Mọi thứ đều đen kịch, một chút ánh sáng đều không thấy đâu, ta nghe thấy tiếng của các chàng nhưng tìm mãi vẫn không thấy ai, cho đến khi một chút ánh sáng hiện ra, thì ta đã nhìn thấy một thân ảnh, đó không phải là Tấn Triệu, Quân Nhuẫn, Thúc Lang hay Thẩm Sư mà là Tác Thác Nghiêm, hắn mỉm cười rồi chìa tay về phía ta.
"Cách Nhi! Lại đây"
Ta khẽ mở mắt trong đau đớn, giọng nói ấm áp của Tác Thác Nghiêm vẫn còn trong đầu, giường như đó là sự thật vậy, tay ôm lấy trán đã có một miếng vải quấn quanh, khẽ đảo mắt nhìn xung quanh, thì ra là ta vẫn còn sống trên dương thế, đúng là lão thiên gia vẫn chưa muốn ta chết đây mà, lúc đó vì nội lực quá yếu nên ta chỉ đủ làm tổn thương ngoài da rồi ngất đi, nếu như thường ngày thì chắc giờ ta đã ở hoàng tuyền mất rồi.
"Cách Nhi! Nàng tỉnh rồi!"
Ta đưa mắt nhìn người đang tiến vào ấy, là Tác Thác Nghiêm hắn.
Tiến đến hắn ôm lấy người ta, đến phút cuối, người ta không nghĩ đến là hắn, nhưng người đến cứu ta thì lại là hắn, hết lần này đến lần khác, cái mạng này của ta lại được hắn nhặt về.
"Ngươi...đã cứu ta từ khi nào vậy?
Ta đưa ánh mắt hoang mang lo sợ nhìn hắn, nhưng đổi lại là cái vuốt tóc và ánh mắt đầy an tâm của hắn truyền đến.
"Lúc ta đến thì thấy một đóng xác chết của một lũ nam nhân, còn nàng thì bị ngất đi"
Một đóng xác chết sau? Ta khẽ chau mày rồi nhớ lại cảnh cuối cùng mình thấy, là Nhược Lan đã giết sạch đám nam nhân đó, nhưng là vì sao cơ chứ? Nàng ta muốn diệt khẩu để không ai biết chuyện mình đã làm ư? Nhưng nàng ta đâu ngờ là ta vẫn chưa chết.
Ta ngước mắt nhìn hắn rồi lệ nóng chợt rơi ồ ạt, trong thấy thế hắn cũng lo lắng bất an.
Ta không nói gì mà cứ khóc như thế, ta không hiểu nổi tại sao bây giờ ta lại yếu đuối đến không thể tưởng thế này không biết.
"Ngoan nào!"
Hắn ôm ta chặt hơn, ta vùi sâu mặt mình vào áo hắn, trên người hắn tỏa ra một mùi đặc biệt rất dễ ngửi, không biết tự khi nào ta đã thích cái mùi quen thuộc này.
==================================
Những ngày sau đó ta đều được hắn đích thân dùng nội công cùng thuốc ngâm kết hợp để đẩy độc ra ngoài, thật ra quá trình này cũng không gọi gì để làm cho người khác phải đỏ mặt đâu vì khi ngâm mình lúc nào ta cũng mặc quần áo cả.
Khẽ mở mắt khi đã xong, ta quay lại nhìn hắn đang đều khí trong cơ thể, nhìn trán hắn đã đầy mồ hôi, ta cũng biết hắn đã tốn không ít nội lực về ta, dù là một thân cao thủ nhưng ngày ngày đều đẩy độc thì cũng thật sót xa, nhẹ vương tay đến, ta cố lao đi những giọt mồ hôi ấy thì hắn đã nhanh mở mắt ra, hơi ngẩn ra vì hành động của ta, làm ta cũng giật mình vọi thu tay lại thì tay đã bị giữ lấy.
"Buông tay ra"
Hắn không những không buông mà còn nhanh chòm đến, mặt hắn đã áp sát nhìn chằm chằm vào cánh môi ta, ta cố né tránh nên vọi quay đầu thì đã bị hắn giữ lấy càm.
"Cách Nhi!"
Môi hắn nhẹ áp xuống, lần này thì rất nhẹ nhàng, sự dịu dàng của hắn làm ta khẽ rung động, mới đầu hắn chỉ hôn nhẹ bên ngoài, sau đế lưỡi đã tiến vào bên trong, ta khẽ ưm một tiếng rồi cũng bị hắn dẫn dắt tự bao giờ, lần đầu tiên ta không chóng cự, lần đầu tiên ta hôn trả hắn, theo nụ hôn môi hắn đã hạ xuống cổ, làm ta rùng mình mà tỉnh giấc, khẽ đẩy hắn ra, mặt ta đã đỏ bừng.
"Cách Nhi! Nàng sao vậy?"
"Xin...hãy tôn trọng ta, ta vẫn chưa muốn...ta..."
"Ừ! Không sao! Tác Thác Nghiêm ta sẽ đợi đến khi nàng bằng lòng"
Ôm lấy ta, giọng hắn như rót chân tình vào tai, ta an tâm mà tựa vào lòng hắn, ấp áp, thật dễ chịu.
=============================
Tấn Quốc.
Phủ Nhị vương.
"Nào Tam đệ, ta kính đệ một chung xem như tỏa lòng thành ý của ta"