Nợ Tình Của Ảnh Đế

Chương 97



Tay phải Diệp Minh Xuyên giơ bánh ngọt, tay trái vòng quanh thắt lưng Đường Dật, Đường Dật úp sấp trên người y, nửa khắc cũng không rời.

Tuy Diệp Minh Xuyên rất hưởng thụ tư thế này, nhưng cứ như vậy thì hắn căn bản không cách nào cho Đường Dật ăn bánh được, tay trái đành phải hơi dùng lực, đẩy Đường Dật ra khỏi người mình.

Đường Dật lại không quá tình nguyện, cánh tay y vẫn khoác trên cổ Diệp Minh Xuyên, làm sao cũng không chịu buông tay, trong miệng than thở, "Ưm...... Không muốn......"

"Nghe lời, nghe lời nào." Diệp Minh Xuyên sợ Đường Dật giãy dụa sẽ đụng đến cái bánh trên tay mình, đành phải đặt bánh xuống bàn, chuyên tâm dỗ dành tiểu tổ tông trước mặt đã.

Hắn dứt khoát lật người, đặt Đường Dật xuống sô pha, còn mình thì nửa quỳ trước người Đường Dật. Động tác của Diệp Minh Xuyên quá nhanh, Đường Dật ngồi xuống sô pha rồi cả người vẫn còn ngơ ngác, căn bản không ý thức được rốt cuộc vì sao mình lại đổi vị trí.

Diệp Minh Xuyên cầm bánh ngọt trên bàn trà lên, dùng thìa xắn một miếng nhỏ, muốn đút cho Đường Dật, nhưng Đường Dật lại chỉ nhìn chằm chằm Diệp Minh Xuyên, không quan tâm tới gì khác.

"Ăn một miếng được không?" Diệp Minh Xuyên chưa từng dỗ dành con nít, nhưng bây giờ với Đường Dật, hắn lại có kiên nhẫn vô hạn.

Đường Dật vẫn không có động tác gì, cả người ngốc ngốc, như thể không hề nghe được lời Diệp Minh Xuyên nói.

Bỗng nhiên hai mắt Đường Dật đảo đảo, cuối cùng tầm mắt dán lên gối tựa hình vuông đặt ở góc sô pha, nhân lúc Diệp Minh Xuyên không chú ý vươn tay ra, kéo gối tựa lại gần mình.

Diệp Minh Xuyên trông thấy động tác của y thì thấp giọng cười một tiếng, bây giờ hắn còn đang quỳ trước mặt Đường Dật đây, há lại để y ôm thứ khác hôn cắn lung tung sao, đợi Đường Dật vừa ôm cái gối kia vào lòng, hắn liền vươn tay, túm lấy một góc gối, hơi dùng lực một chút đã kéo được nó ra khỏi lòng Đường Dật, ngoài miệng còn an ủi y, "Đừng lấy cái này, ngoan nào."

Đường Dật tội nghiệp nhìn cái gối trong tay Diệp Minh Xuyên, hai mắt y lúc này đong đầy nước, như thể sắp khóc đến nơi vậy.

Diệp Minh Xuyên thậm chí nổi lên tâm tư xấu, muốn y chảy càng nhiều nước mắt hơn, có điều rốt cuộc vẫn không nỡ, đây là tiểu tổ tông hắn đặt ở nơi mềm mại nhất trong tim mà, sao nỡ khiến y chịu khổ sở chứ.

Diệp Minh Xuyên còn chưa dựng cờ trắng xong, đã thấy hai giọt nước trong suốt trượt xuống má Đường Dật, Diệp Minh Xuyên có chút dở khóc dở cười, vươn tay lau đi nước mắt trên mặt y, hỏi y, "Sao lại khóc?"

Hai mắt Đường Dật nhìn chằm chằm cái gối trong tay Diệp Minh Xuyên, nhỏ giọng nói, "Cái kia."

Diệp Minh Xuyên liếc mắt nhìn cái gối trong tay, sau đó ném thẳng nó qua một bên, thấy một màn như vậy mặt Đường Dật nhăn nhúm thành một cục, mím môi trừng Diệp Minh Xuyên.

Diệp Minh Xuyên lắc đầu, "Cái này không được, cho em hôn anh đó, được không?"

Đường Dật không nói gì, có vẻ vẫn đang chìm đắm trong cảm xúc của mình.

Muốn làm chính nhân quân tử đứng đắn cho Đường Dật ăn bánh ngọt là không thể nào rồi, Diệp Minh Xuyên nghĩ nghĩ, đút miếng bánh kia vào trong miệng mình, sau đó ghé sát vào Đường Dật. Đường Dật thấy Diệp Minh Xuyên ghé sát vào người mình, khóe miệng lập tức cong lên, chút ủy khuất khổ sở trên mặt mới rồi cũng bay biến không còn tăm hơi, hai tay y khoác lên vai Diệp Minh Xuyên, đầu hơi nghiêng về phía trước.

Không lâu sau, hai phiến môi liền chạm vào nhau, Diệp Minh Xuyên đẩy miếng bánh trong miệng vào miệng Đường Dật, mùi bơ thơm ngọt lan tỏa trong miệng hai người, đầu lưỡi Diệp Minh Xuyên nhịn không được lướt qua thành trì của đối phương, tiến vào nơi mềm mại nhất, càn quét trong miệng y, nước bọt hai người hòa trộn một chỗ, khiến người vô thức chìm đắm trong đó, quên mất đường về.

Đường Dật nhẹ hừ một tiếng, giọng mũi nồng đậm dụ người, với Diệp Minh Xuyên mà nói đây sợ là âm thanh quyến rũ nhất trên đời.

Vất vả lắm Diệp Minh Xuyên mới rời được khỏi lãnh địa kia, một sợi chỉ bạc thật dài kéo từ miệng Đường Dật, Đường Dật vô thức nhếch miệng, để lộ một đoạn nhỏ đầu lưỡi hồng nhạt, thoạt nhìn ngây thơ lại dâm mỹ.

Thứ dưới bụng Diệp Minh Xuyên như muốn nổ tung, cuối cùng lại chỉ có thể nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Đường Dật thở dài một tiếng, còn tiếp tục như vậy, hắn sợ sau này mình lại không khống chế được lừa tiểu tổ tông uống rượu mất.

Diệp Minh Xuyên tổng cộng hôn Đường Dật hai lần, ý thức được không thể tiếp tục như vậy nữa, cứ thế này Đường Dật căn bản chẳng ăn được bao nhiêu, hai miếng bánh ngọt phần lớn đều vào bụng Diệp Minh Xuyên rồi còn đâu.

Diệp Minh Xuyên ngẩng đầu, vươn tay vuốt vuốt tóc Đường Dật, "Em ngoan ngoãn một chút được không, Tiểu An......"

Nghe thấy Diệp Minh Xuyên gọi Tiểu An, Đường Dật hình như lấy lại được chút ý thức, y ngây ngốc ngồi trên sô pha, mắt chớp cũng không chớp nhìn Diệp Minh Xuyên, lát sau y hé miệng, chầm chậm phun ra hai chữ, "Tiểu...Xuyên......"

"Anh đây, anh đây." Diệp Minh Xuyên liên thanh đáp lời, lại xắn một miếng bánh ngọt, giọng điệu khẩn cầu hỏi y, "Há miệng ra có được không?"

Đường Dật làm như không nghe thấy lời Diệp Minh Xuyên nói, mở hai tay ra, nghiêng đầu, hướng Diệp Minh Xuyên làm nũng, "Ôm một cái......"

Giọng Đường Dật sau khi uống rượu mềm mềm êm êm, khiến Diệp Minh Xuyên tê dại cả người, may mắn ý chí hắn kiên định, mới không bị sắc tình làm mờ mắt, vẫn biết bây giờ mình cần phải làm gì.

"Ăn chút gì đã được không?" Diệp Minh Xuyên không phiền không chán hỏi lại Đường Dật câu hỏi này, hỏi xong thấy Đường Dật vẫn không có phản ứng, liền bồi thêm một câu, "Ăn xong liền ôm một cái."

"Há miệng nào, ah ----"

Đường Dật mím môi nhìn Diệp Minh Xuyên thật lâu, cuối cùng cũng học theo Diệp Minh Xuyên, há miệng ra, "Ah ----"

Diệp Minh Xuyên vội vàng đút thìa bánh vào miệng y, Đường Dật còn chưa nuốt hết bánh trong miệng xuống, đã lúng búng làm nũng với Diệp Minh Xuyên, "Ôm một cái."

"Được." Diệp Minh Xuyên buông bánh ngọt xuống, vươn tay ôm Đường Dật vào lòng mình, đầu Đường Dật dụi dụi hai cái trên vai Diệp Minh Xuyên, lại hôn lên cằm, lên cổ hắn.

Chưa đầy hai phút sau, Diệp Minh Xuyên đã đẩy Đường Dật ra, chuẩn bị đút cho y miếng tiếp theo.

Đường Dật ăn một miếng, Diệp Minh Xuyên sẽ ôm y một cái, y nhu thuận vô cùng, Diệp Minh Xuyên cũng vô cùng vui vẻ.

Hộp bánh ngọt nhỏ xíu này ăn mất gần tiếng đồng hồ, Diệp Minh Xuyên cũng quỳ gần một tiếng, nhưng hắn lại chẳng thấy khó chịu, uể oải chút nào, ngược lại rất vui vẻ chịu đựng.

Nếu Đường Dật cứ mãi thế này, hắn cũng tình nguyện chiều chuộng y như vậy mãi.

"Hết rồi......" Đường Dật chớp chớp mắt nhìn cái hộp không trên tay Diệp Minh Xuyên, Diệp Minh Xuyên chỉ cảm thấy trái tim đều tan thành nước rồi.

Hắn thả cái hộp không lên bàn trà, từ trên đất đứng dậy, khom lưng, "Không sao, anh ôm em."

Hắn ôm ngang Đường Dật lên, đi lên tầng, vào phòng ngủ, thả y xuống giường, dọc đường đi, Đường Dật vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, híp mắt, thoạt nhìn có chút mệt mỏi.

"Đi tắm trước đã, rồi lại ngủ tiếp." Bây giờ đã vào mùa đông, kỳ thực cho dù một ngày không tắm cũng không sao, tiếc rằng Đường Dật lúc này cái gì cũng không biết, không nhìn ra được chút tâm tư kia của Diệp Minh Xuyên.

Diệp Minh Xuyên đầu tiên là lấy quần áo, xả nước đầy bồn, sau đó ôm Đường Dật vào phòng tắm, cởi hết đồ trên người y ra, thả y vào trong bồn.

Đường Dật ngồi trong nước, hiếu kỳ dùng bàn tay vỗ vỗ mặt nước, làm gợn lên từng đợt sóng nhỏ, khanh khách cười.

Diệp Minh Xuyên ngồi bên ngoài bồn tắm, lau người cho y, vết sẹo trên cổ tay Đường Dật vẫn chói mắt như thế, Diệp Minh Xuyên nắm lấy tay y, cúi đầu lưu luyến hôn lên cổ tay y.

Ngâm một lát, Diệp Minh Xuyên ôm y ra, lau khô người, thay cho y áo sơ mi trắng, đặt lên giường, lại đắp chăn cho y, rồi đặt một cốc sữa lên tủ đầu giường.

Diệp Minh Xuyên vọt vào phòng tắm tùy tiện xối nước một chút liền ra, rất sợ trong lúc mình không ở đây Đường Dật lại lôi chăn ra cắn, có điều đợi đến khi hắn bước ra, lại trông thấy Đường Dật im lặng nằm trên giường, tựa như đã ngủ say, cốc sữa trên đầu giường cũng đã bị uống cạn.

Diệp Minh Xuyên thả nhẹ bước chân, lặng lẽ lên giường, ngay tại lúc hắn vươn tay muốn tắt đèn trong phòng đi, Đường Dật bên cạnh bỗng nhiên mở mắt, xoay người bò lên trên người Diệp Minh Xuyên.

Trên người y đang mặc áo sơ mi trắng của Diệp Minh Xuyên, y nằm úp sấp trên ngực Diệp Minh Xuyên, dùng răng tinh tế gặm cắn da thịt hắn, không bao lâu sau, lồng ngực Diệp Minh Xuyên liền hiện lên từng mảng từng mảng dấu đỏ loang lổ.

Diệp Minh Xuyên xem như hoàn toàn hiểu được "tiểu yêu tinh dụ người" trong sách miêu tả là như thế nào, có điều tổng tài người ta có thể nói "Nữ nhân, em châm lửa, thì phải chịu trách nhiệm dập", còn hắn thì lại khác, cho dù bên dưới đã cứng đến sắp chọc thủng quần đến nơi, cũng chỉ có thể cố mà nhịn xuống thôi.

Bây giờ Đường Dật cái gì cũng không biết, nếu như hắn làm gì đó thì chẳng khác nào giậu đổ bìm leo, Tiểu An của hắn sẽ không thích như vậy đâu.

Tuy là lần này bỏ lỡ, về sau muốn tìm cơ hội gần gũi với Đường Dật sợ rằng sẽ không còn nữa, nhưng Diệp Minh Xuyên vẫn hiểu rõ cái gì có thể làm, cái gì không.

Diệp Minh Xuyên để Đường Dật nằm sấp trong ngực mình, vươn tay vỗ vỗ lưng Đường Dật, nhẹ giọng nói, "Ngủ đi, Tiểu An."

Nói xong, Diệp Minh Xuyên vung tay tắt đèn trong phòng đi, phòng ngủ nháy mắt bị bóng tối bao trùm.

Trong đêm tối, giác quan của con người dường như càng thêm mẫn cảm, Diệp Minh Xuyên rõ ràng cảm nhận được môi lưỡi Đường Dật ve vuốt trên lồng ngực mình, răng y sượt qua da hắn, Diệp Minh Xuyên bị trêu chọc đến thiếu chút nữa không phân được phương hướng, thứ bên dưới càng cứng đến phát đau.

Một lúc lâu sau, Đường Dật rốt cuộc mệt mỏi, lăn từ trên người Diệp Minh Xuyên xuống, tìm một tư thế thoải mái bên cạnh, ngủ. Một cánh tay y vòng quanh hông Diệp Minh Xuyên, một chân gác trên đùi Diệp Minh Xuyên, hô hấp ấm áp rơi lên lồng ngực Diệp Minh Xuyên. Diệp Minh Xuyên ôm y vào lòng, cảm thấy đêm nay mình chắc hẳn phải mất ngủ rồi.

- ---------------------------------------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.