Hôm nay bọn ta trở về Tây quốc, mọi thứ đều chuẩn bị, mọi người cũng thế, ngay cả Lưu Nương cũng bằng lòng trở về cùng ta, nhưng nan giải ở đây là người đứng cạnh ta tuy thân xác ở đây nhưng không biết hồn thức đã đi về nơi nào, ta cũng không thấy thái tử Đông Thành đâu cả, chắc cả hai đã cải nhau vì chuyện này rồi cũng nên.
Trước mắt là hai cỗ xe ngựa rộng lớn, ta nghĩ ta sẽ cùng Lưu Nương bọn họ ngồi chung, nhưng hình như là nghĩ hơi nhiều rồi vì khi chuẩn bị bước lên xe đã bị đuổi xuống.
"Tướng quân! Người là ở xe kia"
Theo hướng của Thiên Ý ta nhìn lại thì các chàng đã đứng đấy mỉm cười nhìn ta, hơi bối rối ta buông màn xe xuống đi đến bên các chàng ấy.
"Nương tử! Lại"
Thẩm Sư đã vén màn xe và đưa tay định dìu ta lên nhưng thân ảnh của Tác Thác Nghiêm đã xuất hiện bên cạnh.
"Ngươi cũng đến Tây quốc!"
Khẩu ngữ của Quân Nhuẫn tuy không vừa ý cho lắm nhưng nhìn nét mặt của các chàng có vẻ không căn thẳng như lần trước nữa làm ta cũng thấy an tâm hơn.
Trán ta đã rịn mồ hôi cả năm người đều không đồng ý, thật đúng là phiền phức mà, nhưng cuối cùng cũng không thể nào chống lại được các chàng.
"Tác Thác Nghiêm ngươi là định đi Tây quốc thật?"
Công chúa Đông Thành cũng xuất hiện, không những thế còn có nữ nhân Tiêu Nhược Lan ấy nữa, nhìn nàng ta mắt đã đỏ hoe, đầu tóc rối bời, một thân nhếch nhác đến đáng thương.
"Ừ! Sau này sẽ không còn quân sư họ Tác nữa, cũng có thể ta sẽ không về Đông Thành nữa, công chúa hãy bảo trọng"
"Thác Nghiêm ca ca..."(nghẹn ngào)
"Ngươi bỏ mặt nàng ta thật?"
Hướng sang Tiêu Nhược Lan, Đông Thành Lam Nhi thật không hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng người được hỏi kia chỉ lạnh mặt.
"Ừ! Ta không còn trách nhiệm chăm sóc nàng ta nữa!"
Khi Tác Thác Nghiêm định lên xe ngựa thì Tiêu Nhược Lan đã nhào đến ôm lấy từ đằng sau.
"Thác Nghiêm ca ca... Đừng bỏ Nhược Lan mà...làm ơn! Nhược Lan không thể sống mà thiếu huynh"
"Buông tay!"
"Không! Muội không buông, Thác Nghiêm ca ca, huynh đã hứa với huynh của muội sẽ chăm sóc muội suốt đời mà"
"Nếu ngươi không làm ra những chuyện đó thì có thể ta sẽ chăm sóc ngươi suốt kiếp như một muội muội, vậy mà ngươi dám to gan, ta không giết ngươi là đã may lắm rồi!"
Xe đã khỏi hành, nhưng dường như không chỉ có bọn ta mà có những kẻ lạ mặt khác nữa, nhìn sơ ta cũng biết bọn họ là những cao thủ, để phá tan bầu không khí trầm mặt mà hít thở không thông của hiện tại nên ta cũng lên tiếng đánh sang chuyện khác.
Cẩn Triệt ghẹo ta ngay cả Thẩm Sư, Quân Nhuẫn, Thúc Lang và Thác Nghiêm cũng cười, thiệt là xấu hổ.
=============================
Trong khi đó.
"Đã đi rồi sao?"(lẩm bẩm)
Ngồi trong thư phòng, tuy sách đang được cầm trên tay nhưng dường như chẳng vô được chữ nào vào đầu, thái tử Đông Thành cứ ngẩn ra như thế làm thuộc hạ đứng bên cạnh hắn cũng không biết phải làm gì trong tình cảnh này.
Nhớ lại.
"Ở lại với ta, ta sẽ lập nàng làm thái tử phi"
"Ta không yêu ngươi, chuyện tối qua chỉ là ngoài ý muốn, ta không để tâm, ngươi cũng đừng để tâm"
Thực tại.
Dùng sức bóp mạnh sách trên tay như muốn nát vụn, hắn đau khổ vì lời nàng nói, hắn đã quá chủ quan về bản thân và tình cảm dành cho nàng, cho đến khi nàng rời đi, chỉ lạnh giọng với hắn một câu là nàng không yêu hắn, chuyện xảy ra đối với nàng một chút để tâm cũng không có.
===========================
Đang ngồi trong đình uyển của vương phủ, khi hắc y nhân báo lại, Tấn Triệu ném mạnh chung trà xuống đất vì sự tức giận mà hắn báo về, làm Lâm Nhu cũng giật mình.
"Tây Cẩn Triệt, Tác Thác Nghiêm"
Nghiến răng gọi tên hai nam nhân ấy rồi đưa bản thân vào trầm mặt thật lâu, làm hắc y nhân cũng tót lên nổi sợ hãi.
"Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Không trả lời câu hỏi của Lâm Nhu hắn liếc sang người đang quỳ gối kia.
"Bọn hắn đã đồng ý? Và nàng cũng vậy?"
"Dạ đúng! thưa vương gia..."(run)
Đưa tay lên như ra hiệu lui đi, khi hắc y nhân rời đi, giờ một chút tâm tình nói chuyện hắn cũng không có, Lâm Nhu nhìn hắn mặt như bị kẻ khác ăn hết của kia, thật làm nàng cũng đoán được phần nào nhưng đây là chuyện riêng tư của nhà hắn nên nàng cũng không xen vào.