Hai đùi thon dài bị người dùng chân mở ra, xà căn như băng lại như lửa chống đỡ ngay mông hắn, nhẹ nhàng lướt qua chứ không nóng lòng tiến vào.
“Không nên như vậy. . . . . .” Hắn cảm thấy mình bị đùa bỡn, trong lòng có chút không thoải mái.
“Ngươi hôm nay thật ngoan, đây là thưởng cho ngươi.” Sờ nắn mông hắn, cười gian.
Đột nhiên trong miệng có thêm một thứ lạnh lẽo, hắn còn chưa nhìn rõ đã bị y dùng lưỡi xà đưa vào trong cổ, đồng thời đưa tay nắm mũi hắn.
Ừng ực ──
Hắn nuốt xuống, vật này vừa vào bụng tựa như hàn băng thấu xương lan tràn đến tứ chi, người như đang trong hầm băng lạnh đến hắn run rẩy.
“Ngươi. . . . . . Ngươi cho ta ăn cái gì. . . . . .” Ôm xung lấy tứ chi, hắn không ngừng hắc xì.
Muốn giết hắn sao? Hắn bắt đầu hoài nghi đều mình nghĩ. . . . . .
“Nhịn một chút sẽ qua, ta sẽ không hại ngươi.” Ôm hắn vào trong lòng, mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm hắn.
Tình huống so với trong tưởng tượng còn bết bát hơn, Quân Bất Phàm không cách nào chống cự nguyên đan hàn khí, xem ra y phải nghĩ biện pháp hóa giải cổ hàn khí, nếu không Quân Bất Phàm sẽ bị lạnh chết!
“Lạnh quá. . . . . .” Hàm răng va vào nhau đến kêu canh cách.
Lông mày tuấn mỹ tết một tầng sương, hắn chưa từng cảm thấy lạnh như hiện tại, lại cảm thấy người kia không lạnh, hắn kìm lòng không đậu áp sát đến.
“Không được, ngươi. . . . . .” Nghe thanh âm nhưng hắn chịu không nổi nửa, trước mắt tối sầm, bất tỉnh đi.
…………..
Chờ hắn lần nữa tỉnh lại bốn phía toàn là hoa còn có tiếng nước chảy, mở hé hai mắt phát hiện mình lại đang ở trong dục trì lộng lẫy.
“Đã khá hơn chưa?” Nằm bên cạnh hắn, khuôn mặt ánh lên vẻ lo lắng.
“. . . . . . Hình như không còn lạnh lắm.” Hắn lúc này mới ý thức mình lạnh quá mà bất tỉnh.
Năm lần bảy lượt ngất xỉu trước mặt xà yêu, thật quá mất thể diện!
Nhưng hắn vẫn không biết rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn đã uống thuốc gì nha?
“Không lạnh là tốt rồi, bây giờ ngươi đã bách độc bất xâm.” Trên dưới đánh giá phát hiện hắn sắc mặt hồng nhuận hơn, vui vẻ cười đến híp mắt lại.
May mắn nơi này có hồ ôn tuyền, nếu không Quân Bất Phàm đã sớm bị lạnh mà chết.
“Bách độc bất xâm? Ngươi mới vừa cho ta nuốt thứ gì?” Sờ mó bụng bằng phẳng, trong đầu đầy nghi vấn.
“Ta dùng nguyên đan của ta giúp thân thể ngươi, bây giờ ngươi không chỉ sống thêm mấy trăm năm hơn nữa còn bách độc bất xâm.” Mặc dù hao tổn mấy trăm năm tu hành nhưng y cảm thấy đáng giá.
Nhân tộc không phải không phải có câu nói cầm tay nhau sống đến răng long đầu bạc sao, y muốn Quân Bất Phàm sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn không rời khỏi y.
“Thật sự?” Hắn khó thể tin nổi.
Sao lại đối tốt với hắn, chẳng lẽ có ý đồ khác?
Với lại hắn chỉ là nhân tộc bình thường còn y là xà yêu, y có ý đồ gì với hắn nha?
Cẩn thận đánh giá ai ngờ phát hiện sắc mặt hắn còn trắng hơn hôm qua, thậm chí cả thân cũng biến thành trong suốt, trong lòng không khỏi chấn động.
“Lừa ngươi làm gì, ngươi dầu gì cũng là người của ta, chúng ta cùng nhau khỏe mạnh có gì không tốt.” Thân mật hôn lên mặt hắn, quấn chặt lại hắn.
Xà Tộc bọn họ không dễ động tình, một khi động tình sẽ trở nên vô cùng điên cuồng, biết rõ lần này hao tổn công lực y cũng không tiếc.
“Ngươi thật là……?” Hắn thật hoài nghi người trước mắt có phải xà yêu không, thay đổi thật sự quá lớn đi.