói với cậu ấy hai câu, sau đó sẽ quay lại mặc đại ca xử trí."
Diệp An vừa ra tới cửa, tên đại ca phía sau lại mở miệng, "Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, tao có biện pháp khiến hai đứa chúng mày sống không bằng chết đấy."
Diệp An chỉ có mình Diệp Minh Xuyên bên cạnh, hai người họ nếu cùng xảy ra chuyện, chỉ sợ sẽ thật sự không còn ai nhớ đến hai người nữa, thế nên bất kể ra sao, Diệp An đều phải bảo vệ Diệp Minh Xuyên.
Lúc Diệp An đi ra ngoài, còn có hai gã đàn ông cao lớn theo sau, y sợ Diệp Minh Xuyên nghi ngờ, cũng không dám nhiều lời với hắn, chỉ vươn tay xoa xoa đầu hắn. Trên mặt Diệp Minh Xuyên vẫn là nụ cười ngây ngô, hắn cúi đầu hỏi Diệp An khi nào thì cùng mình về nhà.
Làm sao trở về được đây?
Buổi tối hôm ấy, Diệp An đương nhiên không thể để Diệp Minh Xuyên cứ thế chờ ở bên ngoài, chỉ đành đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, cười nói với đứa nhỏ ngốc của y, "Chờ tớ về nhà."
Y nghĩ, đợi chuyện tối nay kết thúc, y sẽ dẫn Diệp Minh Xuyên rời khỏi thành phố này, thiên hạ rộng lớn, kiểu gì cũng sẽ có chỗ cho bọn họ dung thân.
Đáng tiếc, hắn không đợi được y......
Mọi chuyện có nhân ắt có quả, từng chuyện từng chuyện xâu chuỗi vào nhau, tạo nên cục diện ngày hôm nay. Ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa rồi, bởi lẽ thời gian đã trôi qua rất lâu rất lâu, cho dù Diệp Minh Xuyên hận không thể thiên đao vạn quả đám người kia, nhưng mấy chục năm đã trôi qua, chúng sớm đã hóa thành nắm đất vàng rồi.
Diệp Minh Xuyên chẳng thể làm gì được!
Hắn không bảo vệ được Diệp An! Không bảo vệ được y......
Lúc Đường Dật từ thư phòng đi ra, liền thấy Diệp Minh Xuyên quỳ rạp bên cạnh sô pha, y chưa từng trông thấy bộ dạng thê thảm như vậy của hắn bao giờ, không khỏi hoảng sợ, vội vàng chạy tới hỏi hắn, "Anh làm sao thế?"
"......" Diệp Minh Xuyên ngẩng đầu, nhìn Đường Dật trước mặt, hắn có rất nhiều điều muốn nói với y, có rất nhiều câu muốn hỏi y, nhưng tất cả đều nghẹn trong cổ họng, làm sao cũng không thể thốt nên lời.
Hắn chỉ có thể nhìn Tiểu An của mình, Tiểu An của hắn đã chịu nhiều khổ sở như vậy, hắn rốt cuộc phải làm gì, mới có thể giúp Tiểu An quên đi những đau khổ ấy đây.
Môi Diệp Minh Xuyên trắng bệch, không ngừng run rẩy, hắn gọi, "Tiểu An, Tiểu An..."
Đường Dật chầm chậm ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Minh Xuyên, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của hắn, cười hỏi, "Anh làm sao thế, Diệp Minh Xuyên."
Diệp Minh Xuyên bỗng nhiên ôm chầm lấy Đường Dật, hắn gác đầu trên bả vai Đường Dật, đè nén tiếng khóc, nhưng cái gì cũng không nói.
Có thể khiến Diệp Minh Xuyên khóc thành như vậy, phỏng chừng cũng chỉ có chuyện liên quan đến Diệp An thôi. Chắc hẳn hắn đã biết được gì đó, nên mới biến thành bộ dạng này.
Đường Dật không hỏi thêm nữa.
Ngược lại Diệp Minh Xuyên khóc một trận xong, vừa nấc vừa ngẩng đôi mắt đỏ hồng lên, cẩn thận hỏi Đường Dật, "Tiểu An, chúng ta quay về đi, có được không?"
Bộ dạng này của hắn, cực giống ngày trước lúc làm sai chuyện gì, cúi đầu rụt cổ như con chim cút trước mặt Diệp An. Đường Dật vỗ vỗ sống lưng hắn, dùng giọng thản nhiên hỏi lại, "Về đâu cơ?"
Trước kia y và Diệp Minh Xuyên chỉ từng có một ngôi nhà duy nhất, nhưng nơi ấy đã sớm bị dỡ bỏ, xây dựng lại rồi, nào còn thấy được dáng dấp ngày đó, bọn họ quay về bằng cách nào được đây?
Đường Dật cười khổ một tiếng, bây giờ, người không bỏ xuống được lại chuyển thành Diệp Minh Xuyên, "Diệp Minh Xuyên, quên những chuyện đó đi, chúng ta bắt đầu lại một lần."
Thực ra, người không thể quên được không chỉ có mình Diệp Minh Xuyên, mà còn cả Đường Dật nữa, nếu không, y cũng không thường xuyên bừng tỉnh từ trong mộng như thế, thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng đối với một số chuyện lại chẳng có tác dụng gì.
Mấy chuyện cũ kia, Diệp Minh Xuyên không dám mở miệng nhắc đến trước mặt Đường Dật, cũng không dám tự tiện thay đổi ký ức của y. Tâm tình hắn khó chịu vô cùng, lại chỉ có thể nghẹn ở trong lòng.
Đợi cảm xúc của Diệp Minh Xuyên ổn định hơn một chút, Đường Dật mới nắm tay hắn, hỏi, "Tiểu Xuyên, anh biết được gì rồi?"
Diệp Minh Xuyên vẫn như trước không chịu mở miệng, nhưng Đường Dật cũng đoán ra được tám chín phần, khổ sở y gặp phải quanh đi quẩn lại chỉ có vài chuyện như vậy thôi, có thể khiến Diệp Minh Xuyên khóc thành thế này, nghĩ đến cũng chỉ có chuyện kia, y thở dài, an ủi Diệp Minh Xuyên, "Không việc gì, đều đã qua cả rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, ngoan nha."
Diệp Minh Xuyên vẫn như trước hai mắt đỏ hồng, y chang mắt thỏ, Đường Dật cười cười, chọc hắn, "Anh như thế này thì làm sao bảo vệ em được."
Diệp Minh Xuyên lập tức ôm chặt lấy Đường Dật, ghé bên tai y nói, "Anh có thể bảo vệ Tiểu An, sẽ không bao giờ rời khỏi em."
Đường Dật cũng ôm lại Diệp Minh Xuyên, không lên tiếng trả lời.
Mối quan hệ này Diệp Minh Xuyên cùng Đường Dật đều chưa từng nghĩ đến chuyện giấu diếm ai, chỉ là nói thế nào thì Diệp Minh Xuyên cũng là ảnh đế có cả trăm triệu fan, tùy tiện rêu rao bên ngoài chỉ sợ sẽ tạo thành một trận oanh động, hai người lại chẳng thể trốn trong nhà mãi, mắt thấy Tết âm lịch đã gần kề, họ cũng phải ra ngoài mua sắm đồ Tết chứ, vì thế bất đắc dĩ, Diệp Minh Xuyên chỉ đành làm thủ thuật che mắt, thay đổi tướng mạo của mình cùng Đường Dật.
Diệp Minh Xuyên cảm thấy tủ quần áo của Đường Dật thật sự quá ít, thế nên vừa ra khỏi nhà đã dẫn ngay Đường Dật tới trung tâm thương mại mua quần áo.
Diệp Minh Xuyên nhìn trúng một cái áo gió màu đen dáng dài, hắn kéo Đường Dật qua, nhờ nhân viên bán hàng tìm cho size thích hợp, "Thử cái này xem."
Diệp Minh Xuyên đưa cái áo cho Đường Dật, lại nhận lấy áo khoác Đường Dật cởi ra, thái độ hầu hạ có thể nói là cực kỳ phù hợp, không khác gì thái giám bên người hoàng đế.
Cô bé nhân viên bán hàng bên cạnh nhìn bộ dạng ngọt ngào của hai người, nhịn không được rút điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh, thuật che mắt của Diệp Minh Xuyên chỉ có tác dụng tạm thời, đến mai cô bé kia nhìn lại mấy tấm ảnh này, sẽ phát hiện người trên ảnh thế mà lại là ảnh đế cùng bạn trai tin đồn của hắn.
Có điều Diệp Minh Xuyên không quan tâm, hắn và Đường Dật cũng không thể cứ mãi trốn tránh người khác được, về phần sau đó cô bé kia trông thấy diện mạo người trong ảnh thay đổi sẽ nghĩ thế nào, Diệp Minh Xuyên cũng không có tâm tình để ý đến.