Tú bà với thân hình mập mạp, và một khuôn mặt khó nhìn, mắt hí, mũi tẹt cộng thêm cái miệng rộng, ngũ quan kết hợp lại chỉ có thể hình dung bằng một chữ xấu, không những thế giọng thì như muốn nhão ra, mắt phát sáng, miệng thì như muốn chảy cả dãi khi thấy Tác Thác Nghiêm cùng Vương Thúc Lang, làm cho người khác nhìn vào càng phản cảm hơn, không riêng gì bà ta, những nữ nhân nơi đây cũng không thoát khỏi được hai khuôn mặt tuấn mỹ đó mà liếc mắt đưa tình.
Ánh mắt chán ghét, Tác Thác Nghiêm không trả lời mà hắc y bên cạnh đã lên tiếng.
"Bọn ta đến tìm Vân Thẩm Sư, Vân công tử, hiện hắn đang ở đâu?"
Thấy bốn nam nhân toàn mặc hắc y, bên hông thì giắt kiếm nhìn có vẻ chẳng chút hiền lành gì với khuôn mặt lạnh tanh, làm tú bà cũng có chút sợ.
"Vân...Vân công tử đang ở lầu trên ạ"
"Dẫn đường"
Tú bà hoảng sợ đi trước để dẫn đường, Tác Thác Nghiêm cùng Vương Thúc Lang cũng đi theo, những ánh nhìn kia dường như không thể dừng lại, cho đến khi tới một gian phòng.
"Vân...công tử đang ở trong đó"
Tránh sang một bên, hắc y đã mở cửa ra, chỉ có Tác Thác Nghiêm cùng Vương Thúc Lang bước vào, khi cả hai thấy một thân ảnh đang ung dung mà thưởng rượu, kế bên là hai mỹ nhân y phục hở hang đang bồi, còn có thêm một vị khách nữa, người kia có vẻ giật mình khi thấy cả hai.
Khẽ nuốt nước bọt, Tô Tô biết chủ nhân không lãnh tình như vậy! Thật không uổng công nàng theo chủ nhân bấy lâu nay, xem như hôm nay cái mạng nhỏ của nàng đã được an toàn, hít nhẹ một hơi, nàng lảo đảo mà ôm ngực lui đi.
Trưởng quản Viêm Giản cũng không dám nhúc nhích, có vẻ như là đang đợi lệnh.
Vùi mặt mình vào cổ ta, chàng nhẹ gật đầu mà ừ khẽ một tiếng, ta biết chàng đang rất mệt mỏi, nên cũng giữ nguyên tư thế đó, được một lúc sau.
"Tấn Triệu!"
"Sao?"
"Chàng về phòng nghĩ ngơi đi"
"Để ta ôm nương tử của ta một lát"
Dừng đoạn chàng lại tiếp.
"Nàng vì lo cho vi phu nên mới sáng đã chạy đến đây!"
Biết chàng đã biết nên ta cũng thành thật.
"Chàng vì chuyện của Nhị vương mà hao tâm tổn trí, làm thê tử như ta thật cũng bất lực khi chẳng giúp được gì cho chàng"
"Ngốc! Đây là chuyện của nước nhà, ta thân là Tứ vương của Tấn quốc thì không thể khoanh tay đứng nhìn, còn nàng không chỉ là thê tử của một mình ta, còn là vương phi của Ly quốc và Tây quốc nữa, nên ta cũng không thể để áp lực lên người nàng...lỡ như..."
Ta biết chàng sắp nói gì nên đã nhanh đưa tay chặn miệng chàng lại.
"Không có lỡ như, ta muốn chàng ở cạnh ta, mãi mãi cũng đừng rời ta mà đi...chàng hứa đi!"
Tấn Triệu chỉ im lặng mà ôm lấy ta, chàng không chịu hứa dù chỉ là một lời nói dối làm cho ta an lòng, ta thừa biết tính chàng, phàm những chuyện chàng không làm được, chàng sẽ không bao giờ hứa, nhưng điều đó làm ta sợ, tất cả các chàng điều là người quan trọng nhất đối với ta, nếu thiếu đi một người cũng làm Mạc Tử Cách ta thật không thể chịu nổi với nổi nhớ thương tâm này.