"Nàng vẫn còn muốn ra trận sao? Ngoan ngoãn ở nhà làm vợ hiền không tốt à?"
Đặt sách qua bên ta vòng tay ôm lấy cánh tay chàng giọng đầy trách móc.
"Không..muốn! Ta sẽ chết trong tay các chàng thì có"
Đều này ta nói cũng có phần đúng, ta và các chàng ấy mới sống chung chưa đầy một tháng, mỗi đêm sẽ thay phiên nhau ngủ cùng ta nhưng ngoại trừ Thúc Lang ôn nhu dịu dàng ra thì ba người còn lại cứ như hổ đói thỉnh thoảng hay dầy vò ta suốt đêm, may mà ta võ công thâm hậu, nếu như các nữ tử yếu đuối khác, thì không phải tiêu luôn rồi sao.
"Cách Nhi! Nàng nói quá rồi, ta đây cũng rất kiềm chế mà"
Vừa nói cô ta vừa ngã vào người Thúc Lang, chàng bối rối ra mặt vội vã đứng lên.
"Ta nghĩ công chúa nên về sớm nghĩ ngơi, ta sẽ kê một toa giúp công chúa nghĩ ngơi tốt hơn"
Người kia vẫn bám như đĩa không chịu buông, thật là một cảnh làm người khác chẳng cảm thấy xa lạ gì, Thúc Lang nhà ta tuy các bệnh trên thế gian này chẳng làm khó được chàng nhưng với các bệnh nhân nữ mặt dầy này thì thật bó tay, lúc trước A Nguyệt của Mỹ Nhân Viện cũng thế giờ Bát công chúa này cũng vậy, ta khụ khụ vài tiếng rồi bước vào, thế nhưng thấy ta con nha đầu này vẫn chơ ra đấy.
"Cách Nhi..!"
Thúc Lang thì vội đến bên ta làm cô ta ngã nhào xuống đất mặt mày nhăng nhó tỏ vẻ hờn giận.
"Vương thần y..chàng thật ác à"
Ta giả vờ không quan tâm lấy khăn ra lau lau mồ hôi cho Thúc Lang.
Vẻ mặt nghiêm nghị Thúc Lang đã lên tiếng đuổi khách, Bát công chúa mặt đã đỏ bừng vì tức giận nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Vương thần y! chàng giám đuổi ta, chàng biết ta là ai không?"
"Ta không quan tâm"
"Chàng.."
"Bát muội nên về thì hơn, đừng làm cho người khác nghĩ ngự y trong cung đều toàn vô dụng"
Giơ cao bàn tay, vì nghĩ sẽ đánh được ta ư, nhưng ta chưa kịp phản ứng thì Thúc Lang đã ôm ta vào người, cái tát đó chàng cũng lãnh chọn, cả ta cùng Bát công chúa đều ngẩn ra nhìn chàng.
"Thúc Lang.."(ta khẽ giọng)
"Vương thần y...một nữ nhân có nhiều phu quân như cô ta có gì tốt chứ "( cô ta gầm giọng)
"Làm càng.."
Đưa mắt nhìn người phát ra giọng đầy tức giận kia, là Quân Nhuẫn chàng, Bát công chúa mặt mày đã xanh mét, vội vàng đứng dậy, giọng lấp bắp không nên lời.
"Thất...hoàng..huynh!"
"Cút về hoàng cung cho ta, nếu không có sự đồng ý của ta thì đừng có bén mãng đến đây nữa"
"Thất..hoàng huynh..,muội.."(đã muốn khóc).
"Cút.."
Bỏ lại cái nhìn hận ta thấu xương cô ta đã vội chạy đi, người ta nói hồng nhan thì họa thủy còn các đức lang quân của ta thì là họa gì đây.