\(2\)
"Bác sĩ, máu bầm đã được loại bỏ, nhưng nhịp tim vẫn rất yếu. "
"Bệnh nhân có dấu hiệu ngừng thở. "
"Mau chuẩn bị máy kích tim. "
"...."
"Bác sĩ, lượng máu của bệnh nhân giảm mạnh, cần được truyền máu gấp. "
"Mau liên hệ với kho máu, kêu họ mau chóng tiếp ứng máu. "
Trong phòng phẫu thuật, các y bác sĩ đang dốc hết sức lực để cứu lấy đứa trẻ.
\[....\]
Đèn phòng phẫu thuật vẫn còn sáng.
1 tiếng.
2 tiếng.
3 tiếng.
5 tiếng trôi qua.
Đã hơn năm tiếng rồi, sao lại lâu đến vậy?
Cô ngồi thẫn thờ ở ghế, hai tay đan vào nhau.
Tiểu Bảo, mẹ xin con, đừng có chuyện gì.
Con là tất cả của mẹ.
Ông trời ơi, xin hãy cứu lấy con tôi.
Phía bên kia, Long Thiên Hạo đang ôm ấp lấy Sơ Hạ, mặt không chút biến sắc.
Còn Sơ Hạ, cô ta đang mừng thầm trong lòng, cô ta chỉ ước đứa trẻ kia chết đi cho rồi.
Các y bác sĩ cứ liên tục chạy ra chạy vào khiến cô cực kỳ lo lắng.
Tâm trạng của cô bây giờ như ngồi trên đống lửa vậy!
Một lúc sau, một y tá hốt hoảng chạy ra:
"Cho hỏi, ai là người nhà của bệnh nhân? "
"Là tôi. Tôi là mẹ của bé. "
Cô vội vàng đứng lên.
"Hiện tại, cháu bé đang thiếu rất nhiều máu. Mà kho máu của chúng tôi không đủ để tiếp ứng. Cho hỏi nhà mình ai có nhóm máu trùng với bé? "
"Tôi là mẹ nó. Tôi có thể truyền. "
"Cho hỏi cô nhóm máu gì? "
"Tôi nhóm máu A. "
"Xin lỗi cô, cháu bé nhóm máu AB. Xin hỏi có ai có nhóm máu AB không? "
Cô quay sang nhìn Long Thiên Hạo.
Hắn có nhóm máu trùng với con cô.
"Thiên Hạo, anh cứu con đi! Có được không? "
Hắn lạnh lùng thốt ra một câu :
"Tôi sẽ không đời nào cứu cái thứ nghiệt chủng đó. "
Thật tàn nhẫn.
Cô thật không ngờ, lúc này hắn cũng không chịu thừa nhận thằng bé.
Nhưng nếu hắn không đồng ý hiến máu, con cô sẽ chết mất.
Cô quỳ xuống trước mặt hắn :
"Em xin anh, em cầu xin anh, hãy cứu con đi mà. Làm ơn! "
"Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không cho cái thứ nghiệt chủng đó có được một giọt máu nào của tôi đâu."
Ngữ điệu vẫn tàn nhẫn như vậy.
"Em xin anh đấy, chỉ cần anh cứu con, muốn em làm gì cũng được. "
Nước mắt làm ướt đẫm khuôn mặt cô.
Nhưng hắn vẫn không mảy may gì đến.
Sơ Hạ ngọ nguậy đầu trong ngực hắn :
"Hạo, anh cứu nó đi, dù sao nó cũng là con anh mà."
Hắn nhìn cô ta đầy trìu mến :
"Con của anh chỉ có em sinh ra. Còn thứ nghiệt chủng đó anh không cần. "
Cô ta đang rất vui nhưng cố tỏ ra buồn bã.
Đau quá!
Cô thật sự rất đau.
Tại sao hắn lại nhẫn tâm đến vậy?
Từ căn phòng truyền ra tiếng nói :
"Nguy rồi, bệnh nhân không đủ máu truyền, tim có dấu hiệu ngừng đập. "
Đừng.
Đừng mà.
Đừng như vậy.
Không được.
Cô vô lực ngã xuống đất.
Tiểu Bảo, con phải cố gắng lên.
Tuyệt đối không được bỏ cuộc.
Mẹ xin con.
Giờ mẹ chỉ có mỗi mình con thôi.
Mất con, mẹ không thể sống được.
Một lúc sau, vị bác sĩ bước ra, nét mặt buồn bã :
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. "
"Bác sĩ, nói linh tinh cái gì vậy? Làm ơn, đừng đùa như vậy được không? "
Cô nắm chặt tay áo của vị bác sĩ kia.
"Mong gia đình bớt đau thương. "
"Không. "
Người cô lùi về phía sau.
"Các người lừa tôi có đúng không? Con tôi không thể có chuyện gì được. Bác sĩ, làm ơn, cứu lấy con tôi. "
Cô hét to lên.
Bác sĩ im lặng không đáp.
"Cô làm loạn đủ chưa? Cô hét to như vậy lỡ làm Sơ Hạ động thai thì sao? "
"Chat"
Một bạt tai rơi trên mặt hắn.
Cô dám đánh hắn.
Cô nhìn Long Thiên Hạo đầy uất hận :
"Long Thiên Hạo, anh là tên súc sinh. Anh không phải con người.
Anh sợ cô ta động thai, còn con tôi? Con tôi phải làm thế nào?
Bộ lương tâm của anh bị chó tha rồi hay sao?
Nó là con anh đấy.
Nhưng tại sao, anh không cứu nó. "
Long Thiên Hạo phẫn nộ đến đỉnh điểm :
"Hàn Gia Tuệ, cô dám đánh tôi? Cô là người đầu tiên dám đánh tôi đấy. Có tin tôi giết chết cô hay không? "
Cô bật cười sằng sặc :
"Giết? Vậy thì anh giết tôi đi! Tôi cũng chả muốn sống để nhìn thấy cái bản mặt của lũ súc sinh các người thêm một lần nào nữa. "
"Hàn Gia Tuệ, cô điên rồi. "
"Đúng, tôi điên rồi. Tôi bị chính anh bức điên rồi. Haha.. Haha. "
"..."
"Loại người như anh đúng là không bằng cầm thú. Tốt nhất là anh nên giết tôi đi, không nhất định, có một ngày tôi sẽ giết chết anh. "
Khoé môi của hắn khẽ nhếch lên :
"Ồ, vậy sao? Tôi rất mong chờ đến ngày đó? "
\#còn