Nợ Tình Ngàn Kiếp Trả Một Lần "Thế nào? Quang cảnh nơi đây so với Tây quốc của ngươi, có hơn chứ không có kém phải không?" "Ừm!" Không nhìn đến A Thường, ta chỉ trả lời cho có lệ, cái người nữ nhân này, cứ bám lấy ta mãi không buông, mọi nhất cử nhất động đều không thể nào qua mặt được nàng ta, rõ ràng khi bắt phải mạch nơi cổ tay, nữ nhân này một chút nội công cũng không có, ta tự hỏi với một người chẳng chút võ công thế này, tại sao có thể cai quản được một Linh Cung toàn cao thủ kia chứ? ta thật cảm thấy có cái gì đó là lạ mà bản thân thật không giải đáp được. Mắt vẫn hướng bên ngoài xe ngựa, đang nghĩ đến đường tẩu thoát thì hình ảnh quen thuộc lại hiện ngay trước mắt, làm ta kinh hỷ vô cùng. "Dừng xe!" "Lại chuyện gì?" Ta không quan tâm đến câu hỏi của A Thường mà đã nhanh nhào ra ngoài. "Ta đã bảo dừng xe rồi mà!" Tên đánh xe chẳng tỏ vẻ gì cả, vẫn cái bộ mặt lạnh tanh đó liếc nhìn A Thường, cũng cùng lúc nàng ta gật đầu, hắn mới chịu dừng lại. Nhanh như chớp ta nhảy xuống xe rồi hướng Lưu Nương, Thiên Ý và Dạ Ý mà chạy đến. "Lưu...Nương!"(ta gọi to) Lưu Nương cũng giật mình quay lại, thấy ta, nàng ta lúc đầu là mở to mắt hết cỡ sau đó thút thít như một đứa trẻ chạy đến ôm lấy ta. "Trời ơi! Đại tướng quân của tôi ơi! Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi" Ta khẽ công khóe môi vì sự đáng yêu của Lưu Nương thì Thiên Ý và Dạ Ý cũng kính gập đầu trong vui sướng. "Tướng quân! Người vẫn bình an..."(đồng thanh) Ta cũng nhẹ gật đầu với hai em ấy. "Ừ! Ta vẫn bình an!" Tưởng chừng như dừng lại đó khi ta nhẹ đẩy Lưu Nương ra thì khuôn mặt đầy tủi thân của nàng ta làm ta có chút ngẩn ra. "Chuyện gì nữa?" "Hu...Tử Cách nếu không tìm thấy ngươi chắc ta sẽ chết thật mất..." Ta hơi hoang mang thì Thiên Ý đã nhanh tiếp lời. "Phải đó tướng quân, khi người mất tích các phu quân của người, rất là lo lắng...." "Không phải lo không đâu, họ như trong mình có hỏa dược ấy...Tử Cách ta sắp bị tính khí của họ đè chết rồi!"(chen vào) Ta cười khổ, lắc đầu vỗ vỗ đầu nàng ta, thiệt tình có quá vậy không chứ?. "Các chàng ấy đang ở đâu?" "Tướng quân, vương gia họ đang ở Kim Tiền đệ nhất tửu lâu ạ!"(Dạ Ý nhanh trả lời) "Ừ..Chúng ta đi thôi!" Nhẹ gật đầu, định bước đi thì phía sau đã vang giọng sắc lạnh của A Thường. "Ai cho đi!" ======================= Tửu lâu Kim Tiền. Một hắc y nhân từ cửa sổ nhảy vào, quỳ gối trong cung kính trước Ly Quân Nhuẫn. "Bẩm vương gia!" "Chuyện gì?" "Bẩm! Đã tìm thấy vương phi!" Xoảng một tiếng! Chung trà trên tay của Vương Thúc Lang đã rơi xuống. " Cách Nhi đang ở đâu?"(cả Ly Quân Nhuẫn và Vương Thúc Lang đều bật người dậy) Nhưng đáp lại câu hỏi của cả hai là một lúc lưỡng lự. "Dạ! Chuyện này..." "Nói!"(Quân Nhuẫn đã mất hết kiên nhẫn) "Lúc đầu đúng là tìm được rồi, nhưng ở đâu xuất hiện một đám cao thủ, đã ngăn không cho bọn thuộc hạ tiếp cận vương phi...sau đó...sau đó thì mất luôn tin tức" "Vô dụng! Các ngươi là cao thủ đại nội vậy mà một đám cỏn con cũng không đối phó được?" Mặt Quân Nhuẫn đã đen đến cực độ, giọng nói không chút độ ấm, khiến cho người khác không ghét mà run. Hắc y nhân giờ đã sợ đến xanh mặt. "Vương...vương gia tha tội!" Vương Thúc Lang lại ngồi bịt xuống, chỉ còn biết lặng người trong lo lắng, hắn luôn là người cảm thấy mình vô dụng nhất, cả đời hắn chỉ giỏi việc cứu người, ngoài chuyện đó ra hắn chẳng cảm thấy gì tự cho bản thân mình là tự hào, giờ đến việc nương tử bị mất tích, hắn thân là tướng công của nàng, vậy mà cứ phải ngồi đây trong chờ đợi, dù lòng như lửa đốt cũng không có cách nào. Ly Quân Nhuẫn cũng bất động một hồi lâu, tuy không có cái tư tưởng như Vương Thúc Lang hiện giờ, nhưng hắn còn cảm thấy nặng nề hơn, một thất vương như hắn chưa bao giờ biết thất bại hay lo sợ đều gì vậy mà lần này hắn thật sự rất sợ, thế gian này hắn chưa từng để tâm tới bất kỳ nữ nhân nào, chỉ có nương tử của hắn là duy nhất, cũng là niềm lo sợ duy nhất trong đời hắn. Kẹt! Cửa được đẩy mạnh ra, Tấn Triệu và Vân Thẩm Sư đã trở về, nhưng khác với vẻ mặt u ám thường ngày, nhẹ ngồi xuống bàn như không để ý đến hai ánh mắt quan sát của Vương Thúc Lang và Ly Quân Nhuẫn, tự rót trà cho mình, cả hai ung dung mà uống. "Bọn ta đã biết Cách Nhi ở đâu rồi!( Vân Thẩm Sư đã lên tiếng) Không để ý đến hai ánh mắt phát sáng và mong đợi kia Tấn Triệu lại tiếp, mắt nheo lại đầy thâm ý. "Linh Cung! Của Tác Thác Nghiêm" ========================== Doanh trại Tây quốc. "Hoàng hậu nương nương! Sao người lại đến đây?" Đại tướng quân Mạc Danh Khởi cũng hơi kinh ngạc vì chuyến viếng thăm đột ngột mà không báo trước này. "Nghe nhị vương bị trọng thương nên hoàng thượng rất lo lắng, nên phái ta đến đây để xem ngài ấy!" Mặt có chút đổi sắc, Thất Sắc hoàng hậu tuy nói chuyện với đại tướng quân nhưng mắt vẫn hướng lều trong mà nhìn. Tuy ông đã già nhưng sống trên cỏi đời này biết bao nhiêu năm, chẳng có gì có thể qua mặt được ông, nhưng dù sao đây là chuyện cũng không thuộc quyền giới hạn của bản thân ông, nên ông cũng không thể can dự. "Hoàng thượng và hoàng hậu thật quá lo rồi, nhị vương gia tuy bị thương rất nghiêm trọng, nhưng thể lực của người rất tốt, giờ chẳng có gì đáng ngại nữa" "Vậy sao? Để ta vào thăm ngài ấy" Gạt ngang lời nói, hoàng hậu đi qua nhanh ông, rồi hướng lều trong mà tiến, ông chỉ khẽ lắc đầu. Lều được vén lên, hiên ngang bước vào mà không cần báo, khi nhị vương Tây Cẩn Triệt nhìn thấy hoàng hậu thì mày càng nhíu chặt, vẻ mặt âm trầm đến đáng sợ, trái với vẻ mặt của hắn là sự vui mừng pha chút lo lắng của hoàng hậu. "Cẩn Triệt! Ngươi vẫn bình an!" "Hoàng tẩu đến đây để làm gì?(lạnh tanh) Khẽ khựng lại, hoàng hậu có chút bối rối. "Vì...vì ta lo lắng cho ngươi!" Nghe đến đó thay vì vui mừng hay cảm kích, mặt hắn càng lạnh hơn. "Hoàng tẩu quên mình là thân phận gì sao? Ngang nhiên đến đây thăm đệ phu của mình, thật chẳng ra thể thống gì cả" Hoàng hậu đã hiện lên chút hoang mang, tâm nàng thật đau khi biết hắn bị trọng thương, nên đã nói dối rồi xin lệnh đến đây thăm hắn, vậy mà hắn lại tỏ thái độ câm ghét nàng đến thế. "Tại sao? Sao chàng lại ghét ta đến thế?(mắt đã ứa lệ) "Tẩu thừa biết, xin về cho..." "Cẩn...Triệt..." "Đừng gọi tên ta!"(lạnh nhạt) Lệ đã chảy đầy má, hoàng hậu vội chạy ra ngoài, còn hắn thì khẽ nhắm mắt, thật ra hắn cũng không đến nỗi vô tình như thế, hoàng hậu Thất Sắc, hắn và cả Mạc Tử Cách vốn cùng nhau lớn lên, hắn tuy không xem hoàng hậu là người thương nhưng cũng xem như muội muội mà đối đãi, vậy mà trước ngày đại hôn của mình, nàng ta ngang nhiên đến tìm hắn muốn hắn dẫn nàng ta đi, rồi khi đã thành hoàng tẩu của hắn, lại cứ hết lần này đến lần khác mà thốt ra những lời và hành động trái với luân thường đạo lý, làm tâm hắn càng lạnh và càng câm ghét hơn. "Bẩm vương gia!" Ở đâu một hắc y nhân đã đứng trước hắn chấp tay cung kính. "Đã có tin rồi sao?" "Dạ đúng! Mạc tướng quân đang ở Linh Cung của Đông Thành" Khác với vẻ lạnh nhạt lúc nãy giờ mặt hắn đã tràn ngập ý cười. "Nàng bình an chứ?" "Dạ bình an! Người bên thất vương và tứ vương đang tìm cách xâm nhập để đưa Mạc tướng quân về" Nghe đến đó, thì hắn đã hiểu, hắn nhẹ phớt tay ra lệnh cho hắc y nhân. "Dốc toàn sức hổ trợ, Mạc tướng quân phải được bình an trở về!" "Tuân lệnh"
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.