Một tên ăn mày, đầu bù tóc rối, cả người lắm lem bùn đất đang tỏ thái độ ghét bỏ với nữ nhân cũng chẳng khác hắn là bao, cả người nàng trùm kín với ngoại y rách nát, dơ bẩn, trong tay vẫn ôm lấy cái màn thầu mới vừa nhặt được, nàng sợ hãi vội tránh né.
"Ta...ta sẽ đi ngay"
Thấy nàng đã đứng lên định đi, tên ăn mày nhanh tay đã nắm lấy ngoại y của nàng mà kéo.
"Muốn đi, sao dễ thế được!"
"Buông....tay"
Bắt chợt bị nắm lại, nàng cố kháng cự, vì xô đẩy đã bị ngã nhào xuống đất, ngoại y che kín đầu cũng rơi ra.
"Này! Mấy tên ăn mày mau cút khỏi đây!"
Hai nam nhân ở đâu xuất hiện, thấy vậy tên ăn mày kia cũng cong chân bỏ chạy, giờ nữ nhân ấy mới ngồi dậy, nàng ngước nhìn hai nam nhân hung hăng kia thì ánh nhìn của bọn hắn cũng chạm đến mặt nàng.
"Ấy dô! Là một mỹ nhân đấy!" Tay một tên đã năng lấy càm nàng.
Hoảng sợ nàng cố hất bàn tay ấy ra nhưng không thành, hắn đã hung hăng hất mạnh tay lần nữa nàng té nhào.
"Mỹ nhân! Hôm nay nàng có phúc được hầu bọn ta đây!" Hắn liếm môi.
"Khốn kiếp! Tránh...xa ta ra!"
Cả hai tên đã xông đến, nàng vùng vẫy trong hoảng loạn tưởng hôm nay đã tiêu đời thì đột ngột không còn ai giữ lấy nàng nữa, nàng mở mắt, trước mặt là hai cổ thi thể chết mà chẳng kịp kêu.
"Thổ Nhỉ đi thôi!"
"Dạ chủ nhân"
Một trận chấn động, nàng đưa mắt nhìn người nam nhân vừa phát ra tiếng kia, tuy khoảng cách hơi xa nhưng bóng dáng quen thuộc đó dù có hóa thành tro nàng cũng nhận ra.
"Thác Nghiêm ca ca!"
Bước chân Tác Thác Nghiêm đã dừng, hắn nghe không nhầm là giọng của Tiêu Nhược Lan, hắn thật không ngờ lại gặp nữ nhân ấy ở đây, còn cái dạng người không ra người, ma không ra ma kia nữa, nữ nhân này hôm nay lại đến bước đường cùng này.
"Thác...Nghiêm ca...ca, làm ơn...Nhược Lan...khổ sở lắm" nước mắt đã đầm đìa.
Thấy nàng ta cố tình tiến gần Tác Thác Nghiêm, Thổ Nhỉ đã đưa kiếm ra chặn lại.
"Không được đến gần"
Tất nhiên Thổ Nhỉ biết Tiêu Nhược Lan, theo chủ nhân biết bao nhiêu lâu, cái nghĩa muội này lúc trước luôn bám theo chủ nhân hắn như sên, cộng thêm sự giả tạo kia làm hắn chẳng ưa nổi vào mắt, tưởng chừng nàng ta đã yên ổn ở Tấn quốc, nào ngờ lại tìm đến tận đây với cái thân tàn ma dại thế này càng làm Thổ Nhỉ khó chịu thêm.
"Biến khỏi mắt ta"
Nói xong Tác Thác Nghiêm đã ném một túi bạc về sau, tâm Tiêu Nhược Lan như chết lặng, nàng giờ cứ như một ăn mày bẩn thỉu, tại sao Thác Nghiêm ca ca lại nhẫn tâm như vậy với nàng, tất cả là vì ả tiện nhân kia, nếu ả không xuất hiện thì Tiêu Nhược Lan nàng đâu phải đến đường cùng không nhà không cửa chẳng chốn nương thân thế này, ngay cả người nàng thương nhất cũng xem nàng như một cái gai, nàng thật không cam tâm.
"Thác Nghiêm ca...ca đừng bỏ Nhược Lan...cầu xin huynh nể tình huynh trưởng muội năm xưa mà chiếu cố muội có được không?"
Quả là lợi hại, nhắc đến huynh trưởng của Tiêu Nhược Lan thì Tác Thác Nghiêm lại có chút mềm lòng, bao nhiêu năm nay hắn luôn nghĩ tình xưa mà đối đãi Tiêu Nhược Lan như muội muội ruột, nếu không phải nữ nhân này chạm đến giới hạn của hắn, thì hắn cũng đến nổi phải bỏ rơi nàng.
"Ta không có trách nhiệm phải lo lắng cho ngươi cả đời, ta chỉ có thể cho ngươi một nơi dung thân tốt để không phụ lòng lời khủy thác của đại ca ngươi"
Mặt Tiêu Nhược Lan đã lan tỏ niềm vui khi nghe Tác Thác Nghiêm nói vậy, ít nhất nàng còn cơ hội lại gần hắn.
"Thác Nghiêm ca ca, muội sẽ sống tốt, sẽ không làm những chuyện ngu ngốc như trước nữa, chỉ cần huynh cho muội ở bên cạnh là đủ"
"Ta có nói cho ngươi ở bên cạnh sao?" Tác Thác Nghiêm đã lạnh giọng.
Tiêu Nhược Lan đã trắng mặt kèm theo hụt hẫng vô hạn.
"Tìm cho nữ nhân này một nơi sinh sống tốt"
"Dạ chủ nhân"
Vừa ra lệnh xong Tác Thác Nghiêm đã biến mất làm Tiêu Nhược Lan cũng nhanh chân đuổi theo không kịp.
"Thác Nghiêm ca ca" gọi lớn.
Thổ Nhỉ tuy nhận lệnh thế nhưng hắn nên đi đâu tìm một chỗ tốt cho nữ nhân này đây, có thể chỉ tạm cho nữ nhân này ở trong khách điếm vài ngày để có thời gian mà tìm.
"Đừng mộng tưởng hảo huyền nữa, chủ nhân chỉ yêu duy nhất một mình phu nhân thôi! Ngươi đi theo ta"
Tay nắm chặt sắp rỉ ra máu, hận ý mà Tiêu Nhược Lan phát ra đã làm người khác thấy rõ, tất nhiên Thổ Nhỉ cũng cảm thấy, câu nói đó là hắn cố tình nhắc nhở nữ nhân này, còn có thông minh mà nghe hay không thì hắn cũng không mấy quan tâm dù sao sự sống chết của nữ nhân này cũng không liên quan gì đến hắn, sau này chủ nhân hắn mà nổi điên thì cái gì mà nghĩa muội hay tình xưa cũng không cứu nổi nàng ta.
======================
Thừa tướng phủ.
Thừa tướng giờ đứng ngồi không yên vì ông không biết nên buồn hay nên vui vì số binh khí kia tự nhiên không cánh mà bay tới, giờ lại nằm ở chỗ ông, ông cũng vừa được tin Tây Khương Lâu Kỳ đã về Tây Khương tối qua, sự việc này thật làm ông vừa bán tín bán nghi, số lượng binh khí lớn vậy cũng không thể chuyển đi một thời gian ngắn, thế nhưng khi giữ lại tâm ông lại cảm thấy bắt an.
"Tướng gia! Ngài không được khỏe sao? Thiếp nấu chút đồ bổ cho ngài nghe"
Giọng nói như chim thanh ca, nữ nhân này là một trong thiếp thất của ông, tuổi chưa đến tứ tuần, nhan sắc phải nói là hoa nhường nguyệt thẹn cũng là một trong các vị thiếp ông thương nhất.
"Không cần" Đặt chung trà trên tay xuống ông khẽ từ chối.
Nữ nhân nhẹ đi đến sau lưng ông, bàn tay mềm mại nhẹ đặt lên vai ông mà bóp lấy.
"Thiếp thấy ngài gần đây cứ chau mày, như phiền muộn gì đó, thiếp thân thật vô dụng, không thể giúp được gì cho tướng gia"
Giọng điệu pha lẫn lo lắng kia cũng chẳng làm ông giảm bớt bất an hơn nữa, khẽ thở ra nhưng chưa để ông hết mệt mỏi thì hạ nhân bên ngoài đã hối hả chạy vào.
"Đại nhân! Có...có quan binh đến"
Đứng bật dậy, mặt ông đã biến sắc, nữ nhân phía sau cũng không thoát khỏi sự lo lắng.
"Quan binh...là chuyện gì?" Nữ nhân run giọng hỏi.
Hạ nhân chưa kịp trả lời thì quan binh bên ngoài đã tiến vào trong.
"Người đâu! Bắt tội thần Trạch Dương Lễ lại"
========================
Sau khi biết hắn là đại hoàng huynh của Mục Trường Mệnh, ta cũng kể chuyện nàng ta bị bắt đi, thế nhưng vị hoàng huynh này có lẽ không quan tâm đến muội muội của mình cho lắm, bằng chứng là một chút lo lắng cũng không hiện ra trên gương mặt của hắn, ta không nghĩ là tình cảm huynh muội bọn hắn lại tệ như thế.
"Cái nha đầu này chỉ biết gây rắc rối là cùng"
"Ngài không lo cho nàng ta? Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"
Có lẽ hắn thấy vẻ mặt ta hiện giờ còn lo lắng cho Mục Trường Mệnh hơn cả hắn nên hắn cứ đâm đâm mà nhìn lấy ta, làm ta cũng khó chịu mà tránh ánh mắt đó, Tô Tô cũng nhanh chắn trước ta.
"Xin ngài dời mắt"
"Không lo" lãnh cảm.
Thấy hắn đã buông màn xe xuống mà rời đi, ta cũng không làm được gì, hắn thân là hoàng huynh của nàng ta mà lại lãnh tình như vậy thì người ngoài như ta có lo cũng vô ít, với lại lúc trước Mục Trường Mệnh đã sống rất tốt đấy thôi, nghĩ thế ta cũng quyết định trở về.