"Này Mặc! Chủ nhân thật sự muốn về Sát ma thành một mình sao?"
Mị Nhân nhỏ giọng hỏi trong hoài nghi, thật ra tên ẻo lả cũng muốn hỏi câu đó, chủ nhân nhà hắn thương nữ nhân kia đến vậy, theo hắn nghĩ chắc đây là giận lẫy chút mà thôi.
"Ngươi thấy rồi còn hỏi?"
Đưa mắt nhìn chủ nhân nhà mình ngồi một mình ở bàn bên, trong bộ mặt đen sì khó chịu, quả thật xung quanh cũng u ám đi hẳn làm Mị Nhân cũng vội thu tầm mắt không dám nhìn tiếp, ngồi bên cạnh Khích Thương vừa gắp thức ăn bỏ vào bát vừa cất chất giọng điềm tĩnh mọi khi của mình lên.
"Không hết ngày hôm nay người sẽ kêu chúng ta dò tin tức rồi theo sau thôi!"
Tên ẻo lả thì không biểu hiện gì nữa vì hắn cũng nghĩ như Khích Thương không chừng sẽ có khả năng đó, còn Mị Nhân thì đã bĩu môi thể hiện sự phiền chán trên mặt còn tự mình lẩm bẩm.
"Thiệt mệt chỉ vì cái nữ nhân không biết trời cao đất dày đó mà chẳng lấy ngày yên ổn"
"Tốt nhất ngươi nên quản cái miệng mình, chủ nhân mà nghe thấy thì ngươi sẽ mất luôn lưỡi đấy!" Tên ẻo lả đã nghe thấy, mắt hắn liếc sang nàng.
Mị nhân giật mình theo phản xạ đã đưa tay bụm miệng mình lại, nhìn điệu bộ đó đúng là sợ bị mất lưỡi thật đây mà, mà điều đó cũng sẽ xảy ra vốn cả ba người điều rõ tính chủ nhân nhà mình nên nói không sợ thì mới lạ.
"Khích Thương!"
Giọng Sát Huyết Dạ vừa cất lên làm cả ba người ngay lập tức đứng dậy mà chấp tay chờ phục mệnh.
"Có thuộc hạ!" Hắn chấp tay chờ lệnh.
"Đi xem tình hình, xem nàng đã đi đến đâu rồi!"
"Thuộc hạ tuân lệnh!"
Đúng như Khích Thương nói còn không hết ngày hôm nay thì Sát Huyết Dạ đã ra lệnh rồi, mà chỉ khổ cho hắn ngay đến cơm còn chưa ăn xong đã phải đi làm tròn trọng trách mà chủ nhân nhà mình giao, ngay sau khi Khích Thương biến mất thì tên ẻo lả lẫn Mị Nhân cũng chao đổi ánh nhìn cho nhau mà chỉ có hai người họ mới hiểu.
==============================
Tại nơi khác.
(Tử Cách đừng trách ta, tất cả là do ngươi không xứng, ta có gì thua ngươi, về mỹ mạo về gia thế tất cả đều hơn cả ngươi, vậy mà tại sao? Sao ngươi được tình yêu của chàng còn ta thì không?).
Đó là những gì ta nghe được từ miệng Thất Sắc trước khi ngã vào mê man, dù có thế nào ta cũng không ngờ nàng ta lại làm như thế! Lẽ nào tình nghĩa thở xưa chỉ là thứ đáng bỏ đi, bao nhiêu năm tháng cùng lớn lên bên nhau cũng không bằng một chữ tình, chỉ vì ghen ghét chuyện giữa ta và Cẩn Triệt mà đã ra tay với ta lúc đêm ta định cùng Tấn Triệu trở về Tấn quốc, nàng ta mượn cớ từ biệt khi ta vào cung xin chỉ rời Tây quốc.
"Đang nghĩ gì?"
Tiếng Sở Lăng làm ta choàng tỉnh, dù không thể nhìn thấy được hắn nhưng ta vẫn cảm giác được hắn đang chăm chú nhìn lấy ta, mà căn bản ta cũng không muốn nói chuyện cùng hắn nên đã không trả lời.
Thấy ta im lặng hắn cũng không phát ra âm thanh nào nữa, sau một hồi yên ấn hắn lại lên tiếng như đang trách móc.
"Đây là cách cư xử của ngươi với người đã cứu mình sao? Mạc tướng quân ngươi thật không biết điều đấy!"
"Vậy ngươi muốn ta phải đa tạ ngươi vì đã mượn cớ đó đưa ta về Mục quốc sao?" Ta gắt gỏng.
"Dù biết có lỗi với ngươi nhưng ta cũng không còn cách, con người Sở Lăng ta có ơn tất trả có thù thì tất báo, ta không muốn mang ơn gì ai, giúp nàng ta lần này xem như không ai nợ ai"
Mặc dù biết Thất Sắc có ân tình gì đó với hắn lúc xưa nhưng hắn cũng nương nhờ phủ tướng quân ta một thời gian vậy mà hắn lại có thể giúp nàng ta, đúng là lấy oán báo ơn mà.
"Với lại đôi mắt của ngươi không muốn được chữa trị sao?"
"Ta không cần, ngươi thả ta đi, Sở Lăng ngươi là bằng hữu của Thác Nghiêm sao có thể bắt cóc thê tử của chàng kia chứ!"
Không biết lời ta có làm hắn cắn rứt lương tâm không mà hắn bỗng im lặng, ta cố tìm phương hướng của hắn thì càm đã bị một bàn tay giữ lấy, lần này ta khỏi phải tìm vì hơi thở kia đã phả vào mặt.
"Chính vì là bằng hữu với hắn nên ta mới cứu ngươi, nếu không giờ ngươi đã không thể ở đây mà đôi co với ta rồi!"
"Đừng chạm vào ta" Ta nhanh quay mặt thì bàn tay kia cũng đã buông.
"Yên tâm ta chưa đến mức hèn hạ đến nỗi ngay cả thê tử của bằng hữu mà cũng ăn đâu"
Ta cũng chưa bao giờ đề phòng hắn về vấn đề đó, với loại người như Sở Lăng thì sao có thể nhìn đến một nữ nhân như ta được, điều ta thắc mắc là về Tiêu Nhược Lan kia, tại sao nàng ta lại theo hắn đến Mục quốc kia chứ? Không phải nữ nhân đó rất yêu Thác Nghiêm sao? Rõ đã tìm đến Tây quốc gặp chàng ấy vậy mà giờ lại đi cùng tên Sở Lăng này.
"Chủ nhân phía trước có một khách điếm, ta dừng chân không?" tiếng thuộc hạ hắn bên ngoài vọng vào.
"Ừ! Dừng lại đi"
Khi xe ngựa đã hoàn toàn dừng lại, ta đưa tay mò đến vách xe để tìm phương hướng, nhưng Sở Lăng đã giữ lấy tay ta, biết hắn có ý định muốn dìu ta xuống thế nên ta đã rút tay lại cự tuyệt.
"Thừa tướng tự trọng"
"Thừa tướng đại nhân để tiểu nữ dìu Mạc tướng quân" Nhanh Tiêu Nhược Lan cũng nắm lấy tay ta.
"Ngươi lại muốn giở trò gì nữa?"
Đề phòng ta giựt mạnh tay về, thế là một tiếng la đau đớn vang lên, nàng ta dường như cũng ngã nhào về trước.
"Mạc...tướng quân...Nhược Lan chỉ đang muốn giúp ngài"
Chất giọng pha lẫn tủi thân đó là đang trách ta sao? Biết có Sở Lăng ở đây nên hai ngày nay nàng ta cứ giả vờ thân thiết với ta rồi tỏ ra đáng thương khi bị ta hắc hủi để cho hắn thấy, nhưng ta không hiểu nổi dụng tâm của nữ nhân này, là đang muốn chuyển đối tượng tốt hơn hay còn muốn gì khác.
"Không cần!" ta vẫn lạnh giọng.
"Đúng là không biết tốt xấu, Nhược Lan ta vào trong thôi"
Nghe như cả hai đã xuống xe ngựa và đã tiến vào trong, ta cũng chẳng mỉa mai muốn theo đuôi làm gì, định ngồi lại trong xe ngựa thì thuộc hạ của hắn Điềm Thấu đã lên tiếng.
"Mạc tướng quân! ta dìu ngài xuống"
Tính ra thì hai ngày nay cũng nhờ có nàng ta bên cạnh chăm sóc ta, nếu không với một người mù như ta thì thật khó xoay sở thế nào.
"Điềm Thấu cô nương thật cảm phiền ngươi nhiều quá!"
"Mạc tướng quân đừng quá khách khí, chủ nhân đã ra lệnh ta chăm sóc tướng quân thì thân làm thuộc hạ như ta phải hết sức tận tình"
Không biết Điềm Thấu có dung mạo thế nào mà ta nghe giọng nàng ta lại rất có thiện cảm dù chất giọng khá lạnh lùng nhưng lại nghe rất thuận tai.
"Mạc tướng quân, ngài ngồi xuống đây!"
Theo lời nàng ta, ta ngồi xuống ghế thì đã có một chung nước đưa đến tay ta.
"Mạc tướng quân, tướng quân uống nước đi"
Là giọng Tiêu Nhược Lan, ân cần thế này thì quả có âm mưu, ta không đón nhận.
"Tướng...quân sợ Nhược Lan bỏ độc dược vào nước sao?"
Lại giả vờ tủi thân muốn khóc, ta nghe thật ngứa tai, chưa kịp đáp trả thì giọng lạnh tanh của Sở Lăng lại vang lên.
"Nhược Lan không cần đau lòng với loại người không biết tốt xấu này đâu!"
"Nhược Lan biết Mạc tướng quân không ưa gì Nhược Lan, nhưng Nhược Lan đã hối lỗi rồi,muốn sống tốt hơn, Mạc tướng quân cũng đừng vì lúc trước mà ghét bỏ Nhược Lan có được không?"
Giờ thì chắc nước mắt nàng ta đã đầm đìa rồi, thật phiền phức xem ra hôm nay ta khó tránh được việc làm người xấu rồi.
"Tính ta là vậy không bao giờ tin tưởng người đã hại qua mình, cầu ngươi tránh xa ta ra một chút"
"Hu!hu...Nhược...Lan xin lỗi!"
"Mạc tướng quân đã vừa lòng rồi chứ?"
Nghe giọng trách móc của Sơ Lăng ta biết nữ nhân kia đã bỏ chạy, ta cũng không mấy quan tâm mà hướng đến hắn đổi chủ đề khác.
"Có cơm để ăn chưa?"
"Bụng dạ ngươi hẹp hòi như vậy thì cần ăn nữa sao?"
"Nếu không ưa thì ta kiếm bàn khác để ngồi, không phiền nhã hứng dùng bữa của thừa tướng đại nhân ngươi" theo lời nói ta cũng đứng bật dậy.
Ta chẳng nghe hắn trả lời, nhưng tay lại được Điềm Thấu đỡ lấy " Tướng quân để ta dìu ngài qua kia".
Một bàn khác cách đó không xa.
Đưa tay gấp đầy thức ăn vào bát, nhưng có vẻ người nam nhân trước mặt nàng lại chẳng muốn ăn làm Tiểu Muội vừa lo lắng vừa buồn vô cùng.
"A Thật" nàng khẽ gọi.
"A Thật! A Thật" nàng lại gọi nhưng âm thanh đã to hơn.
Vương Thúc Lang cũng giật mình mà nhìn đến nàng." Tiểu Muội có gì sao?"
"Chàng đang nghĩ gì mà mất hồn mất vía vậy?"
Hắn vội lắc đầu" Không có gì ăn cơm thôi!"
Mặc dù không nói ra, nàng vẫn biết A Thật của nàng đang nghĩ đến cái nữ nhân kia, thế nhưng dù có thế nào, nàng đã khuyên nhủ được hắn rời đi thì sẽ bằng mọi cách giữ hắn ở lại bên mình, nghĩ thế nên tâm trạng nàng đã dịu đi, cố cong nuôi nàng hướng đến hắn mà niềm nở.
"Thêm một đoạn đường nữa là chúng ta đến nhà của biểu tỷ rồi!"
Chợt Vương Thúc Lang đứng bật dậy miệng còn gọi to" Mạc tướng quân!"
Tiểu Muội cũng hốt hoảng nhìn theo hướng mắt của hắn thì quả đúng không sai đúng là Mạc Tử Cách đang bằng xương bằng thịt ngồi trước mắt nàng, nhìn lại Vương Thúc Lang chuẩn bị đi đến đó thì nàng đã nhanh giữ tay hắn lại.
"A Thật...chúng ta đi thôi!"
"Không được! Ta phải đến xem thế nào"
Chưa để Tiểu Muội nói thêm lời nào,Vương Thúc Lang đã vội vã đi đến.
"Mạc tướng quân!"
Ta có phần giật mình, là giọng Thúc Lang chàng ấy, vui mừng ta loạn choạng đưa tay ra tìm thì lại nghe sự kinh ngạc trong lời nói vang lên.
"Mắt nàng...sao vậy?"
"Bị trúng độc nên mù rồi!"
"Sao ra nông nổi này?"
Ngay lập tức tay của Thúc Lang cũng chạm đến mặt ta, biết chàng ấy đang lo lắng cho mình làm ta cũng rất vui dù chàng không còn nhớ ta là ai nhưng biểu hiện này cho thấy chàng là rất quan tâm ta.
"Ta không sao đâu! Mà sao chàng lại ở đây?"
Chợt ta nhớ lại đang có Sở Lăng đang ở đây, sợ hắn gây bất lợi cho Thúc Lang nên ra tiếng cảnh cáo trước.
"Sở thừa tướng! Nếu ngươi dám động đến chàng ấy ta sẽ không tha cho ngươi"
"Tướng quân nghĩ Sở Lăng ta là loại ham sát vậy sao? Mà dù sao ta cũng không rộng lượng cho lắm"
Chợt hắn dừng lại giọng đã trở nên nguy hiểm" Tên kia mau biến đi nếu không ta sẽ giết".
"A Thật chúng ta đi thôi đừng màng đến nàng ta nữa"
Là Tiểu Muội kia, ta giờ đã hiểu sao chàng ấy lại có mặt ở đây rồi.
"Không được! Ta...ta không thể để nàng ấy trong tình trạng thế này mà rời đi"
"A Thật...chàng thật ngốc mà!" giọng đầy tức tưởi.
Thúc Lang yếu đuối của ta, chàng ấy đúng là không làm ta thất vọng mà, một tay nắm chặt lấy tay Thúc Lang, tay còn lại ta đã rút kiếm ra khỏi vỏ hướng về phía trước mà thủ.
"Thúc Lang là tướng công ta, ai muốn hại chàng thì hãy bước qua xác của lão nương ta.