Nụ cười thật thiện lương, so với Tam vương phi xảo nguyệt kia thì thái tử phi lại nhân hậu hơn người, tuy không được tiếp xúc nhiều, nhưng nữ nhân này làm ta thật có thiện cảm.
"Mọi nguời đang nói gì mà có vẻ vui vẻ như thế?"
Là thái tử điện hạ cùng Tấn Triệu và Tam vương gia cũng đi đến.
"Chỉ là lâu không gặp tứ muội, nên thiếp cảm thấy hào hứng khi được mời muội ấy đến đây dùng trà thôi!"
"Thật ra bọn đệ còn chuyện phải xử lý, nên không thể nán lại quá lâu"
Tấn Triệu cũng nhanh mở lời giúp ta, song chàng lại nhìn đến ta.
"Cách Nhi! Ta hồi phủ thôi! Lưu Nương nàng ta đã tỉnh rồi"
"Sao!"
Ta bật dậy trong mừng rỡ khi nghe chàng nói thế.
"Ừ! Người của ta báo là nàng ta đã tỉnh!"
Khi chàng xác nhận lần nữa ta thật muốn nhảy cẩn lên mà ôm lấy chàng trong vui sướng, cuối cùng thì Lưu Nương nhà ta đã tỉnh, ta biết nàng ấy không bao giờ bỏ rơi ta mà.
Thái tử cũng không muốn giữ người nên cũng đồng ý.
"Ừ! Vài ngày nữa ta đến Chính Nam, đệ đi cùng ta nhé!"
Không chút suy nghĩ, Tấn Triệu đã nhanh gật đầu.
"Được! Đệ sẽ sắp xếp"
Không biết phải ta đã lầm không? Vì khi thái tử điện hạ nhắc đến Chính Nam gì đó thì Tam vương gia mắt đã sắc lên mà nhìn cả hai chăm chú.
Khi ta cũng hành lễ rời đi cùng chàng thì Tam vương gia cũng lên tiếng.
Một chút ranh mãnh hiện lên khi ngón tay chàng đã xoa lên cánh môi ta, làm ta có chút không tự nhiên.
"Đang...ở ngoài mà?"
"Thì sao nào nương tử?"(cười)
=========================
Lúc ta về đến phủ thì Lưu Nương vẫn còn đang nghĩ ngơi, giờ nàng ta rất yếu nên ta cũng không muốn làm phiền, để nàng ta khỏe lại một chút thì sẽ hỏi về việc nàng ta bị thương sau.
Sau hai ngày thì cục đá trong lòng ta đã được gỡ xuống, nên tối nay có lẽ sẽ ngủ ngon giấc hơn, ta không biết hôm nay sẽ là ai ngủ cùng mình mà khi nha hoàn đi khỏi được một lúc thì ta đã ngủ mất tự bao giờ, đến khi cảm nhận được một đôi môi đã lướt trên trán, ta mới khẽ mở mắt.
Ta có chút ngạc nhiên, nhẹ rũ mắt xuống, nhưng khi nhìn đến lồng ngực đã lộ ra của chàng, làm ta có chút khẩn trương vì lúc trước khi chàng giở trò với ta, ta vẫn không biết gì mà.
"Cách Nhi!"
Ngẩn đầu ta lại chạm đến ánh mắt khao khát đó, làm tim ta cứ đập liên hồi, thật ra ta hồi hợp gì kia chứ?.
"Thật ra lúc trước ta nói gạt nàng đấy"
"Gạt gì?"
"Về chuyện nàng đã là của ta đấy! Thật ra ta chỉ ôm nàng mà ngủ thôi! Chứ không hề càng gở với nàng"
Ta biết Thác Nghiêm là một quân tử mà, chàng sẽ không dùng cách hạ lưu như vậy mà chiếm đoạt ta.
Ta có hơi choáng, Quân Nhuẫn, Thúc Lang cũng vậy, Thác Nghiêm cũng thế, những nam nhân này là để dành sự trong trắng cho Mạc Tử Cách ta sao?.
"Đừng nói nữa nương tử!"
"Chàng...ưm..!"
Môi chàng đã chặn lấy không cho ta phát ngôn nữa, đến khi ta đã bị dẫn dắt mê man trong nụ hôn của chàng thì hạ thân đã được ai kia cố xâm chiếm.
"A...!"
Khi chàng tiến sâu, làm cả người ta khẽ rùng, chợt chàng dừng lại, khẽ hôn lên mắt ta.
"Bảo bối! Ta yêu nàng!"
Ta không thể nói được nữa vì chàng đã xâm chiếm triệt để, ngoài tiếng thở dốc cùng âm thanh làm người khác phải đỏ mặt tía tai ra, chẳng còn gì trong giây phúc này.