Nàng ta cố mỉm cười nhưng cái vẻ ngượng gạo ấy làm Vân Thẩm Sư cũng hiểu.
"Ta sẽ tặng cho nàng một cái khác!"
Nhẹ lắc đầu, giọng nàng buồn buồn.
"Không cần đâu! Sẽ không có cái nào được như cái này đâu! Nhưng chàng có thể cho A Nhuyễn mượn đeo một lần không?"
========================
Vừa trong phòng Lưu Nương đi ra, thì ta lại gặp A Nhuyễn cũng đang đi về phòng, ở đâu Đường Đường cũng đi tới.
"A Nhuyễn tỷ! Tỷ cùng Vân công tử ra ngoài mua đồ sao?"
"Ừm"
Nhanh chú ý đến tay A Nhuyễn, Đường Đường đã bụm miệng kinh ngạc.
"Trời ơi! Chiếc vòng đẹp quá!"
Nhanh tay Đường Đường cũng cầm tay A Nhuyễn lên, làm nàng ta có chút xấu hổ.
"Ừ...cái này..."
"Là Vân công tử tặng tỷ đúng không?"
Đường Đường đã nhanh cướp lời, A Nhuyễn chợt đảo mắt, ta thấy nàng ta nhìn đến, không những thế nàng ta còn tiến lại trước mặt ta.
"Mạc tướng quân! Lưu cô nương đã đỡ chưa?"
"Ừ! Đã tốt hơn rồi!"
Thật ra ta cũng chú ý đến chiếc vòng ấy đấy! Họ nói chuyện ta đã nghe rất rõ, nhưng Thẩm Sư chàng từ đó giờ chưa tặng ta một thứ gì, tuy không quan trọng nhưng sao hôm nay chàng ấy lại.
"Cái này thật ra là của Mạc tướng quân! Là ta chỉ mượn đeo thôi!"
Nàng ta đã nhanh tháo ra, thấy Đường Đường có vẻ thất vọng và sự tiếc nối của nàng ta nên ta cũng không nhận.
"Ta không cần đâu! A Nhuyễn cô cứ giữ lấy"
Có vẻ ngạc nhiên, nàng ấy nhìn ta.
"Nhưng..."
"Ta không thích đeo những thứ người khác đeo rồi!"
"Khoan đã Mạc tướng quân! Tướng quân giận rồi sao?"
Nói đoạn nàng ta bước đến cố bỏ chiếc vòng vào tay ta nhưng vì không thích nên ta đã đẩy nhẹ nàng ta ra và giật mạnh tay lại, nhưng nữ nhân này quá yếu ớt còn ngã nhào xuống đất.
"A...đau!"
"A Nhuyễn tỷ! Tỷ có sao không?"
Đường Đường lo lắng định đỡ dậy thì đã thấy lòng bàn tay nàng ta chảy máu.
"Sư mẫu! Người sao lại mạnh tay quá vậy?"
Thấy vẻ trách móc đó, ta cũng nhìn, chắc do lúc ngã nên trúng thứ gì đó.
"Ta...ta không cố ý"
"Không sao đâu Đường Đường"
"Sao không sao được, máu chảy nhiều thế này, sư mẫu người không nhận thì thôi sao lại cố tình như vậy?"
"Ta nói rồi! Ta không cố ý"
"Chuyện gì?"
Thẩm Sư cũng tiến đến thấy chàng thì Đường Đường đã nhanh cáo trạng.
"Vân công tử người xem, A Nhuyễn định trả chiếc vòng cho sư mẫu nhưng sư mẫu người nói không thích đeo những thứ đã đeo rồi, còn làm A Nhuyễn tỷ bị thương"
Thẩm sư nhìn đến tay nàng ấy! rồi lại nhìn đến ta, mày chàng khẽ nhíu, ta cũng chẳng muốn giải thích, nếu chàng tin ta dù ta không cần nói gì chàng cũng sẽ hiểu thôi.
"Nương tử! thật không?"
Không ngờ chàng lại hỏi ta như vậy, nhanh quay đầu ta cũng chẳng muốn nói thêm lời nào nữa.
"Nương tử! khoan đã..."
"A Nhuyễn tỷ! tỷ có sao không?"
Ngay sau đó ta nghe Đường Đường la lớn, nàng ta đã té xỉu có lẽ vì mất máu cũng nên, nàng ta có lẽ khá là yếu ớt với vết thương nhỏ ấy chỉ đáng gãy rứa mà thôi! ta đi thẳng một nước mà không quay đầu lại, Vân Thẩm Sư đã từ bao giờ chàng bắt đầu nghi ngờ ta rồi.
=====================================
"Nàng ta ổn chứ?"
Vân Thẩm Sư hỏi ngay khi thấy Vương Thúc Lang đi từ phòng ra.
"Ừ! Một vết thương nhỏ thôi! Vậy mà Đường Đường làm như nàng ấy sắp chết đến nơi vậy"