Khựng lại, tiếng giận dữ của nhị nương làm mặt Huyết Dạ đã đen lại, ta biết thế nào bà ấy cũng không bỏ qua dễ dàng.
Kẹt! Chàng mở cửa, ta đứng bên cạnh thấy nhị nương dẫn theo một đám hạ nhân, mặt như muốn ăn tươi nuốt sống ta ngay, Đan Đan cùng Ngọt Cát cũng rụt rè mép bên cạnh.
"Các ngươi là đang thách thức sự nhẫn nại của bổn ma chủ ta?"
Huyết Dạ vừa lên tiếng cả Đan Đan lẫn Ngọc Cát đã rụt cổ mà lo sợ còn nhị nương lại càng giận dữ hơn khi bà chẳng kiêng nể mà quát lớn hướng đến bọn ta.
"Các ngươi đúng là gà đồng một lũ, Mạc Tử Cách các ngươi đã làm gì nữ nhi của ta? Mau giao thuốc giải ra"
Đúng là mẫu thân nào mà chẳng thương hài tử của mình, nhị nương hàng ngày không bao giờ để cho người ta có cơ hội nắm lấy nhược điểm của bản thân, vậy mà hôm nay vì nữ nhi mà cứ như bị người đẩy vào lửa, chẳng kìm được bản thân thế kia.
"Ta không có thuốc giải, hơn nữa hai muội ấy do nhị nương dạy hư rồi, nên dạy dỗ lại để biết thế nào là gia giáo" ta lạnh giọng.
"Tiện nhân này!"
Bà ấy vừa vung tay lên thì đã bị một luồng sát lực đánh ra xa.
"A..."
Tiếng la đầy kinh sợ tưởng chừng sẽ thịt nát xương tan thì cả thân đã được đón lấy.
"Tướng....tướng quân" run.
Là phụ thân người đã đến, cũng may có người, nếu không thật sự hôm nay nhị nương khó mà thoát khỏi tay diêm vương.
Buông nhị nương ra người đưa mắt nhìn một lọt những người đang có mặt, Đan Đan cùng Ngọc Cát đã nức nở chạy đến bên nhị nương, còn hạ nhân thì sợ sệt lùi về sau, Huyết Dạ vẫn giữ bộ mặt lạnh tanh mà nhìn đến người, ngay lập tức người cũng nhíu mày lên tiếng.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
"Dạy bảo thê tử cùng nhi nữ nhà ngươi lại đi!"
Nghe cái giọng mang đầy tức giận của chàng,
phụ thân lại dời mắt về phía nhị nương đang còn run sợ kia.
"Nàng nói đi"
"Hu...tướng...tướng quân! Là Tử Cách nó thông đồng với lão ma đầu kia hại Ngọc Cát và Đan Đan..."
"Im ngay!"
Cắt ngang lời nhị nương, phụ thân đã quát lớn, làm bà ấy giờ đã trắng mặt.
"Ai cho nàng hỗn xược như thế hả?"
"Tướng..." Hoảng.
"Đến từ đường đi, không có lệnh của ta thì không được phép rời khỏi"
Nhị nương giờ như mất hết hồn vía, biết phụ thân đã giận đến cực độ nên không dám hó hé nữa, đến sức bước đi cũng không có phải nhờ Đan Đan cùng Ngọc Cát dìu đi.
"Còn các ngươi mai đến hình đường mỗi người lãnh hai mươi trượng cho ta"
"Dạ...đại tướng quân!" Bọn hạ nhân đã xanh mặt chỉ biết cúi đầu lãnh phạt rồi hối hả rời đi.
Giờ còn lại ta, Huyết Dạ cùng phụ thân, vì tự giờ người rất tức giận nên khi hành động tiếp theo của người thật làm ta bất ngờ.
"Sát ma chủ mong hãy bỏ qua cho nội tử vì sự lỗ mãn này".
Phụ thân chấp tay, cúi người chờ Huyết Dạ tha thứ còn ai kia thì vẫn lãnh cảm mặt cứ chơ ra đấy, thấy vậy ta cũng hướng về người mà đỡ.
"Phụ thân đừng vậy!"
"Nhị nương con đã xằng bậy như vậy, đúng là hổ thẹn"
Người không nghe ta mà vẫn bất động, thế mà Huyết Dạ một chút để tâm cũng không có, làm ta muốn sôi cả người.
"Sát Huyết Dạ! Chàng không thấy phụ thân đang rất khó xử sao?" Ta lớn giọng.
"Ta không bắt ép người cầu tình thay, nhạc phụ không thấy cả thê tử lẫn nữ nhi của người rất thích bắt nạt Cách nhi của ta sao?"
"Chuyện này!" Ánh mắt hoài nghi đã nhìn đến ta.
Ta không để người phải bận tâm nên đã nói dối.
"Phụ thân đừng nghe chàng ấy! Trời không còn sớm nữa! Phụ thân hãy nên về nghĩ ngơi"
"Cái này..."
Vẫn không chịu đi, người lại đưa ánh mắt dò xét đến chàng như chờ sự tha thứ, làm ta cũng phải khó chịu với cái người cứng đầu cứng cổ kia.
" Nhạc phụ về nghĩ ngơi đi!" Vô cảm.
Khi Huyết Dạ xoay mặt định bỏ vào trong, ta thấy rõ phụ thân đã trắng mặt, đây là lo sợ sao? Người đang sợ chàng ấy sẽ giết nhị nương cùng hai muội ấy ư!.
"Phụ thân đừng lo, Huyết Dạ sẽ không làm tổn hại đến nhị nương cùng hai muội ấy đâu"
Ta chấn an.
"Sát ma chủ, lỗi của nội tử hãy trút hết lên ta, ta cam tâm chịu tội"
Phụ thân thật đã làm ta sợ rồi! Biệu hiện thái quá của người như thể Huyết Dạ là một kẻ máu lạnh ghê người, ta thừa rõ phụ thân biết chàng đã lâu nhưng ta cũng sống bên chàng ấy được một khoản thời gian cũng xem như không ít, chàng là người thế nào ta rất rõ.
"Sát Huyết Dạ chàng nói gì cho phụ thân an lòng đi"
Lần này ta đã chắn trước mặt chàng, thấy vẻ mặt nghiêm túc chẳng chút thoải mái của ta lúc đầu chàng vẫn đưa cái bản mặt không quan tâm đến, sau đó đã nhắm mắt lắc đầu rồi cũng đành chịu thua mà nhượng bộ.
"Xem như ngoại lệ, sẽ không có lần sau, nhạc phụ mời về" nói mà không xoay đầu.
"Được...vậy Sát ma chủ hãy nghĩ ngơi sớm"
Như trút được gánh nặng, phụ thân thở phào nhẹ nhõm mà vội vã rời đi, ấy nhưng chưa kịp tới cửa thì hạ nhân lại hối hả chạy vào.
"Bẩm đại tướng quân! Người có khách!"
"Là ai tìm giờ này?"
"Là bọn ta thưa nhạc phụ đại nhân"
Là giọng Tấn Triệu, ta biết sẽ gặp lại các chàng ở đây nhưng không nghĩ sẽ sớm như vậy.
"Nương tử!" Tấn Triệu đã lập tức nhìn thấy ta.
Thác Nghiêm cùng Thẩm Sư cũng có mặt, như Tấn Triệu cả hai không giấu được niềm vui trên mặt mà đã nhanh bước tới.
"Đúng là một lũ phiền phức" khó chịu.
Huyết Dạ đã ôm lấy eo ta, kéo sát vào người chàng, giờ các chàng ấy cũng đã nhận ra sự hiện diện của người này mà nhanh động thủ.
"Buông nương tử ta ra!" Thẩm Sư.
Ta không kịp nói lời nào để ngăn lại, các chàng ấy quá nhanh cả ba cùng tấn công một, Huyết Dạ lại ôm lấy ta nên chỉ có thể tránh không thể trả.
Cho đến khi kiếm của Tấn Triệu đã đâm tới ta mới kịp ngăn lại.
"Các chàng dừng lại đi"
Một canh giờ sau trong phòng.
"Giờ nàng muốn bọn ta chấp nhận thêm hắn sao?" Tấn Triệu gầm giọng mà hỏi ta.
Thấy tay chàng đã nắm thành quyền, mặt đen lại, nhăng nhó trong khó chịu, sự tức giận này đúng là không nhỏ mà.
"Ta biết các chàng rất khó chấp nhận chuyện này!"
"Vậy mà nàng còn cố tình bắt ép bọn ta?"
Lần này đến lượt Thẩm Sư, khi chàng đưa cái nhìn đầy thất vọng sang ta, ta không biết thế nào cho phải, biết sau này các chàng cũng vì ta mà hòa thuận chung sống, nhưng sao mà nan giải quá, lão thiên gia vẫn đang đùa ta lần nữa đây mà.
"Nương tử ta không có ý kiến, nàng cảm thấy vui là được!" Thác Nghiêm tự giờ vẫn im lặng như thóc giờ đã mở miệng.
Ta biết chỉ có Thác Nghiêm cùng Thúc Lang là dù ta làm gì các chàng cũng ủng hộ nhưng riêng chuyện này chàng tuy không bát bỏ thế nhưng sự đồng tình kia đã được xem như miễn cưỡng, ta nhớ sau này khi nhắc lại chuyện của Huyết Dạ chàng đã nói vì yêu nàng nên ta mới đồng ý! Chứ nếu muốn ta chia sẽ nàng với một người nữa thật chẳng chút cam tâm.
"Ta không chấp nhận!" Tấn Triệu đã đứng dậy, buông lạnh một câu rồi bỏ đi một mạch.
"Ta cũng không đồng ý!" Thẩm Sư cũng không do dự mà đồng ý kiến khi cũng nhanh đứng dậy rời đi.
Chỉ còn Thác Nghiêm, chàng vẫn bất động.
"Thác Nghiêm xin lỗi chàng!"
"Gì mà phải xin lỗi chứ! Lúc trước ta cũng trong tình cảnh của Sát Huyết Dạ hiện giờ nên ta rất hiểu rất rõ"
Sau lời nói đầy thấu hiểu kia chàng đã kéo ta vào người mà ôm lấy, tính ra thì cũng đã rất lâu rồi ta mới được nằm trong vòng tay của chàng, mùi hương quen thuộc này thật nhớ.
"Thác Nghiêm có một số chuyện ta muốn kể cho chàng nghe nhưng lại không biết nói thế nào cho đúng, vì ngay bản thân ta cũng không hiểu nổi"
"Ví dụ như?"
Ta bối rối vì câu hỏi của chàng, ta sẽ nói là ta biết chuyện sẽ xảy ra sau này ư! Chàng có xem ta là tâm trí không bình thường không? Nghĩ vậy nên ta vẫn quyết định không nói, mọi chuyện cứ để nó thuận theo tự nhiên.
"Đến lúc thích hợp ta sẽ nói"
"Ừ! Ta sẽ đợi đến khi nàng mở lòng với ta hơn"
Câu nói của chàng như mang đầy trách móc là ta vẫn không tin tưởng chàng, khẽ đưa mặt vùi vào cổ chàng, ta thỏ thẻ.
"Ta luôn mở lòng với chàng, chàng là tướng công ta, là người ta yêu thương nhất...tướng công!"
"Nương tử!"
Ta im lặng để tặng hưởng cảm giác quen thuộc này, vì chuyện của Cẩn Triệt ta đã quên mất ta vẫn còn chàng còn Thẩm Sư, Quân Nhuẫn, Tấn Triệu lẫn Thúc Lang, những người nam nhân, những tướng công luôn hết mực thương yêu ta, mà nhắc đến mới nhớ sao ta chẳng thấy Thúc Lang cùng Quân Nhuẫn đâu cả.
"Thác Nghiêm! Quân Nhuẫn cùng Thúc Lang không đi cùng các chàng ư?"
Ta hỏi nhưng chàng lại không lập tức trả lời mà như đắn đo suy nghĩ, đến lúc ta ngước mặt nhìn chàng khó hiểu, chàng mở trả lời.
"Ly Quân Nhuẫn hắn còn chuyện xử lý nên không đi cùng được còn Thúc Lang hắn..."