Một chút ngưng trọng, nữ nhân ấy như rơi vào trầm tư, còn ta thì không mấy quan tâm mà đưa bạc đến rồi lấy đi vài hộp trong vẻ mặt cảm kích của cô nương ấy.
Những hộp phấn môi kia cũng được Cẩn Triệt dành cầm lấy, thay vào sự ghét bỏ vừa rồi chàng dường như cũng không còn quan tâm đến mà cùng ta định rời đi, nhưng ai kia đã lớn giọng ngăn lại.
"Khoan đã! Nhị vương gia"
Một chút để tâm cũng không có, Cẩn Triệt chẳng quay đầu, nhưng ta lại có chút tò mò rồi.
Không quan tâm, Cẩn Triệt đã thúc dục ta, nhanh thu mắt lại, nhìn đường nào thì nữ nhân ấy cũng không đơn giản chút nào, từ phục trang cho đến cái khí chất mà nàng ta phát ra, rõ không phải tiểu thư khuê các thì cũng bật con cháu trong hoàng thất.
Một lúc sau khi người trong tầm mắt đã khuất dạng, thu lại tầm mắt của mình, nữ nhân ấy khẽ cong khóe môi làm hai nam nhân cũng không hiểu gì mà đưa mắt nhìn nhau.
" Đó là Nhị vương gia của Tây quốc ư?"
Một giọng nam tử khác đã vang lên, chẳng thèm nhìn lấy, nàng ta nhẹ buông một câu rồi quay theo hướng ngược lại mà bước.
"Ừ! Đúng là trùng hợp"
====================
Phủ Tam vương.
"Ngươi tên gì?"
Nữ nhân nhẹ ngẩng đầu trước nam nhân đang ngồi nhàn nhã mà mân mê chung trà kia, với khuôn mặt luôn có nét cười dịu dàng ấy, không hiểu sao làm nàng phải nổi gai ốc.
"Tiểu...tiểu nữ là Tiêu Nhược Lan"
"Cái tên rất đẹp!"
Một lời khen nhưng chẳng làm Tiêu Nhược Lan vui nổi, thấy vẻ mặt có chút sợ sệt của nàng làm Tam vương gia Tấn Thanh Nham càng hài lòng.
"Ngươi có biết sao ta đưa ngươi về đây không?"
"Tiểu...nữ không biết!"
"Ngươi rất hận Mạc Tử Cách!"
Mở to mắt có chút bất ngờ, Tiêu Nhược Lan thật không hiểu sao người nam nhân này lại biết được chuyện này? Tiêu Nhược Lan nhẹ cắn chặt môi trong im lặng, đều đó cũng đủ làm Tấn Thanh Nham hiểu rõ.
Như đánh trúng điểm yếu, mắt khẽ dao động, Tiêu Nhược Lan thật không còn sự lựa chọn nào khác, giờ nàng chỉ thân cô thế cô, Tiểu Đậu đã chết khi bị phát hiện hạ độc cái nữ nhân tên A Nhuyễn ấy, nếu nàng không tìm được chỗ dựa, thì không thể sống nổi ở Tấn quốc này được, nói gì đến chuyện nhổ được cái gai trong mắt kia chứ!.
"Mong...ngài giữ lời"
"Tất nhiên!"
Vẫn nụ cười dịu dàng kia nhưng trước mắt Tiêu Nhược Lan cứ như là quỷ sai của cỏi âm vậy, người nam nhân này thật quá nguy hiểm, khác xa với nghĩa huynh ôn nhu chu đáo của nàng, Tiêu Nhược Lan biết một khi đã dính đến con người đáng sợ này rồi, nhất định sẽ không có kết cuộc tốt đẹp nhưng đây là lựa chọn duy nhất, đường nào cũng chết, thay vì chết một mình, nàng quyết bắt Mạc Tử Cách bồi tán theo.
==========================
Về đến phủ ta lại ghé sang Lưu Nương xem nàng ta một lát, nhưng khi đến nơi lại thấy thái tử Đông Thành vẫn đứng ngoài cửa không dám bước vào trong vì cửa phòng đã bị khép chặt.
"Ngài đến tìm Lưu Nương sao?"
Thấy ta, thái tử Đông Thành cũng nhẹ mỉm cười, che đi sự lo lắng vừa rồi.