“Không nhận ra, không nhận ra, Vương huynh không nhận ra ta.” Tang lắc đầu lắc cả tay nói.
“Vương huynh? Ngươi gọi hoàng thượng là Vương huynh?” Trong lòng càng thêm nghi ngờ, hắn hỏi lại mắt chớp cũng không chớp.
Càng xem càng cảm thấy không phù hợp, vị hoàng thượng trước mắt so với người hắn biết thật khác xa quá lớn, hai ngày trước nhanh chóng tiến cung nhất thời không phát hiện, hôm nay nghĩ lại. . . . . .
Hoàng thượng và hắn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nếu có âm mưu với hắn chỉ sợ sớm hành động cần gì chờ đến bây giờ?
“Vương huynh, đệ không phải cố ý . . . . . .” Phát hiện mình nói lỡ miệng, Tang đỏ hốc mắt, đầu cúi thấp.
Xong Vương huynh sẽ đưa hắn đến chim hạc tiên, hắn không muốn . . . . .
“Tiểu ngu ngốc, không biết chuyện còn nói lung tung.” Trong giọng nói có chút không vui nhưng không giận giữ thật.
Đệ đệ y thật đần không biết nói lời giả dối, ở lại đây chỉ tổ vướng bận, phải tìm cơ hội đuổi hắn về nhà thôi.
“Ngươi là……….!” Đến lúc này Quân Bất Phàm khẳng định suy đoán của mình.
Khó trách hắn cảm thấy khác thường thì ra hoàng thượng hiện tại không phải hoàng thượng hắn biết, là xà yêu giả dạng!
Đáng ghét, đao của hắn ở đâu, hắn muốn một đao chém *** xà trước mắt!
Đưa tay sờ soạn bên cạnh nhưng bên cạnh chăn bông bằng tơ vàng ra không còn vật khác, hắn tức hai má phồng to, muốn đứng dậy lại không có sức, chỉ có thể giận giữ trừng mắt, hận không thể chém y thành tám khúc.
“Đúng” Tuy có chút luyến tiếc nhưng chuyện đã rõ ràng y cũng không muốn giấu giếm nửa, khôi phục tướng mạo của mình.
Mặc dù giả thành hoàng thượng chính xác không tệ với lại Quân Bất Phàm không dám phản kháng y, nhưng y luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, hơn nữa khi Quân Bất Phàm tỉnh lại trong miệng gọi lại là hoàng thượng, y trong lòng không vui nổi.
“Ngươi đã giấu hoàng thượng ở đâu?” Mặc dù rất hận nhưng lý trí còn tồn tại, hắn muốn biết rõ hoàng thượng rốt cuộc ở đâu.
“Đã chết.” Lờ đi cơn giận trong mắt hắn, thản nhiên trả lời.
“Ngươi. . . . . . giết hoàng thượng. . . . . .” Quân Bất Phàm sắc mặt từ đen biến trắng, sau nữa từ trắng biến xanh, toàn thân không nhịn được run rẩy.
“Phàm Phàm không được nói lung tung, Vương huynh không bao giờ giết người bừa bãi.” Tang ở bên cạnh giải thích thay huynh mình.
“Tang, ngậm miệng.” Đưa tay bắn ra một tia sáng trắng, Tang nháy mắt biến mất không thấy tung tích.
“Không phải ngươi còn có ai dám làm?” Hai mắt đỏ lừ xem y như kẻ thù truyền kiếp, hàm răng xiết chặt vào nhau.
Nhất định xà yêu đuổi theo hắn đến kinh thành, thấy hắn muốn tiến cung liền lén vào cung giết hoàng thượng, thật hèn hạ vô sỉ!
“Mặc kệ ngươi tin hay không tin, hoàng thượng không phải ta giết, ngày đó ta tiến cung hoàng thượng đã chết, ta vì chờ ngươi đến mới biến thành hoàng thượng .” Trông đôi mắt sáng thâm thúy lóe tia chán nản, chưa từng cảm thấy bất lực như hiện tại.
Quân Bất Phàm vẫn không tin y, y làm nhiều chuyện vì Quân Bất Phàm mà hắn vẫn lạnh lùng. . . . . .
Chẳng lẽ sai lầm một lần mà hắn vĩnh viễn phán y tội chết? Vậy không phải quá tàn khốc sao!
“Ngươi nói thật sao?” Hai mắt nhìn chằm chằm y Quân Bất Phàm hỏi ngược lại.
“Thật thật giả giả do ngươi tự mình phân biệt.” Không muốn nói nhiều hơn nửa, thanh giả tự thanh, y không giết hoàng thượng chính là không giết.
“Ngươi nói hoàng thượng đã chết, vậy thi thể hoàng thượng ngươi giấu ở đâu?” Trong lòng còn một tia hi vọng, hắn thà rằng… tin hoàng thượng không có chết.
“Đông lạnh thành băng khối giấu trong hồ ngự hoa viên.” Chuyện ra xảy ra bất ngờ, hơn nữa khi ấy có thái giám gõ cửa vào, y chỉ có thể xử lý như thế.
“Ngươi. . . . . . Ngươi sao có thể làm vậy!” Hét to một tiếng.