Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 1: Cuộc tái ngộ như sấm sét giữa trời quang 1



“Ba không đồng ý! Năm nay con mới tròn mười tám tuổi, sao lại nói chuyện kết hôn ở đây được? Con… con điên rồi sao?”

“Ba, ba làm gì có tư cách nói con, chính ba cùng mẹ cũng sinh con ra năm mười tám tuổi, con chí ít cũng không phải vì chịu trách nhiệm với con người ta mà kết hôn như ba.”

Một thiếu nữ thanh tú động lòng người bắt chéo đôi chân ngồi trên sopha phòng khách.

“Ba… ba…”

Phan Tuấn Vỹ thực sự rất muốn nói với con, ai biết rằng chuyện nó sẽ ra như thế, nếm thử trái cấm có một lần rồi trúng giải luôn, khi còn sống đã hại mình một đằng… Ai…! Nhưng đối diện với đứa con hoàn toàn át vía mình y như mẹ nó, anh biết nếu như cực lực phản đối, nhất định sẽ chết rất thê thảm!

“Con mặc kệ, dù sao đi nữa coi như con đã chính thức thông báo với ba rồi. Chờ chút nữa bạn trai con sẽ đến cửa cầu hôn đó, nếu ba dám từ chối, con sẽ bỏ trốn cùng anh ấy!”

Phan Mỹ Mỹ khoanh tay trước ngực, bình thản nhìn ông ba trời sinh tính cách nhu nhược của mình, đoán chắc mình nói một ba tuyệt không dám nói hai.

“Chờ chút nữa sẽ đến cầu hôn? Vậy sao bây giờ con mới nói cho ba biết? Ba ăn mặc như thế này…”

Phan Tuấn Vỹ sợ đến nhảy dựng, cúi đầu nhìn cái áo Tshirt cũ cùng cái quần sóc nhiều nếp nhăn, gương mặt đỏ ửng.

“Con quên ý mà, anh ấy cũng vừa có nói cho con biết, con vội đi gội đầu, đâu có thời gian quan tâm đến ba? Dù sao đàn ông cũng chẳng cần trang điểm.”

Phan Mỹ Mỹ cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

“Con xem chừng năm phút nữa thôi đó.”

“Năm phút thôi sao? Con… ý con là… năm phút nữa cậu ta đến rồi?”

Phan Tuấn Vỹ thấy con gái trừng mắt nhìn mình với vẻ ‘ba ngốc, còn phải hỏi sao?’, anh lập tức quay lưng chạy ùa vào phòng ngủ.

Qua quýt mặc đại lên người cái áo sơ mi cùng bộ comple tối màu, đeo thêm một cái cà vạt màu đỏ sậm, Phan Tuấn Vỹ cố ý mặc sao cho nhìn có vẻ trưởng thành đáng kính một chút. Nhưng hình ảnh trong gương rốt cuộc vẫn là một thằng ranh con cố gắng ăn mặc cho có vẻ già dặn đứng đắn, thật đúng là chả đâu vào đâu cả, gương mặt trắng nõn và nhã nhặn của anh cùng với bộ trang phục người lớn quả là không hợp nhau.

Phiền chết được, phụ huynh nhà gái chắc là nên nói cái gì đó chứ ha? Bây giờ anh quả là có chút hoài niệm bà xã đã qua đời, nếu cô ấy vẫn còn, khẳng định anh chẳng cần phải nói một câu, dù sao đi chăng nữa trong cái gia đình này anh luôn luôn không hề có quyền lên tiếng. Nhưng từ khi bà xã qua đời ba năm trước đây do tai nạn, đến phiên Mỹ Mỹ tiếp quản bảo tọa của nữ vương, trình độ độc tài chuyên chế so với nữ vương trước đây chỉ có hơn chứ không hề kém.

Sống nhàn nhã nhiều năm như vậy, nếu bây giờ bảo anh đứng ra chủ trì hôn lễ, quả thực là ngồi không yên nổi.

“Anh yêu, mau vào, papa đang đợi anh đó.”

“Bác trai, xin chào, đã lâu không gặp rồi.”

Đã lâu không gặp? Mình với cậu ta gặp nhau lần đầu cơ mà, sao lại lâu không gặp được? Phan Tuấn Vỹ thấy cả người không thoải mái, đang cúi đầu không ngừng kéo kéo chỉnh chỉnh cái cà vạt nghe vậy không khỏi hiếu kỳ ngẩng đẩu lên.

“Á ”

Vừa nhìn gương mặt của đối phương, Phan Tuấn Vỹ đột nhiên hét to một tiếng, sợ đến nỗi ba hồn bay mất hai phách, nhất thời té từ trên sopha xuống đất.

“Ba! Ba đang làm gì vậy?”

Thấy ông già mình có cái tư thế cực kì bất lịch sự quỳ sấp trên thảm, Phan Mỹ Mỹ tức giận đến giơ chân.

“Bác trai, bác có khỏe không?”

Âu Dương Đạo Đức lập tức xông xáo lao lên, đem Phan Tuấn Vỹ ôm ôm bế bế ngồi trên sopha.

Vừa tiếp xúc với thân nhiệt của người đó, gương mặt đang trắng bệch của Phan Tuấn Vỹ lập tức như diễn viên chuyên biểu diễn thay đổi sắc mặt, trong một giây chuyển thành Quan Công mặt đỏ.

“Ba, ba làm con tức chết, ba đang làm cái gì thế?”

Nhìn ông già vừa câm như hến vừa biến mặt từ trắng thành đỏ, Phan Mỹ Mỹ cuống đến chẳng biết phải làm như thế nào. Vạn nhất Đạo Đức hiểu nhầm gia đình bọn họ có bệnh tâm thần di truyền thì làm sao bây giờ?

“Tôi… ba…”

Phan Tuấn Vỹ đã kinh hoàng hoảng sợ từ nãy, căn bản không nói nổi nên lời.

Chết rồi! Con rể tương lai của ta sao lại là cái tên siêu cấp biến thái đêm nào cũng gây cho mình toàn ác mộng thế này? Không, không được! Anh không thể gả Mỹ Mỹ cho cái loại đàn ông đáng sợ thế này được, anh tuyệt đối không muốn có một tí ti quan hệ gì với cái tên này!

“Mỹ Mỹ, con nghe ba nói ”

“Mỹ Mỹ, cha em và anh không phải gặp nhau lần đầu đâu.”

Âu Dương Đạo Đức cắt đứt lời anh, tặng anh một nụ cười cực kì ngây thơ vô tội.

“Trước đây ở rạp chiếu phim đã từng gặp qua một lần…”

Dừng! Không được nói vào chi tiết, van cầu cậu, đừng có nói thêm! Phan Tuấn Vỹ gào thét trong lòng, hai mắt thương cảm hề hề ngước mắt nhìn người đàn ông trước mắt, cực kì sợ cái bí mật đó bị vạch trần trước mặt con gái.

“Quên đi, chuyện này lúc nào rảnh rỗi nói tiếp.”

Âu Dương Đạo Đức cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay.

“Sắp đến giờ hẹn của em với nhà thiết kế trang phục rồi đó, em đi thử lễ phục trước đi, anh với bác trai có nhiều chuyện cần nói lắm. Bác nói có phải không? Bác.trai.”

“Ai nha, Đạo Đức, bây giờ anh nên gọi là ba được rồi đó, chúng mình sắp thành người một nhà rồi mà!”

Phan Mỹ Mỹ thấy Đạo Đức không có ý thủ tiêu hôn ước, nhất thời hài lòng vô cùng, đem tất cả khó chịu vừa nãy quên sạch bách.

“Không cần! Không… không cần gọi vội như thế…”

Phan Tuấn Vỹ thấy một con sói đội lốt cừu gọi mình là ba, cả người nổi da gà đến rụng đầy đất.

“Không, cháu cũng nên đổi cách gọi thôi. Ba ba, sau này mong ba chỉ dạy nhiều thêm, con nhất định sẽ ‘hiếu thuận’ với ba mà.”

Âu Dương Đạo Đức nheo nheo mắt cười nhìn anh, nhưng Phan Tuấn Vỹ nhận ra trong mắt hắn ta lóe lên một tia tà ác.

“Thật tốt quá, ba, nói chuyện với Đạo Đức giúp con, con phải mau đi thử lễ phục đây, bye bye!”

Phan Mỹ Mỹ tựa như một con chim nhỏ sung sướng bay ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.