Vừa mở mắt ra đã nằm trong lòng ngực rắn chắc ta đưa mắt nhìn Quân Nhuẫn đang ôm chặt lấy ta, nhưng không phải mình chàng mà eo ta lại đuợc ôm bởi một bàn tay khác, ta nghiêng đầu liếc nhìn ra là Tấn Triệu.
Ta có chút choáng, mắt mở to, nhớ về chuyện tối đêm qua.
"A....Thẩm Sư đừng mà.."
Môi chạm vào tấm lưng trần của ta tay chàng không ngừng nắn bóp nơi bồng đảo phía truớc, hạ thân thì bị Tấn Triệu tiến vào, ta rùn mình khẽ rên, bầu không khí tràn đầy tư vị ái dục.
"Ít ra bổn vương ta sẽ không cố dây dưa như thế, ta luôn tôn trọng quyết định của Cách Nhi!"
"Ồ vậy sao? Bổn công tử ta còn nhớ lúc trước ai kia dù Cách Nhi có kháng cự cũng quyết muốn đưa nàng về Tấn Quốc.."
Trán ta đã rịnh mồ hôi, mấy tướng công này của ta đúng miệng lưỡi, nhất là Thẩm Sư chàng là một thương gia nên muốn thắng được cái đầu đó đúng là tìm khó à.
Ta muốn đứng lên nhưng chân cứ run rồi ngã nhào xuống thật xấu hổ đến mức không biết vứt cái mặt vào đâu, cũng may Quân Nhuẫn đã đỡ ta lại.
"Cách Nhi nàng không sao chứ!"
"Để ta"
Dứt câu Thúc Lang đã đến bóp lấy chân dùm ta nhìn vẻ mặt tận tâm của chàng, lòng ta như muốn nhũng ra.
"Vì không tiết chế..nên nàng mới như thế, sẽ không sao đâu"(giọng hơi mất tự nhiên)
"Chỗ nào còn không khỏe nói với ta, ta sẽ giúp nàng xoa"(Tấn Triệu cũng nhanh nhẫu bóp bóp nhẹ lấy tay ta).
Nhìn những cử chỉ quan tâm của họ, tâm ta ấm đến không thể tưởng, thật ra ta luôn ái náy vì sự tham lam của bản thân mình, cho nên ta quyết dùng tất cả chân tình của bản thân để yêu lấy họ, không tiếc cho họ tất cả cũng như họ đối với ta.
=======================
Nữa tháng sau tại Tấn quốc.
Vừa vén màng xe đã có một đám hạ nhân đợi sẵn bên ngoài, Tấn Triệu đưa tay dìu ta xuống dĩ nhiên hành động đó cũng lọt vào mắt hạ nhân, ta không thể nói lên biểu hiện của bọn họ lúc đó, chợt tất cả đồng thanh cúi đầu.
"Vương gia, vương phi! vạn an "
Tấn Triệu không màng tới mà một tay dắt ta vào trong, bên cạnh là Thúc Lang cùng Màn Thầu, Thiên Ý, Dạ Ý theo sao.
Một người tên Viêm Giản là trưởng quản nơi đây, hắn chừng ba mươi lăm là cùng, cung kính mời ta theo hắn về phòng nghĩ ngơi, đúng là chủ nào tớ nấy vẻ mặt uy nghiêm của hắn làm người khác thật khó gần.