Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần

Chương 104: Tiền kiếp



Một ngôi nhà khá là giản dị ở nơi hoang sơ vắng vẻ này, nơi đây tạo cảm giác vừa quen lại vừa lạ.

"Tỷ tỷ! Tỷ là ai?"

Giọng nói khá trong trẻo, ta không thể rời mắt được nữ hài trước mắt, khuôn mặt bầu bỉnh trắng mịn cùng với đôi má hồng hồng, đôi mắt đen tròn, thật quá đáng yêu rồi còn gì.

"Ta tên Mạc Tử Cách, còn muội?"

Nữ hài nhẻn miệng cười còn giơ cao củ cải trắng đang ôm mà giới thiệu cùng ta.

"Muội là củ cải, còn đây là củ cải của muội"

Củ cải cái tên nghe khá kỳ quặc, ta cũng không ngại mà bước đến gần nữ hài đó hơn thì giữa chừng đã có thứ gì ngăn lại không thể chạm vào nữ hài đó.

"Ngươi sao có thể vào được kết giới?"

Ta giật mình, cái gì mà kết giới? Đến khi nhìn lại giọng của người phát ra âm thanh thì chút xíu nữa đã nhào đến mà ôm lấy chàng ấy.

"Thác Nghiêm!"

Chàng nghe ta gọi, nhưng lại đưa ánh mắt không quen biết nhìn đến ta, làm ta chẳng hiểu đây là chuyện gì? Mà cũng lạ trên trán có cái ấn ký màu trắng kỳ lạ kia, mặc dù vẫn là khuôn mặt quen thuộc đó nhưng ta cảm thấy chàng không thuộc về phàm gian nữa, cứ như một bậc tiên nhân, phải rồi đây chắc chắn là đang nằm mộng rồi.

"Sư phụ! Tỷ tỷ là người tốt"

Tiểu củ cải như giải thích giúp ta với vi sư mình.

"Con biết thế nào là người tốt không? Ở đây với ta đến hình dáng người ta thế nào con còn không biết, vậy mà dám nói tốt" Dịu dàng xoa đầu.

Thấy hình ảnh đó của chàng ấy ta lại nhớ đến tiểu Uyên Nhi nhà ta, chàng ấy yêu hài tử của mình biết bao nhiêu, làm ta cũng nhớ những ngày tháng đó.

"Ngươi chỉ là một phàm nhân sao có thể vào đây? Còn biết tên ta nữa? Ngươi thật ra là ai?"

Giờ chàng lại hỏi ta lần hai, thú thật những đều chàng ấy nói ta hoàn toàn không hiểu được dụng ý, phàm nhân sao? Không phải chàng cũng vậy? Còn cố tỏ ra không biết ta, liệu có sự nhầm lẫn gì không?.

"Tác Thác Nghiêm, ta là nương tử của chàng đó, chàng không nhận ra ta"

"Ha!ha! Ta đến đúng lúc thật đấy!"

Khi một luồng khói trắng hóa thành một hình dạng, ta sửng sốt, mắt mở to hết cỡ để nhìn chuyện quỷ gì đang diễn ra thì diện mạo được hình thành đó không phải là Thẩm Sư của giấc mộng lần trước sau.

"Một thượng quân như ngươi lại có thê tử khi nào vậy? Sao ta chưa mời uống rượu mừng mà đã có người tự nhận rồi"

Thấy Thẩm Sư gác tay lên vai Thác Nghiêm mà châm chọc kia, ta còn nghĩ mình đã hoa mắt vì hai chàng ấy tình cảm đã tốt vậy sao? Mà nghĩ lại cũng không đúng, rõ hai người nam nhân này không phải hai chàng ấy.

"Bớt nói nhảm đi, ngươi không thấy nàng ta chỉ làm một phàm nhân sao?"

"Ừ nhỉ! Kết giới của ngươi bị hỏng rồi sao? Một phàm nhân có thể vào đây?" Ánh mắt đầy dò xét.

"Chẳng phải ngươi rõ hơn ai hết!"

Giờ đến nam nhân cứ như yêu quái kia đã thu hết ý trên mặt mà chú tâm quan sát ta, ta không tránh, ta cũng muốn nhìn rõ hai người nam nhân này xem thế nào.

"Nữ nhân! Trên người ngươi sao lại có khí tức của ta?" Ngươi là ai?"

Eo ta đã bị bắt lấy, càm cũng bị yêu quái đó giữ lấy.

"Ta không hiểu, các ngươi không phải tướng công ta? Vậy các ngươi là ai?"

Ta hỏi ngược, rồi nhanh tránh khỏi hắn thế nhưng lần này cái tên như tiên nhân kia cũng xông đến mà nắm lấy tay ta, mắt hắn nhìn ta trong ngờ vực.

"Thần khí của ta cũng trong cơ thể ngươi!"

Cái gì thần khí? Ta đang giấc mộng của giới thần tiên sao?.

"Bớt nhảm đi! Ta không hiểu mấy tên yêu quái như các ngươi đang nói gì cả"

Ta vừa rút tay ra thì ngay lập tức đã lơ lững trên không, có chút bị dọa thật sự, một người sống trên cỏi đời như ta không phải chuyện gì cũng biết nhưng đã từng gặp qua biết bao nhiêu là chuyện, thế nhưng chuyện này đây thật không thể tin được.

"Đau!" Ta cố nhéo vào má mình vài cái nhưng cảm giác đau này là thật, vậy đây là thật sao?.

"Nàng ta phát ngốc gì thế?" Hồ đế hỏi nhỏ.

Người bên cạnh cũng không trả lời vì chuyện này quá không đúng, thần khí của hắn từ trước tới nay chưa bao giờ dùng tùy tiện cho ai huống hồ là một phàm nhân chưa từng quen biết bao giờ.

"Thả ta ra"

"Nữ nhân ngươi không nói, bọn ta sẽ không thả, ngươi nên biết giết một phàm nhân chỉ như giết một con kiến"

Tên yêu quái đã tỏ ra hâm dọa ta, ấy nhưng ta biết nói cái gì đây.

"Ta không biết các ngươi đang nói gì, ta tự nhiên thức dậy trong cơn bạo bệnh đã ở đây rồi"

"Vậy ngươi biết đây là đâu và bọn ta là ai không?"

Câu hỏi của nam nhân như thần tiên đó làm ta phát ngốc thật sự, nếu ta biết thì còn nói gì nữa.

"Ta không biết!"

"Sư phụ! Thả tỷ tỷ ra đi"

Ta thấy nữ hài đó như sắp khóc đến nơi, mà vi sư của nó cũng không đành lòng, nên cũng đã thả ta ra, không dừng lại đó, nữ hài đó đã chạy đến bên ta mà ôm lấy.

"Tỷ tỷ ở lại bên củ cải đi"

"Củ cải con không được lại gần người lạ"

Một cái vung tay, nữ hài đó đã bị vi sư của mình kéo về, còn ta thì chỉ muốn thoát khỏi đây, dù không biết xảy ra chuyện ra nhưng ở một nơi mà hai nam nhân kỳ quái này lại có gương mặt của tướng công ta, vậy mà lại không quen biết ta, lại làm ta rất khó chịu, thế nhưng mới vừa quay đầu chưa bước đã bị bắt lại.

"Đi đâu?"

Eo ta lại nằm trong vòng tay tên yêu quái này, sự khó chịu đã lên đến đỉnh điểm.

"Háo sắc! Sao ngươi cứ ôm lấy eo ta thế hả?"

Ta quay đầu nhưng vì quá nhanh nên mũi đã chạm đến mũi tên yêu quái đó, làm ta và hắn đều ngẩn ra.

"Buông...ra đồ vô sĩ"

Tay hắn đã buông khi hắn quay mặt ta còn thấy đôi tai yêu quái kia khẽ động, ta không hiểu gì nhưng người nam nhân kia đã lên tiếng.

"Nữ nhân ngươi phải ở lại, ta cần làm rõ một chuyện.

==========================

Nhiều ngày sau đó.

Ta vẫn chưa hết bàng hoàng về những gì đang diễn ra, thậm chí ta đã ở lại đây bao lâu ta cũng không rõ, hôm nay hắn nói sẽ đưa ta đi gặp một người, dù không biết là ai nhưng khi hắn bảo ta nhắm mắt lại đến khi mở mắt ra đã là một nơi xa lạ khác, nhìn dưới chân là một mãng trắng xóa cứ như sương mù mà cũng không phải sương mù.

"Theo ta, đừng chạy loạn"

Hắn ra lệnh, ta theo sau hắn, ở đâu lại xuất hiện một lão nhân đầu tóc bạc phơi, khi thấy hắn đến đã kinh kính mà cúi người.

"Thượng quân người đã đến"

"Là nàng ta!"

Hắn trực tiếp nhìn đến ta, lão nhân gia kia cũng nhìn ta với ánh mắt đầy dò xét, mày nhíu lại, tay vuốt chòm râu bạc.

"Thế nào?"

"Bẩm thượng quân đây đúng là chuyện lạ, rõ là một phàm nhân bình thường nhưng sao lại có thần khí của người? Không những thế..."

Ông ấy chợt dừng lại như đang suy nghĩ.

"Không những thế nào?"

Ta chẳng nghe lão nhân gia kia nói gì nữa, ngay lập tức tên nam nhân ấy đã thay đổi sắc mặt như nghe một chuyện kinh thiên động địa.

"Làm phiền ngươi rồi!" Hắn chợt quay người chuẩn bước đi.

"Tiểu tiên không phiền, cung tiễn thượng quân"

Tiểu tiên? Thấy ta vẫn phát ngốc bất động hắn đã dừng bước chân.

"Ngươi vẫn còn không nhận ra đây là thiên giới sao?"

Ta cố xoa lấy thái dương để bình tỉnh thì hắn đã xoay người nhìn ta, lần này mọi thứ xung quanh cũng thay đổi, trước mắt ta đã là một nơi khác, một viện của một người nào đó, nơi đây toàn hoa đào, mắt ta không thể rời được cảnh vật tuyệt mỹ trước mắt.

"Đây là đâu?"

Ta hỏi nhưng hắn lại không trả lời, ở đâu một luồng gió cùng những cánh hoa đào xuất hiện, đầu óc ta ngưng trệ sau khi thấy hoa đào kia đã biến thành một nam nhân, mà nam nhân ấy lại là Cẩn Triệt, không đúng là giống Cẩn Triệt y đúc.

"Ngọn gió nào đã đưa thượng quân ngươi đến chỗ ta? Còn mang theo cả một phàm nhân nữa?"

Chưa để ta phản ứng kịp thì một lực vô hình đã đẩy ta nhào vào người tên đào hoa kia, hắn cũng thuận thế mà giữ lấy ta, thế nhưng khi ta nhìn lại mặt hắn thì biểu hiện của hắn cũng giống như hai tên kia, có gì kinh ngạc vậy sao?.

"Đây là?"

"Ngươi đoán không sai, đây là nguyên nhân ta đưa nàng ta đến đây!"

Lần này nam nhân đào hoa lại trầm mặc, ánh mắt kia như khoét một cái lỗ trên người ta vậy, dù là khuôn mặt của Cẩn Triệt mà ta quen thuộc nhưng cứ nhìn như thế thì ai mà không cảm thấy gượng gạo.

"Cẩn Triệt đừng nhìn ta như vậy!"

"Ngươi biết tên ta?"

Ta chỉ thuận miệng nhưng không ngờ hắn cũng cùng tên.

Một lúc sau thì hai tên đó đã vào phòng không biết làm cái quái gì mà cũng không ra, hắn bảo ta đừng chạy loạn, có quỷ mới nghe theo, ở một nơi như tiên cảnh thế này, không chạy loạn thì thật là phí.

"Xem ra ngươi đã đến đây!"

Trước mặt ta là một lão bà, có lẻ bà ấy không thích ta nên giờ ta cảm thấy cái nhìn của bà ấy là đầy câm ghét.

"Đã hơn ngàn năm rồi! Ngươi thấy cuộc sống dưới nhân thế, thế nào hả?"

Ta không hiểu gì nên cũng không định trả lời bà lão ấy, thế nhưng ngay sau đó tay bà ta đã bóp mạnh lấy mặt ta, có cái gì đó không đúng, cả người ta cứng đơ, ta không thể phản kháng.

"Đại tỷ rất vui khi thấy ngươi trong hình dạng thế này đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.