"Các ngươi là đang xem ta chết rồi hả, ai cho cái việc dành nữ nhân ở trại bổn gia ta"
Giọng như hổ gầm đúng là tiếng cũng như người, làm người khác cũng phải kiêng dè nhưng có vẻ hai nam nhân kia chẳng có gì gọi là nhượng bộ, một người đánh một người thủ, dù đang bế ta trên tay nhưng tên nhìn như thư sinh yếu đuối này thật lợi hại hơn ta tưởng, đến cuối khi tên thủ lĩnh chắn ngang giữa Vân Thẩm Sư cùng tên thư sinh kia, mỗi tay chấp lấy một tay của đối phương rồi dùng lực cả Vân Thẩm Sư và tên kia đều lùi lại.
Ta vỗ vỗ lưng nàng ta như an ủi nhưng khi nhìn lại thân ảnh phía sau, mắt hắn lạnh lùng đâm đâm nhìn vào ta, ta thật sự mệt hết sức,thà ta cầm quân đi đánh trận chứ đối diện với những tên nam nhân như thế này thật một đao giết chết ta còn hơn, Vương thần y cũng đến, mặt hắn lộ vẻ vui mừng khi nhìn thấy ta, nếu tính ra thì chỉ có người nam nhân này dịu dàng ôn nhu nhất.
==============
Mỹ Nhân Viện
Sau khi thoát khỏi trại cướp ta đã ở lại Mỹ Nhân Viện luôn, dù tên Thất vương có cấm cản gì, ta cũng quyết không nghe theo, ta nói rồi nếu hắn làm quá ta sẽ về Tây quốc ngay có lẽ huy hiếp thành công nên hắn không cấm cản nữa, nhưng chuyện đáng nói hơn là hai tên Vân Thẩm Sư và Ly Quân Nhuẫn này cứ như âm hồn bất tán ngày nào cũng đến đây làm phiền ta.
Vương thần y Vương Thúc Lang cũng theo ta ở lại Mỹ Nhân Viện, tội nghiệp thư sinh yếu đuối, một nam nhân sống đời ẩn dật như hắn mà phải ngày ngày tiếp súc với biết bao nữ nhân son phấn lòe loẹt bọn họ đa phần đều tìm đến hắn để cố tình quyến rũ, ta thấy hắn mặt hay nhiễm hồng chốn như chốn tà, nhiều lần khuyên hắn nên về thôn Mộc Đà đi nhưng hắn lại không nghe, nhưng khuyên là thế nhưng trong lòng ta có gì đó gọi là không nở xa hắn, tình cảm giữa ta và hắn không biết đã phát sinh lúc nào không hay, có lẽ do định mệnh trong một lần ta cứu hắn khỏi nữ nhân kia.
Phòng của A Nguyệt.
"A Nguyệt cô nương chẳng bệnh gì cả"(tay vừa bắt mạch hắn vừa nói)
A Nguyệt một thân Hồng y nữa kín nữa hở, bờ vai trắng mịn lộ ra hơn phân nữa nếu nam nhân khác mà nhìn thấy chắc đã chảy dãi thành sông, Vương Thúc Lang đến liếc cũng thèm liếc một cái chỉ chuyên tâm làm việc của mình, ánh mắt đưa tình, nàng ta nhìn hắn cái miệng anh đào khẽ nhếch.
"Ta..đây là bệnh thật mà, ngày không buồn ăn đêm về cũng chẳng an giấc, Thúc Lang thấy không phải bệnh là gì?"
Hắn khẽ cau mày vì hành y từ lúc lên 10 chưa có bệnh nào mà hắn không chuẩn ra.
"A Nguyệt cô nương quả thật không bệnh gì cả, nếu cô nương nói thế, ta sẽ kê cho cô nương một đơn thuốc dưỡng thần"
Vừa định đứng lên tay áo hắn đã bị bắt lại, A Nguyệt vẫn nũng nịu.
"Xin thứ lỗi! ta với cô nương vẫn không nên thân mật như vậy"
"Tại sao?"
Như nghĩ đến gì đó mặt hắn có vẻ giản ra vẻ đầy ôn nhu.
"Không tại sao cả..ta xin đi trước"
"Thúc Lang.."
Hắn cứng người vì theo sau giọng nói là nữ nhân kia đã ôm chầm lấy hắn từ phía sau.
"Cô nương đừng thế"(hắn bối rối)
"Ta không buông..Thúc Lang ta đã thích chàng từ khi lần đầu thấy chàng, A Nguyệt nguyện trọn đời trọn kiếp theo chàng, chàng đồng ý nhé!"
Tay không dáng gỡ ra hắn lúng túng ra mặt.
"Xin cô nương tự trọng..ta đây.."
Lời còn chưa nói hết hắn đã bị nữ nhân đó đẩy ngã xuống giường, nữ nhân ấy đưa miệng thổi khí vào tai hắn.
"Thiếp là người vốn không có tự trọng..nếu đã yêu ai, thiếp sẽ không buông tay đâu"
Mặt hắn đã nhiễm hồng cố gắng ngồi dậy nhưng với sức lực thư sinh của hắn sao làm lại A Nguyệt vốn đã tập võ công từ nhỏ, tay nữ nhân ấy luồng vào trong áo hắn, miệng thì ngậm lấy vành tai hắn làm hắn rùng mình.
"Cô nương thật không biết xấu hổ là gì?"
Cả hai đều đưa mắt nhìn ta đang đứng ngoài cửa sổ nhìn vào, thật ra chẳng muốn lo chuyện bao đồng đâu nhưng tình cờ đi ngang qua, nếu là nam nhân khác thì ta chẳng thèm để tâm nhưng vì là Vương Thúc Lang hắn, nên mới không bỏ qua được.
"Tử..Cách"(Vừa thấy ta không biết sức lực ở đâu hắn đã lồm cồm ngồi dậy)
"Tướng quân là muốn quản chuyện bao đồng sao?"(cô ta nhếch môi liếc nhìn ta giọng đầy châm chọc).
Ta thuận thế đẩy cửa bước vào, nhàng nhã ngồi vào bàn tự rót cho mình một chung trà, vừa thưởng thức vào ung dung nhìn nữ nhân không biết xấu hổ kia.
"Ta đây không thích quản chuyện người khác...tại thấy chướng mắt thôi, người ta đã không thích ngươi còn cố cưỡng cầu thật là vô sỉ hết sức"