Nọa Nhược Vui Sướng (Nọa Nhược Đích Khoái Nhạc)

Chương 35: Phản đồ



Dòng người đông đúc ồn ào, những hành khách ngược xuôi cùng hành lý, sân bay quốc tế Đào Viên Đài Loan đông đúc đến chật chội, náo nhiệt rộn rịp hệt như phiên chợ đêm.

Trước khu vực nhập cảnh chen đầy những người đón tiếp đang nghển cổ ngóng chờ, ai cũng mở to hai mắt nhìn từng người từng người bước khỏi cổng hải quan, chỉ sợ mình để lạc mất người mình đón. Phan Tuấn Vỹ đã chờ ở đây mấy tiếng đồng hồ cũng không ngoại lệ.

Từ tối hôm qua khi nhận được tin cái tên đó quay về Đài Loan, anh đã phấn khích đến cả đêm không ngủ được. Thứ nhất vì người mình mong nhớ ngày đêm đã quay về, trong lòng đương nhiên vui sướng, thứ hai thì, kế hoạch “nai con là số một” chuẩn bị lâu ngày đã đến lúc hành động, trong lòng không khỏi vừa hồi hộp vừa hưng phấn.

Hứ, dám không gọi điện thoại đúng giờ, còn dám ra bên ngoài chụp ảnh “cấp ba” tầm bậy tầm bạ, hôm nay nếu nai con ta đây không phát oai, cái tên Âu Dương Đạo Đức nhà cậu chắc sẽ coi tôi là con mèo ốm chắc?

Hôm nay nhất định phải cho hắn thấy sự lợi hại của Phan Tuấn Vỹ, để hắn cả đời này không quên, không dám bỏ lời thề hẹn!

Ngay lúc Phan Tuấn Vỹ đang nghĩ mọi chuyện đúng là nuột nà chả chê vào đâu được, đắc ý vì kế hoạch tinh diệu của mình thì xung quanh anh trong tích tắc đột nhiên yên lặng – từ nơi cổng vào có một nam tử phong thái bức người, tuấn mỹ vô song, tư thái ưu nhã chẳng mang chút vẻ chật vật mệt mỏi phong trần nào của người đi xa về, chói mắt tựa như thiên vương siêu sao vừa bước xuống từ sân khấu, trong tích tắc cướp đi ánh mắt của tất cả mọi người, như mọi khi đoạt lấy không biết bao nhiêu trái tim thiếu nữ.

“Chủ tịch, ngài vất vả rồi, chào mừng ngài trở về.”

Một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ tây nghiêm chỉnh nhanh chân ra tiếp đón, cúi người chào thật sâu.

“Tiểu Trương, sao không thấy nai con của ta đâu, không phải ta đã bảo anh ấy nhất định phải đến đón sao? Anh ấy đâu?”

Nhìn thấy đôi chân mày trên gương mặt anh tuấn nhíu chặt, mang theo chút chút tức giận, tài xế Trương theo hắn đã nhiều năm cũng không kiềm nổi run run, cuống quýt vội vàng chỉ sang phía bên phải gần gần đó, cười cười nói với hắn:

“Ở đó, là ở đó, Phan tiên sinh đang ở đó. Chủ tịch, tôi và Phan tiên sinh cách đây hai tiếng đã đến, tuyệt không đến chậm đâu a.”

“Ừm, vất vả cậu rồi, ở đây không còn việc cho cậu nữa, đi lấy xe đi.”

Về phần con nai con không coi ai ra gì, to gan lớn mật kia… cứ giao cho chủ nhân ta từ từ dạy dỗ nha.

Ánh mắt lóe lên, Âu Dương Đạo Đức đi tới đằng sau nai con túm lấy cổ áo anh, không nói lời nào tha anh đi.

“Á”

Phan Tuấn Vỹ bị tập kích bất ngờ sợ đến thét toáng lên, anh không ngờ rằng giữa thanh thiên bạch nhật có người dám ngang nhiên bắt cóc dân lành vô tội, đang tính chửi ầm lên, quay lại liền nhận ra mình đã rơi vào tay của chủ nhân.

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng không biểu cảm của Âu Dương Đạo Đức, Phan Tuấn Vỹ biết ngay đây là điềm báo cơn phẫn nộ của hắn, trong lòng lành lạnh…. Xong, đi đón mà chủ nhân đến trước mặt còn không nhận ra, cái tên tàn ác hung hăng, kiêu ngạo tự đại này ghét nhất là sơ suất với lại không chú ý đến hắn dù chỉ xíu xiu, mình còn không biết sống chết mà đứng đó mơ mộng hão huyền điên khùng cái gì, dám nhìn hắn mà không nhận ra, lờ hắn đi.

Phan Tuấn Vỹ, mày… mày quả là sống lâu lẩm cẩm, muốn chết rồi! Ô… nghĩ đến chuyện chẳng biết mình lại bị trừng trị bằng thứ “gia pháp” gì, Phan Tuấn Vỹ lại hận sao mình không bị thằng bắt cóc nào tóm thiệt luôn đi! Nhớ trước đây có lần anh lỡ mải coi TV không để ý đến tay ma đầu  đó đang nói chuyện với mình, không ngờ vì thế mà ép bị coi phim cấp ba nam nam nguyên đêm, hại anh từ đó cứ đi qua cửa hàng bán lạp xưởng là lại thấy mắc ói.

Ô… không được, xem ra anh phải lập tức cứu mình mới được a, kế hoạch “nai con là số một” phải tiến hàng càng sớm càng tốt.

“Hắc hắc, chủ nhân, tôi nhớ cậu quá đi, cậu không bên cạnh, tôi ngày chẳng ăn nổi cơm, đêm chẳng ngủ nổi giấc, quả thực một ngày dài như một năm a”

Tuy những lời anh nói là sự thật, nhưng cả đời anh chưa bao giờ phun ra mấy lời tâm tình buồn nôn đến thế làm anh không nhịn nổi mà nổi da gà toàn thân.

“Nga vậy sao? Chủ nhân không bên cạnh, nai con nhớ ta đến thế?”

Vừa bước vào trong xe, tấm kính ngăn trước sau vừa kéo lên, Âu Dương Đạo Đức nắm tóc nai con khiến gương mặt trắng nõn hơi ngẩng lên, lộ ra đôi mắt khiến trái tim hắn đập mạnh lúc gặp nhau lần đầu, đôi mắt bắt hắn từ đó mãi mãi chẳng quên nổi.

A… là đôi mắt này… mỗi lần nhìn thấy đôi mắt to to tròn tròn như đôi mắt bất lực của một con nai con là Âu Dương Đạo Đức lập tức không kiềm nổi cảm giác muốn ngược đãi, hận không thể ăn tươi nai con, nuốt chửng vào bụng, sau đó dùng nhục bổng vừa to vừa thô cắm thật mạnh vào huyệt động vừa nhỏ vừa chặt, khiến người đang khóc lóc cầu xin dưới thân bất kể là thân thể hay trái tim, ngoại trừ chủ nhân hắn ra, sẽ chẳng để bất cứ cái gì tiến vào nữa…

Bị đôi mắt nóng rực như kim cương đen bùng cháy nhìn đăm đắm, Phan Tuấn Vỹ nhận ra mình đã lập tức cương lên, anh xấu hổ đem hai tay che đậy đũng quần đang nhô cao cũng như cố che giấu luôn sự ngượng ngùng của mình.

Ê, cái đồ kém cỏi kia, chú lên cái cơn háo sắc gì thế hả? Dù mấy ngày không được phát tiết cũng không đến mức người ta liếc mắt nhìn một cái, đã hưng phấn đến như cẩu động dục thế chớ hở? Anh van chú đứng đắn tí, để lại cho Phan gia nhà chúng ta chút mặt mũi có được không?

Ngay lúc Phan Tuấn Vỹ đang bận nói lí nói lẽ với “tiểu đệ đệ” nhà mình, thì Âu Dương Đạo Đức đã nhanh chóng lấy ra côn th*t của hắn, chậm rãi chà xát.

“Xem ra đệ đệ nhà nai con cũng nhớ chủ nhân ra phết, mau thả cưng ấy ra đây để gặp lại bạn cũ nào.”

“Không… không cần… để chú ấy ở nhà đóng cửa suy ngẫm là được rồi…”

Cái tên làm mất hết cả mặt mũi gia đình này, ngoan ngoãn ở đó cho anh, đừng mơ anh thả chú ra để làm mất mặt anh, nếu chú dám phá hỏng kế hoạch vĩ đại của vi huynh ta đây, cẩn thận anh cho chú biết tay!

“Tự suy ngẫm? Chủ nhân không ở nhà chả lẽ đệ đệ của nai làm việc xấu gì sao? Xem ra ta phải tự mình thăng đường thẩm vấn rồi…”

Một lột hai kéo đã bắt được “nghi phạm” ra công đường, Âu Dương Đạo Đức cầm chú em nhà nai con đang mải tung tăng vui vẻ không biết sống chết trong tay tùy tiện vuốt ve nắn nắn, nghiêm trang mở miệng hỏi:

“Thật thà thì được khoan hồng, chống cự sẽ bị nghiêm trị, mấy ngày chủ nhân không có nhà cưng rốt cuộc đã làm chuyện gì sai? Nếu cưng dám không thành thật khai ra, coi chừng ta sẽ xử tử cưng tại chỗ.”

Xử tử tại chỗ? Cái này cũng là một điều trong “gia pháp”sao? Tên biến thái kia không phải muốn đem “cái đó” của anh… bẻ gẫy đấy chớ? Tuy rằng cậu em già nhà này còn nhiều thiếu sót, trông lại chẳng chút anh “tuấn” hùng “vỹ” như cái tên anh, nhưng chú ấy tốt xấu gì cũng theo anh vài chục năm rồi, tuy không có công lao nhưng cũng có khổ lao, huống hồ chú ấy sau khi trải qua nhiều phen dạy dỗ của tên *** ma kia, biểu hiện cũng khá nhiều rồi, khiến người ta phải dùng ánh mắt khác mà nhìn, thiếu điều đi ra nước ngoài thi đấu nữa mà thôi, bây giờ đột nhiên quẳng chú ấy đi, anh sợ mình sẽ mắc phải tội “bất nhân bất nghĩa” mất a.

Trong bụng cực kì không yên, nhưng tiểu đệ đệ kia lại ngây ngô chẳng hề biết đại họa sắp lâm đầu còn hồn nhiên chảy nước miếng, khoái chí đến thiếu mỗi nước rung đùi đắc ý, làm cho Phan Tuấn Vỹ anh vừa bực vừa buồn cười.

“Ha ha ha, chủ nhân, nhẹ tay nhẹ tay.”

Cẩn thận nâng niu nhẹ nhàng rút cậu em già vẫn đang lưu lưu luyến luyến ra khỏi ma chưởng kinh khủng đó, Phan Tuấn Vỹ nịnh nọt cười gượng hai tiếng:

“Nai con trên dưới hai người đảm bảo với chủ nhân, chủ nhân không ở nhà tôi đây hoàn toàn an phận thủ thường, ngoan ngoãn chờ người ở nhà, chẳng đi đâu hết a.”

“Nga thật sao? Vậy mấy ngày trước sao ta gọi điện về nhà không ai nhấc máy?”

Thảm rồi, chẳng lẽ anh lại nói đến Hoằng Hi Villa coi anh em nhà biến thái nào đó sao?

“Hắc hắc, kỳ thực hôm đó tôi ở nhà, chỉ là đột nhiên tiêu chảy phải chạy vào WC, vì vậy bỏ lỡ cú điện thoại của chủ nhân, tôi cũng cực kì buồn lòng í, người ta thực lòng muốn nghe giọng nói của chủ nhân nha.”

Ninh nọt cọ cọ trong lòng bàn tay hắn, Phan Tuấn Vỹ thực hy vọng có thể lái câu chuyện sang hướng khác, đừng để cái tên phần tử khủng bố này tiếp tục truy cứu nữa.

“Là như vậy sao, nói vậy là chủ nhân hiểu lầm cưng rồi. Nai con thực đáng thương, bụng chắc đói rồi ha, chỗ kia chắc là vừa đỏ vừa sưng nhỉ? Nào, để chủ nhân “thăm thăm hỏi hỏi” nào.”

Vừa mới lôi được cậu em bảo bối ra khỏi ma chưởng, không ngờ lơ đễnh một chút, “Cúc Hoa muội muội” yếu đuối nhà mình lại rơi vào tay tên biến thái kia, Phan Tuấn Vỹ quả thực khóc không ra nước mắt.

“Dừng tay dừng tay!”

Đại sư huynh Phan gia còn đang ra sức anh dũng chống cự lại sự tấn công của ma giáo giáo chủ, nhưng sư đệ, sư muội bất quá bị ma trảo vuốt một cái, ma lưỡi liếm một phát, liền hưng phấn mà bảy choáng tám váng, lập tức buông khí giáp đầu hàng, đầu nhập địch doanh. Chẳng mấy chốc đem gia huấn Phan gia “uy vũ bất năng khuất, phú quý bất năng ***” quẳng lên tận tám chín tầng mây.

Ô… sư môn thực bất hạnh, Phan gia chúng ta sao lại sinh ra một đôi phản đồ không biết xấu hổ thế này a? Không được, tuyệt không thể để hai đứa bây phá hoại kế hoạch “nai con là số một” của ta, ta nhất định phải vãn hồi tình thế, lấy thủ làm công!

“Chủ nhân chủ nhân, người đừng vội mà, người ta biết chủ nhân đi đường mệt mỏi, đã tự mình đun thuốc thập toàn đại bổ cho người bồi bổ thân thể, cậu uống đi cho đỡ mệt nha.”

Vội vã mở tủ lạnh bên trong xe, lấy ra “thuốc bổ” mà anh đã chuẩn bị từ sáng sớm, Phan Tuấn Vỹ nở ra nụ cười nịnh nọt buồn nôn, dâng lên “tâm ý” của mình.

“Nai con đúng là càng lúc càng hiểu lòng người nha, nhưng thuốc bổ tốt như thế này chủ nhân sao lại uống một mình được, phải để nai con bảo bối của ta dùng trước chứ?”

“Không không, chủ nhân uống trước đi, cậu cậua”

Chưa kịp nói cho xong đã bị nhét vào mồm một ngụm “thuốc bổ” lớn, Phan Tuấn Vỹ đối với sự “chưa xuất sư đã toi mạng” bi thảm của mình, tức giận đến chút nữa thổ huyết.

Tức chết đi, tức chết đi, mục tiêu chưa tiêu, chả lẽ mình tiêu trước? Trên đời sao lại có chuyện mất mặt thế này chứ, không được, ít nhất cũng phải “đồng quy vu tận” với mục tiêu mới được.

“Chủ nhân, vậy cậu uống được chưa?”

Lại đưa cái chai đưa đến bên miệng Âu Dương Đạo Đức, Phan Tuấn Vỹ vô tội chớp mắt một cái.

Âu Dương Đạo Đức nhìn gương mặt hồng hồng của nai con, đột nhiên nở nụ cười nhẹ nhàng. Hắn cầm lấy cái chai không chút do dự ngửa đầu uống hết sạch “thuốc bổ” không chừa một giọt.

Phan Tuấn Vỹ vừa nhìn thấy tên ma đầu cuối cùng uống sạch thứ mà anh tỉ mỉ pha chế, lập tức đắc ý cười lớn tiếng.

“Oa ha ha ha ha….”

Lần này coi cậu có chịu té chưa? Bản Nai Con tuy không cẩn thận nuốt một ngụm, nhưng cũng không uống nhiều bằng mi, thời gian tỉnh lại cũng sớm hơn mi nhiều, đợi lúc ta đây tỉnh lại bắt đầu hảo hảo thực hiện kế hoạch “nai con là số một” cũng chưa muộn, bây giờ tạm thời cho mi thoải mái một chút.

“A, thuốc bổ mà nai con tự mình đun quả là lợi hại, ta bỗng nhiên cảm thấy thân thể sức lực tràn đầy, tinh thần gấp trăm lần, đúng là phải cảm ơn cưng.”

“A? Sức lực tràn đầy, tinh thần gấp trăm lần? Sai a, cậu hẳn phải”

Câu “đầu óc mơ màng, chân tay bải hoải” còn chưa nói xong thì miệng anh đã bị nhét một cây bánh quẩy nóng hổi căng cứng, tiểu đệ bên dưới cũng bị nhét vào một khoang miệng nóng ướt, bị hút đến run rẩy líu lo.

Phan Tuấn Vỹ khoái hoạt đến liên tục rên rỉ, khoái cảm quen thuộc nhanh chóng bao phủ thân trí của anh, dục vọng nhịn đã lâu lại chẳng thể cứu chữa, khiến anh cũng bắt đầu tham lam hút liếm bảo bối trong miệng, chỉ chốc lát sau, hai người đã lâu không hoan ái không nhịn nổi khẽ co rút, điên cuồng bắn trong miệng đối phương…

Dịch thể nuốt không hết chảy xuống khóe miệng nai con, Âu Dương Đạo Đức vừa xoay người đã thấy hình ảnh *** đãng như thế khiến hắn nhịn không được lại cương lên, hắn xoay người hôn lên đôi môi sưng đỏ, khiến dịch thể nóng hổi đó lưu chuyển giữa hai đôi môi, sinh vật ở nửa dưới cũng ngóc đầu dậy vội vã chạy ào vào vườn hoa mỹ lệ mà nó nhung nhớ đã lâu, tung hoành chiến đấu điên cuồng tàn sát cho đến khi nai con cả người co giật, rơi lệ không ngừng, sướng đến chút nữa nuốt luôn cả lưỡi chủ nhân xuống bụng.

“Ha ha ha, mấy ngày không gặp, nai con càng lúc càng *** đãng, vầy mà lại chuẩn bị thuốc tráng dương cho chủ nhân, xem ra hôm nay không làm cho nai con sướng đến ngất trời, cưng không chịu bỏ qua đâu ha?”

“Thuốc tráng dương?… Không… tôi không có…”

Ô… đúng là oan uổng tày trời a, người ta chuẩn bị cho cậu là thuốc ngủ, còn thuốc tráng dương là tôi giữ lại để tự uống đối phó với cậu đó! Trời ạ, để anh chết luôn đi cho rồi, sao anh lại ngu ngốc cầm nhầm chai chứ? Kế hoạch “nai con là số một” đã biến thành “nai con là số không” rồi, đúng là trời hại ta rồi!

“Nai con không phải xấu hổ đâu, chủ nhân không có cười cưng, thỉnh thoảng uống thuốc cũng tăng tình thú nha, chủ nhân đảm bảo sẽ đem mấy ngày nay đền bù đầy đủ, khiến cưng chẳng có thời gian cảm thấy cô đơn.”

Âu Dương Đạo Đức tà tà cười, ấn bộ đàm.

“Tiểu Trương, đi chậm cho tôi, trong ba tiếng đồng hồ không được phép về đến nhà.”

Ba tiếng đồng hồ? Mẹ ơi, bây giờ ba phút anh còn không chịu nổi, nếu làm ba tiếng thì anh phải sẽ đi đời nhà ma sao?

Phan Tuấn Vỹ thân thể vốn bị dạy dỗ vô cùng mẫn cảm, hơn nữa uống thuốc lại càng *** loạn chỉ cần tùy tiện cắm bừa một cái đã khiến anh sướng đến khóc thét lên. Hết lần này đến lần khác hung khí trong cơ thể anh đánh giết đâm chọc liên tục chỗ trí mạng trong cơ thể, rốt cục làm anh không nhịn được rên rỉ *** đãng liên lục.

“A a… mạnh nữa mạnh nữa… Ô… chủ nhân… đừng có ngừng… Sâu chút nữa… Đúng, nữa, chui hết vào đi… Ô… như thế như thế… A a… tuyệt quá tuyệt quá… Chủ nhân… chủ nhân… Cậu đừng rời xa tôi… mãi mãi đừng rời xa tôi… Ô… Van xin cậu… van xin cậu… A a…”

Khóc lóc, kêu gào, vứt gết cả ý thức, ôm chặt người đang nằm bên trên, Phan Tuấn Vỹ thả người nhảy vào địa ngục cấm kị có thể đốt anh thành tro bụi… vĩnh viễn chẳng thể siêu sinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.