Thúc Lang nhanh bước đến bắt mạch cho ta, thấy vẻ mặt chuyên tâm của chàng, dù là ai đi chăng nữa thì chàng cũng luôn đem tâm mình ra, hết mình cho công việc.
"Không sao cả! Chắc do đường xa, để ta nấu vài thang thuốc bổ cho nàng"
"Nhưng Vân công tử không phải dạng người đó, theo ta quen sát trong thời gian qua, hắn đối với tướng quân là thật tâm thật ý, sẽ không thay đổi đâu"(Thiên Ý vẫn giữ ý kiến của mình)
"Thôi! Không nói nữa, ta phải tắm rồi dùng cơm mới được"
Xua tay, Lưu Nương khá là không vui khi bị Thiên Ý và Dạ Ý phản bác, còn cả hai thì chỉ nhìn nhau mà bật cười.
Trong bàn ăn.
Lúc đầu định chia nhau ra ngồi nhưng A Nhuyễn và Lưu Nương đều không chịu, nên phải ghép đôi bàn lại mà ngồi, rõ ràng chỉ là việc dùng cơm bình thường như mọi khi, nhưng lại không giống như vậy khi bầu không khí thật làm người khác nuốt không trôi, không biết vô tình thế nào mà A Nhuyễn đã ngồi kế bên Thẩm Sư.
"Nương tử! Lại! Đây là mộc tử hầm, ta đã thêm ít thuốc vào, rất tốt cho cơ thể nàng"
Thúc Lang cũng gắp một miếng mộc tử vào chén ta, thấy thế Đường Đường đã bất mãng.
"Sư phụ! Con cũng muốn"
"Sư mẫu con thân thể không tốt, thuốc này chỉ dành cho sư mẫu con, không có phần con đâu"
"Gì chứ! Thật keo kiệt"(bậm môi)
Thấy vẻ mặt đó Thúc Lang cũng khẽ bật cười.
"Được rồi! Để ta nấu lại cái khác cho con"
"Hihi! Con biết sư phụ tốt với con nhất mà"
"Sai rồi! Ngươi luôn đứng sau sư mẫu ngươi!"
Lưu Nương chen ngang làm Đường Đường mất hết tự nhiên, nhưng người chen ngang kia lại rất thản nhiên.
Nhẹ lắc đầu cho cái tính trẻ con của Lưu Nương, ta cũng không muốn quan tâm tiếp nữa nên nhanh cầm đũa lên, nhưng chén đã đầy ấp, đưa mắt sang, là các chàng đã thuận tay gắp vào chén ta hay sao?.
"Cách Nhi ăn nhiều vô!"( Cẩn Triệt còn gắp thêm)
"Ừm"
Ta cũng nhu thuận gật đầu, dù sao các chàng cũng muốn tốt cho ta, ăn nhiều tí cũng chẳng thiệt hại gì.
"Ta no rồi! Mọi người cứ dùng"
A Nhuyễn đã buông đũa mà đứng lên, Thẩm Sư khẽ liếc nhìn nhưng không nói gì, Đường Đường thì tròn mắt.
"Ăn vậy mà no ái?"
Không một tiếng trả lời, nàng ấy cứ thế mà bước đi, ta tuy biết Thẩm Sư không nói, nhưng chàng sẽ quan tâm, những người còn lại cũng không vì thế mà bỏ bữa vì chuyện vốn chẳng liên quan.
"Cũ mềm!"
Ung dung như mình chẳng nói gì nhưng Lưu Nương đã làm Thẩm Sư phải trầm mặt.
"Nói năng cẩn thận vào!"(lạnh giọng)
"Ưm...?"
Có chút bất mãng Lưu Nương lại định lên tiếng nhưng ta đã nhanh nhét màn thầu vào miệng nàng ta.
"Ăn đi! Bớt nói lại"
"Không đi dỗ dành sao? Ta thấy hôn thê của ngươi giận rồi đó?"
Lại thêm một người nữa, Quân Nhuẫn lại lên tiếng đầy khiêu khích, Thẩm Sư đã đen mặt.