Lời Ly Quân Nhuẫn làm Ly Miễn Miễn dù sợ trước vị hoàng huynh tâm tính lúc nào cũng có thể phát hỏa của mình nhưng vẫn cố tình giả vờ như không mà cười gượng.
"Thất hoàng huynh muốn nói gì? Miễn Miễn không hiểu?"
"Không hiểu? Vậy Tô Thủy Diệu kia là không mời mà tới ư?" Ly Quân Nhuẫn chất giọng vẫn lãnh đạm.
Trong tâm đã bị một nhác đâm trúng, Ly Miễn Miễn thật sắp đứng không vững, nhưng vẫn cố hướng Ly Quân Nhuẫn mà biện minh.
"Tô Thủy Diệu là...là do quen biết với muội từ nhỏ, lần này là vì tiểu tử Chính Dương trở về, sẵn có dịp nên đến đây diện kiến thôi"
Lý do hợp lý quá nhỉ! Ly Miễn Miễn, với Ly Chính Dương thì không nói rồi vì là hoàng cô cùng cháu mình còn Tô Thủy Diệu cùng Ly Chính Dương cũng quen biết từ nhỏ thông qua Ly Miễn Miễn mà tuổi cả hai cũng bằng nhau.
"Bớt lo chuyện bao đồng đi, đừng tự cho mình thông minh xen vào chuyện của kẻ khác nữa" Ly Quân Nhuẫn nhắc nhở, thật ra mọi chuyện hắn chỉ liếc sơ qua cũng hiểu, mà Ly Miễn Miễn này lại quá ngây thơ nên hắn mới ra miệng để cảnh tỉnh cái nha đầu không biết trời cao đất dày này.
"Muội...muội có làm gì đâu ạ?" Ly Miễn Miễn đã bĩu môi đầy sự không vui.
Thấy cái biểu hiện sắp nằm trong quan tài mới biết mình chết kia của Ly Miễn Miễn, Ly Quân Nhuẫn chỉ biết lắc đầu.
"Về đi! Không có chuyện gì thì bớt đến vương phủ của ta lại"
"Dạ thất hoàng huynh" Chỉ đợi như thế Ly Miễn Miễn nhanh hành lễ rồi một mạch mà quay đầu đi như chạy.
Nhìn bóng dáng kia đã khuất dạng, Ly Quân Nhuẫn đã thu mắt thì Ly Chính Dương cũng vừa về đến.
"Sao Bát hoàng cô lại đi như bị tà đuổi thế kia?"
"Hoàng cô của ngươi là quá rãnh rỗi nên muốn kiếm thêm phiền phức thôi!" Giọng hờ hửng.
Ngồi xuống ghế, tay đã nhận chung trà từ nha hoàn dâng đến, nhẹ uống một ngụm, Ly Chính Dương cũng kéo công khéo môi như đã biết đây là chuyện thường tình của Bát hoàng cô mình.
"Dương nhi cũng hiểu không ít về hoàng cô, tuy ngang bướng hóng hách nhưng tâm địa lại rất lương thiện"
"Đó là ngu ngốc!"
Câu Ly Quân Nhuẫn vừa thốt làm Ly Chính Dương chút xíu là bị sặc chết, hắn rất muốn bật cười, nhưng hắn lại không dám vì hành vi vô phép vô tắc như thế.
"Mà nói đến chuyện của ngươi đi, hoàng cung rộng lớn như thế thiếu chỗ cho ngươi ở? Lại chạy đến vương phủ của ta làm gì để nha đầu đó cứ đến đây mang theo một đóng phiền phức"
Nghe câu hỏi đầy vẻ trách móc kia, trán Ly Chính Dương cũng rịn mồ hôi.
"Cái này...Thất hoàng thúc người cũng biết Dương nhi kính trọng người nhất, con chỉ muốn những ngày ở lại đây mà kề cận bên người thôi!"
Lời nói mang đầy tính chất hiểu lầm của hắn nếu người khác mà nghe thấy không biết là sẽ nghĩ hắn có vấn đề về đầu óc hay không? Còn Ly Quân Nhuẫn chẳng chút quan tâm.
"Bớt nói lời sáo rỗng đi! Ngươi muốn ở lại bao lâu thì cứ ở, nhưng ta có chuyện phải đến Đinh Nam rồi!"
"Thất hoàng thúc cho Dương nhi theo với" Đã vội xen vào.
Đau đầu Ly Quân Nhuẫn thật không hiểu sao nó lại bám mình như sên như vậy. "Ta đi vì công chuyện, ngươi tốt nhất nên yên ổn trong phủ, đừng để phụ hoàng ngươi biết lại gây thêm nhiều phiền hà"
"Dương nhi không còn là tiểu hài tử nữa, với lại con cũng có chuyện muốn đến Đinh Nam nhưng vẫn chưa có dịp để đi thôi, lần này về kinh thành theo ý phụ hoàng sẵn có dịp tốt này, con sẽ cùng đi với Thất hoàng thúc"
"Tùy ngươi vậy!" Thấy hắn kiên định như thế, Ly Quân Nhuẫn cũng hết cách, nói cho cùng thì giờ Ly Quân Nhuẫn không cho theo thì hắn cũng sẽ tự mà bám theo thôi.
============================
Tây quốc.
Mới vừa về thì đã được hoàng thượng triệu kiến, ta cùng phụ thân phải vào cung một chuyến cho đến khi được lui thì giữa đường trở về ta lại được hoàng hậu nương nương triệu kiến lần nữa, nên phụ thân đã đi về trước.
"Mạc tướng quân xin chúc mừng cả nhà tướng quân đã được minh oan, nhiều ngày nay chuyện của Mạc phủ cũng làm ta đây lo lắng vô cùng" Vừa nói hoàng hậu đã nắm lấy tay ta.
Hành động đó có chút lạ lẫm ta cũng không thể như thế mà rút tay về.
"Đa tạ hoàng hậu nương nương đã quan tâm, lão thiên có mắt, người ngay thì không sợ, kẻ làm ác thì ắc sẽ bị trừng trị thôi!"
"Đúng vậy!"
Ánh nhìn đầy ôn hòa, hoàng hậu lại làm ta không khỏi nhớ về chuyện của ngày xưa, khi nàng ta chưa tiến cung thì cũng là một tiểu cô nương khả ái biết bao nhiêu, tình nghĩa ngày xưa tuy vẫn còn đó, thế nhưng đã không thể quay về thở ngây ngô hồn nhiên như lúc ban đầu nữa rồi.
"Tử Cách!"
"Hoàng hậu nương nương có gì dạy bảo?" Ta giật mình vì nàng ta lại xung hô như thế!.
Nàng ta cười khổ, bàn tay kia nắm lấy tay ta đã dùng thêm chút lực.
"Tử Cách! Có lẽ đã lâu rồi ta không gọi ngươi như thế! Hôm nay ta và ngươi bỏ đi thân phận mà ôn lại chuyện cũ có được không?"
Đúng là hôm nay nàng ta rất lạ, lần trước ta gặp Mục Trường Mệnh cũng thế, giờ đến nàng ta cũng tỏ ra thân thiết ôn lại chuyện xưa, người xưa quả nói không sai, tâm nữ nhân đúng là khó dò.
"Tử Cách ngươi có nhớ hội đèn lồng lúc chúng ta mới vừa tròn mười lăm tuổi không? Lúc đó ta cùng ngươi và Cẩn Triệt, ba người chúng ta đã cùng đi chơi hội rất vui"
Chuyện này tất nhiên là ta nhớ rồi, ta còn nhớ lúc về nàng ta còn chợt chân rơi xuống nước, lúc ấy Cẩn Triệt không cho ta nhảy xuống mà tự mình nhảy xuống cứu.
"Ừ thần nhớ!"
Hoàng hậu nàng ta như rơi vào tiên cảnh của riêng mình mà cười có phần chói lọi hơn.
"Ta thật mong chúng ta cứ mãi những năm tháng còn thơ dại và ngay cả lúc đó"
"Thần vẫn luôn chân trọng những thời khắc ấy, thần tin Cẩn Triệt cũng vậy! Thế nhưng chuyện đã qua, hoàng hậu nương nương đừng lụy quá vào những chuyện của quá khứ thì hơn"
Dường như ta đã nói sai, hoàng hậu mặt đã tắt hẳn nụ cười.
"Tử Cách! Ngươi nói đúng, chuyện là của trước kia, niềm vui lẫn hạnh phúc là của trước kia, con người của chúng ta trước kia cũng đã là quá khứ, cho nên hôm nay...Tử Cách..."
Nàng ta dừng lại không nói thêm nữa, ta cũng không phải muốn nói thế, nhưng vì hoàng hậu nàng ta chính vì quá để tâm đến quá khứ mà bản thân lại không thể nào quên Cẩn Triệt được, đều đó chỉ làm khổ cho nàng ta mà thôi.
"Nếu hôm nay hoàng hậu nương nương bỏ qua thân phận của chúng ta mà ôn lại chuyện xưa thì thần Mạc Tử Cách cũng xin lấy danh nghĩa là bằng hữu thời thơ ấu của người mà khuyên rằng, những gì của quá khứ xin hãy buông bỏ, đừng tự làm tổn thương bản thân mình nữa!"
Một lúc ngưng trọng, cảm xúc của nàng ta thật phong phú từ vẻ mặt bi thương khổ sở rồi lại bật cười mang theo sự phẫn nộ.
"Ha!ha! Mạc Tử Cách ơi là Mạc Tử Cách! Ngươi có từng trong hoàn cảnh một người như ta không mà lại dám thốt ra những lời đơn giản như thế hả?"
Tiếng cười đã dừng giờ chỉ còn một khuôn mặt lạnh lẽo, ta thật không thể ở thêm được nữa, nàng ta không biết nơi đây là hoàng cung hay sao dù là nơi ở của nàng ta nhưng cũng có tai vạch mạch rừng.
"Thần nghĩ thần nên rời đây rồi! Hoàng hậu nương nương nên giữ gìn thân ngọc" Ta đã đứng dậy cúi người hành lễ.
Có lẽ như hoàng hậu không muốn cho ta rời đi, nàng ta cứ như thế mà im lặng chỉ đâm đâm nhìn lấy ta trong tư thế đó, cho đến khi ta muốn lên tiếng cáo lui lần nữa thì nàng ta mới chịu mở lời.
"Ừ...Tướng quân cũng nên về nghĩ ngơi đi" lạnh giọng.
=======================
Rời khỏi hoàng cung ta lên ngựa chạy một mạch đến nơi khác mà không về phủ ngay, khi kéo dây cương tiếng ngựa hí vài tiếng thì cũng dừng lại nơi muốn đến, giữa bốn bề hoa cỏ xanh tươi, trước mắt ta là cái một hồ lớn, giữa hồ là một cái đình mát, nó vẫn còn nguyên đấy theo nhiều năm tháng đã qua, lúc trước vào một lúc tình cờ ba người bọn ta đã đến đây, rồi theo năm tháng nơi đây lại là điểm hẹn của bọn ta khi cùng đánh đàn, làm thơ, múa kiếm, đúng là hoài niệm.
Chân vừa đến gần hơn thì ta mới phát hiện trong đình có người, và không ai xa lạ là Mục Trường Mệnh, nàng ta đúng là vẫn bình an mà người đang ngồi đối diện kia lại là Cẩn Triệt, mặc dù không muốn ra mặt nhưng đã lỡ đến rồi nên ta cũng thẳng bước chân mà tiến vào trong.
"Cách Nhi!" Ngay lập tức chàng đã thấy ta mà vội đứng dậy.
"Tướng quân! Chúng ta lại gặp nhau" Mục Trường Mệnh cũng mỉm cười khi thấy ta.
"May là công chúa vẫn bình an" Ta cũng công môi đáp lại.
"Lần đó khi tướng quân đuổi theo còn có thuộc hạ của ta nữa, thật cảm kích vì sự nghĩa hiệp của tướng quân đây!"
"Công chúa đã quá lời"
"Có lẽ ta nên về rồi! Nhị vương gia bấy lâu nay đã làm phiền rồi!" Liếc mắt nhìn Cẩn Triệt một cái, nàng ta đã đứng dậy.
Ta cũng nhìn đến chàng ấy, Cẩn Triệt chẳng chút cảm xúc nào, vẫn lạnh nhạt như thường ngày khi đối diện nàng ta.
"Tướng quân ta cáo từ trước!"
Nàng ta nói xong đã nhanh bước ngang ta mà rời đi, sự ung dung đó đã làm sự khó hiểu của ta càng tăng cao vì không phải Mục Trường Mệnh rất ghét ta ở chung với Cẩn Triệt, thấy ta đến nàng ta phải bắt ta rời đi mới đúng, vậy mà giờ lại tự bỏ đi, nàng ta cứ như là đã buông bỏ vậy! Nhìn ngay đến Cẩn Triệt ánh mắt ta đầy hoài nghi.
"Nhìn chàng cứ như gian phu vậy?" Ta đùa.
Chàng tròn mắt ngạc nhiên rồi lúng túng giải thích.
"Cách Nhi! Nàng đừng hiểu lầm, thật ra ta không hẹn gặp riêng với nàng ta đâu, chỉ là tình cờ thôi"
"Dù sao chàng cũng sắp rước người ta vào cửa rồi còn gì! Dù chàng có hẹn gặp riêng thì cũng là thường tình"
Ta biết Cẩn Triệt chỉ nghĩ đến mỗi mình ta nên cố tình ghẹo chàng ấy một chút, rất nhanh ta đã nằm trong vòng tay của chàng từ sau mà ôm lấy.
"Chuyện của phủ tướng quân đã ổn, ta sẽ vào cung xin hoàng huynh hủy mối hôn sự này!"
Mặc dù biết sự tình sẽ không dễ như vậy, nhưng bản thân ta cũng mong hoàng thượng sẽ vì hạnh phúc của người đệ đệ này của mình mà suy xét lại.
"Cách Nhi! Ta...xin lỗi!"
Mặt Cẩn Triệt đã vùi sâu vào cổ ta, vì không thấy được nhưng chất giọng đầy vẻ tội lỗi kia cũng làm ta có chút khó hiểu lời chàng ấy.
"Chàng...xin lỗi gì cơ?"
"Về chuyện của ta và Mục Trường Mệnh...ta...ta thật không biết phải nói thế nào với nàng"
Giờ thì ta đã biết chuyện chàng ấy nói là gì rồi, cũng may những chuyện đó trước kia ta đã biết hết, nếu không hôm nay cũng sẽ hiểu lầm chàng ấy thôi!.
"Thật ra chuyện đó ta đã biết rồi!"
"Sao?" Chàng ngạc nhiên mà nhìn lấy ta.
"Ta biết chuyện của chàng và Mục Trường Mệnh rồi!"
Lần này Cẩn Triệt lại đưa bộ mặt như kẻ tội ngập đầu ra, thấy thế ta khẽ bật cười, làm sự hoang mang của chàng ấy cao hơn.
"Cách Nhi nàng làm ta sợ đấy!"
Nhẹ đưa tay chạm đến mặt chàng, để xua tan sợ bất an kia.
"Chuyện đó không phải như chàng đã nghĩ đâu! Ta biết giữa chàng và nàng ta không có mối quan hệ kia"
"Sao nàng biết được chứ! Ngay lúc đấy cả ta và Mục Trường Mệnh đều không mảnh vải che thân mà nằm cạnh nhau, tất cả đã rõ ràng như thế rồi còn gì...ta thật rất khổ sở lúc phải đối diện với nàng khi luôn ray rức về chuyện đó...ta..."
Ta nhẹ đưa ngón tay chặn miệng chàng lại. "Là Mục Trường Mệnh cùng Tây Lưu Ly đã thông đồng với nhau cả, nếu chàng không tin thì về hỏi vị hoàng muội ấy sẽ rõ"
"Sao? Lưu Ly thông đồng cùng Mục Trường Mệnh!"
"Ừm!"
Ta thấy mặt Cẩn Triệt đã đen lại, chuyện này đúng là cú sốc với chàng ấy, vì bản thân có lẽ chưa từng nghĩ người muội muội ruột thịt của mình có thể làm ra được chuyện đó.